Khanh Vốn Giai Nhân

Chương 15: Chương 15




____________

Kỷ Nam đang cảm thấy buồn cười, thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng kia gọi tên của nàng: "Kỷ Nam, nàng qua chỗ ta đi."

____________

Chuyện Đại hoàng tử đầu độc khiến Nhị Hoàng tử bị thương cứ như vậy bị áp xuống không đề cập tới.

Hai vị Thái Hậu thì đều có tâm tư bao che, nên rất bình tĩnh.

Riêng Hoàng đế, mặc dù đã được Quốc sư đại nhân khuyên không nên truy cứu nữa, nhưng ông vẫn muốn tự mình giáo huấn nhi tử của mình, nên phạt Đại hoàng tử bổng lộc và gán chức quận trưởng Thượng Kinh cho hắn.

Theo như lời của Mộ Dung Thiên Hạ thì, ông muốn dùng chức quan có tiếng là công việc phức tạp này để Đại hoàng tử bớt đi cái tính không tập trung.

Nhưng mà ngay từ đầu, Mộ Dung Lỗi đã chẳng thèm quan tâm, trong phủ của hắn nuôi nhiều môn khách như vậy, ai ai cũng tranh nhau khoe mẽ, thay hắn bày mưu tính kế. Vì vậy, hắn ném đại đa số công việc cho những người này xử lý, chuyện nào cũng làm vừa nhanh vừa tốt. Hơn nửa tháng trôi qua, chẳng những hắn không phải vất vả vì chuyện này chút nào, mà trái lại còn hoàn thành vô cùng xuất sắc, khiến dân chúng và văn võ bá quan trong triều đều tán dương hắn.

Về phần Lục hoàng tử, bởi vì sự tình còn chưa phát triển đã bị Mộ Dung Nham che dấu, nên Hoàng đế cũng không truy cứu đến cùng, mà chỉ quát tháo hắn đôi ba câu, rồi phạt hắn đóng cửa chép sách một tháng.

Nhưng mà có người xem ra, bị phạt đóng cửa không ra ngoài và chép mấy cuốn sách đến đọc hắn cũng không lưu loát kia, thì nghiêm trọng hơn rất nhiều so với việc bị phạt bổng lộc!

Cho nên hắn mang một bụng bất mãn và không phục, oán khí ngất trời. Bởi vì không được ra khỏi cửa, nên đành phải ở trong cung lăn qua lăn lại, lẽ dĩ nhiên đám nô tài hạ nhân bị hắn chỉnh đến mức gà bay chó sủa, ngay cả Từ Hiếu Thái hậu và Hoàng hậu nương nương cũng không thể may mắn tránh thoát.

Cuối cùng, Thái hậu cũng không thể nào chịu nổi sự quấy nhiễu này nữa, đành phải dùng đến linh dược vạn năng: Nhị hoàng tử Điện hạ.

"Không được! Tay của Nham Nhi cần phải được tĩnh dưỡng thật tốt. Về phần Tiểu Lục, trẫm đã xem xét chọn một vị sư phó thay cho Nham Nhi." Hoàng đế cự tuyệt yêu cầu của Từ Hiếu Thái hậu.

Thái hậu thở dài, "Trừ Nham Nhi ra, còn vị sư phó nào có thể trị được Tiểu Lục đây?"

"Trị không được thì đánh! Trẫm không tin phạt hắn mà hắn vẫn không sợ!" Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống.

"Ài, Hoàng thượng không cần nói lời ngoan độc trước mặt Ai gia. Trong lòng Ai gia biết, đây là Hoàng thượng đang trách Ai gia làm hư Tiểu Lục." Hốc mắt Từ Hiếu Thái hậu nhất thời đỏ ửng, "Cũng đúng, tất cả đều là do lỗi của Ai gia..."

"Mẫu hậu..." Thấy mẫu thân rơi lệ, Hoàng đế lập tức thấp giọng xin tha.

Mộ Dung Nham thấy đã đến thời khắc quan trọng,liền bước lên trấn an Thái hậu, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Hoàng tổ mẫu, Tiểu Lục vẫn đang ở độ tuổi bướng bỉnh, kỳ thực không cần phải để ý."

"Nham nhi..." Thái hậu lại bắt đầu nghẹn ngào.

"Vết thương của hài nhi cũng đã khôi phục được sáu bảy phần rồi, bắt đầu từ ngày mai sẽ lại tiến cung hàng ngày. Tiểu Lục bị phạt đóng cửa suy nghĩ, vừa đúng lúc này mượn cơ hội khuyên bảo hắn chăm chỉ có chí tiến thủ." Mộ Dung Nham chậm rãi nói, "Nhưng mà sợ rằng con chỉ có thể dạy hắn đọc sách viết chữ. Mặc dù cánh tay trái đã gỡ thanh trúc nẹp, nhưng cử động vẫn rất bất tiện."

"Tốt Tốt Tốt! Võ công chúng ta sẽ đi tìm người khác dạy! Chỉ cần Nham Nhi đồng ý ở bên cạnh theo dõi hắn là tốt rồi!" Thái hậu vội vàng nín khóc mỉm cười, cảm động đến rơi nước mắt vỗ tay hắn.

Mộ Dung Nham cười ôn nhu, "Không biết tôn nhi tiến cử một người có được hay không?"

"Nham nhi mau nói đi!"

"Là Kỷ tiểu tướng quân của Trấn Nam Vương gia, tuổi của 'hắn' cũng xấp xỉ với Tiểu Lục, hai người có tư giao rất tốt, từ khi quen biết nhau ở Ám Dạ cốc đến nay thì ở chung khá hòa thuận. Mặt khác tiểu tướng quân còn là môn chủ Bạch Hổ, là một thiếu niên chín chắn, võ công cũng không tầm thường, lại có tác phong quân đội nghiêm chỉnh, vô cùng thích hợp để giáo huấn tính tình Tiểu Lục."

"Người này là tốt nhất rồi!" Thái hậu vui mừng quá đỗi, "Cứ quyết định như thế đi!"

***

Ngày hôm sau Kỷ Nam phụng chỉ tiến cung, Tiểu Lục hoàng tử nghe tin đã cố ý nghênh đón từ xa ở cửa cung.

"Xú lão hổ!" A Tống thấy nàng tới, thiếu chút nữa bổ nhào vào nàng, hắn vô cùng cao hứng đó mà, "Ngươi đến đây thật ư?! Ta còn cho rằng hoàng tổ mẫu chỉ thuận miệng nói như vậy thôi!"

"Kháng chỉ sẽ bị mất đầu đó!" Kỷ Nam bất đắc dĩ nói.

Nàng thật sự không hiểu nổi, đường đường là một nam hài tử, như thế nào mà chuyện luyện võ thú vị như vậy còn phải chỉ định sư phó thì mới hài lòng? Từ khi nàng biết đi đã học trung bình tấn, trong nhà thì có phụ thân và các ca ca ân cần dạy bảo, trong quân đội Kỷ gia thì phàm là người biết võ công đều là sư phó của nàng.

Hiển nhiên là A Tống không biết nàng đang oán thầm hắn, hắn trời sinh đã có sở trường khiến người khác phải đau đầu. Dọc đường đi về điện Triêu Dương của hắn, hắn luôn miệng ầm ỹ nói về kế hoạch kết bạn vui đùa.

Kỷ Nam yên lặng lắng nghe, chờ cho hắn hơi ngừng lại, nàng mới "Ừm" một tiếng, rồi tiếp tục nói: "Lục điện hạ nghĩ muốn vui đùa như thế nào thì vui đùa thế ấy."

Tinh quang trong mắt a Tống bắn ra bốn phía.

"Chỉ cần ngươi đánh thắng được ta, toàn bộ đều nghe theo ngươi." Kỷ Nam nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.

"Ngươi thực sự cho rằng ta đánh không lại ngươi?" Thiếu niên xinh đẹp bĩu môi, "Nếu không phải sợ ngươi thua sẽ không chơi với ta nữa, thì ngay bây giờ ta cũng có thể khiến ngươi răng rơi đầy đất."

Kỷ Nam không lên tiếng, bắt đầu xắn tay áo, A Tống lập tức lui về phía sau hai bước, "Cái kia...Hôm nay ta ăn sáng vẫn chưa được no, nếu ngươi đánh ta thì chính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn."

Hai người đấu võ mồm trêu ghẹo nhau, không bao lâu đã đi tới bên ngoài điện Triêu Dương.

Các hoàng tử khác, trước khi đến tuổi trưởng thành thì đều sống cùng mẫu phi của mình, chỉ có cái kẻ trước mắt này vì quá mức ầm ỹ, nên Hoàng thượng vô cùng đồng tình với Hoàng hậu nương nương trời sinh đã thích yên tĩnh, mới cấp cho hắn điện Triêu Dương để hắn ở một mình.

Điện Triêu Dương có diện tích vô cùng rộng lớn, trong điện có đầy đủ mọi thứ từ đình đài lầu các đến nhà thủy tạ hồ nước, đồ trang trí ven đường cũng xa hoa vô hạn. A Tống cho người lui ra, tự mình đưa Kỷ Nam đi thăm quan xung quanh.

Đi đến phía bên tay phải chính điện nơi hắn ở, Kỷ Nam cười rộ lên, chỉ vào một mảnh rừng trúc lớn, nói: "Trong điện Triêu Dương này, nơi nơi đều có khắc tên của ngươi, chỉ riêng nơi này không có."

"Vì sao?" A Tống hưng trí bừng bừng.

"Rừng trúc này...hẳn là phải ở trong quý phủ của Nhị hoàng tử điện hạ mới đúng." Kỷ Nam nhớ tới người thanh nhã như trúc kia, không khỏi mỉm cười nói.

A Tống chỉ cười không nói, kéo cánh tay nàng, lập tức đi sâu vào trong rừng trúc kia.

Kỷ Nam cứ nghĩ rằng hắn đang cất giấu bảo bối gì ở trong đó, hai người bước nhanh vào, chỉ thấy phía sau rừng trúc hóa ra còn có một khoảng trời riêng, là một khu đất trống bằng phẳng rộng lớn, trên đất trống bày các vật dụng và bàn trà đan xen vô cùng hợp lý, có một người cao lớn rắn rỏi, đang đưa lưng về phía bọn họ, tập trung luyện chữ trước bàn trúc.

Nghe được tiếng bước chân, hắn cầm bút xoay người lại, thấy là hai người họ, liền cười dịu dàng một tiếng.

Kỷ Nam cơ hồ là lập tức ngừng thở, phản ứng đó sau này khi nàng nhớ lại cảm thấy không sao hiểu được.

A Tống đứng một bên cợt nhả gọi to: "Nhị ca! Sư phó của đệ đến!"

"Kỷ tiểu sư phụ." Hắn cũng hồ nháo theo.

Kỷ Nam nóng mặt, cúi đầu vấn an hắn.

Mộ Dung Nham cười yếu ớt xua tay, "Nơi này chỉ có thầy trò, không có quân thần. Kỷ Nam, Hoàng thượng và Thái hậu đã chọn nàng, vậy cứ dựa theo quy củ của nàng mà làm. Trong quân đội Kỷ gia, huấn luyện tân binh bắt đầu từ bước nào?"

"Là đứng trung bình tấn." Kỷ Nam trả lời xong mới bừng tỉnh đại ngộ, có chút đồng tình liếc nhìn Lục Hoàng tử đã hóa đá trong nháy mắt bên cạnh.

"Tốt" Mộ Dung Nham tỏ ý khen ngợi gật đầu một cái, rồi phân phó thị nữ bên kia: "Đi lấy cho Lục hoàng tử của các ngươi mấy nén nhang tới đây."

"Không cần a!" A Tống đau khổ kêu lên một tiếng, đang muốn giở trò vô lại không nghe theo, lại bị Mộ Dung Nham lạnh lùng nhìn một cái. Lúc này, hắn mới không dám nói thêm gì nữa, ngoan ngoãn đi tới rừng trúc cạnh đó, mày chau mặt ủ hạ thắt lưng chùng chân đứng tấn.

Kỷ Nam đi qua, tận tâm tận sức uốn nắn tư thế cho hắn, cuối cùng chỉ vào một nén hương bên cạnh hắn, "Nén hương này cháy xong là có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng nếu lười biếng, thì có một phạt mười."

"Như vậy, lại mang thêm một sọt hương tới cho Lục hoàng tử đi!" Giọng nói dịu dàng bên kia đúng lúc vang lên, "Chuẩn bị khi cần đến."

Lời vừa nói ra, người nào đó vốn còn mang vẻ mặt cầu xin không cam không nguyện, như bị sét đánh, ngay sau đó lập tức ưỡn ngực thót bụng, tinh thần phấn chấn hơn hẳn, cũng không dám lười biếng chút nào nữa.

Kỷ Nam đang cảm thấy buồn cười thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng kia gọi tên của nàng: "Kỷ Nam, nàng qua chỗ ta đi."

"Điện hạ." Kỷ Nam đi qua, ngập ngừng gọi, thấy trên mặt hắn cũng không có vẻ gì là không vui, nên nàng bạo gan hơn một chút, nghiêng đầu nhìn hắn viết chữ. Một trận gió thổi qua khiến giấy tờ trên bàn bị lộn xộn, tay trái của hắn không tiện, nên nàng đưa tay ra sắp xếp lại giúp hắn, rồi đè chặn giấy xuống cẩn thận.

Mộ Dung Nham liếc nhìn nàng một cái, cười nhỏ giọng hỏi: "Xưa nay trừ bỏ binh pháp bày trận thì nàng thường đọc sách gì?"

"Đọc nhiều nhất là vũ khí và ghi chép về địa lý,...truyền kỳ về nhân vật, sử sách của các triều đại và dã ký, cố sự tiểu thuyết cũng có đọc. Mẫu thân của ta thích đọc sách, nên trong thời gian không cần thao luyện ta đều ở trong thư phòng cùng bà." Nàng nhẹ giọng đáp, "Vậy còn điện hạ, thích đọc sách gì?"

Có lẽ hắn không ngờ nàng lại có đáp có hỏi, dừng bút một chút, mới tiếp tục viết xuống, rồi mở miệng thản nhiên nói: "Thích nhất là thi từ ca phú, nhưng hầu hết nam nhi Đại Dạ không thích những thứ này, cho nên bình thường chỉ có lúc ở một mình ta mới đọc. Tiểu tướng quân đại khái là cũng không thích những loại văn tự ưỡn ẹo như vậy đúng không?"

"...Khi còn nhỏ ta cũng yêu thích một bản trúc chi từ*, mẫu thân ta dạy ta từng trang từng trang một. Về sau bị phụ thân phát hiện, ông không dám nói mẫu thân làm sai, nhưng lại bắt ta mỗi ngày đứng trung bình tấn thêm một canh giờ."

(* - một loại thơ dân gian, hình thức thất ngôn tuyệt cú, lời thơ mộc mạc, giản dị, có âm điệu. Lúc đầu nói về tình yêu nam nữ, sau dùng để ca ngợi phong cảnh và con người ở từng vùng)

Nàng nói có vẻ nặng nề, nhưng hắn nghe xong lại cười rộ lên, đứng thẳng, đưa bút trong tay cho nàng: "Lại đây, viết cho ta xem."

Kỷ Nam nghiêng đầu, nghiêm túc yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, tiếp nhận bút của hắn, rồi bước tới trước bàn, nhấc cổ tay tập trung viết xuống.

Ký ức trước kia đã lâu như vậy nhưng dường như vẫn rõ nét như lúc ban đầu. Nàng yên lặng viết một cách trôi chảy, thậm chí còn có thể nhớ được khi đó, hàn mai ở bên ngoài thư phòng đang tỏa ra hương thơm.

Kỷ Nam như đang mở ra một chiếc hộp, bên trong vẫn còn nguyên vẹn hình ảnh chính mình khi còn là đứa bé mềm mại nhỏ bé.

"Nơi này." Giọng nói trầm thấp mà ôn nhu đã kéo suy nghĩ của nàng về, nàng phục hồi tinh thần, thấy Mộ Dung Nham dựa vào quá gần, cơ hồ dán sát vào người nàng, hắn cũng đã nắm tay nàng, tay cầm tay vì nàng mà sửa lại một câu cuối.

Sửa xong, hắn tự cầm lên, nhìn toàn bộ một lượt, rồi tự nở nụ cười, "Là Thủ lệ châu cổ khúc nha...Trí nhớ của nàng thật là tốt."

Trong không gian ngập tràn hương thơm của mực và trúc, Kỷ Nam không dám ngẩng đầu lên, trái tim trong lồng ngực đang đập điên cuồng, so với khi ra trận giết địch còn đập nhanh hơn rất nhiều.

Bên này rừng trúc, ánh nắng mặt trời chiếu xuống ấm áp, ánh sáng loang lổ từng chấm từng chấm giữa những thân cây trúc cao gầy, hai người cứ viết rồi lại dừng một chút, thỉnh thoảng nhỏ giọng thì thầm vài câu.

Bên kia rừng trúc lại là một mảnh trời đất tăm tối, Tiểu Lục Hoàng tử xinh đẹp mềm mại đầu đầy mồ hôi, trừng mắt nhìn, đã đứng lâu như vậy mà cây hương kia mới cháy hết một phần ba, hắn khóc không ra nước mắt.

***

Tin tức Nhị Hoàng tử Điện hạ và Trấn Nam Vương gia Tiểu Tướng quân cùng nhau dạy học Lục hoàng tử truyền ra ngoài, không tới mấy ngày, điện Triêu Dương đã có khách tới thăm.

A Tống có nền tảng tốt do thời gian dài được Mộ Dung Nham chỉ dạy, lại là một người vô cùng lanh lợi, có khả năng lĩnh hội cực kỳ nhanh, cho nên chỉ là trung bình tấn đơn giản thì còn lâu mới làm khó được hắn, mấy ngày trôi qua hắn đã có thể thoải mái mà duy trì được thời gian rất lâu. Vì vậy, Kỷ Nam bắt hắn vác thêm bao cát ở trên tay và trên lưng để gia tăng độ khó.

A Tống vất vả chịu đựng, không ngừng kêu khổ. Kỷ Nam còn đang muốn hù dọa hắn, thì khóe mắt bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng đỏ tươi lóe lên từ rất xa, ngay lập tức, thị nữ đứng bên cạnh Dung Nham liền cung kính bẩm báo: "Nhị điện hạ, Khấu Khấu tiểu thư tới của Thủy Thừa Tướng gia."

"Mời vào." Mộ Dung Nham liếc nhìn Kỷ Nam đứng cách đó không xa, nhàn nhạt phân phó.

Thủy Khấu Khấu vẫn hoạt bát xinh đẹp giống như bước ra từ bức họa, nàng vui vẻ tự nhiên đi vào rừng trúc, thấy A Tống mặt mày đau khổ đứng tấn, nàng tò mò dừng lại, hỏi Kỷ tiểu sư phụ bên cạnh: "Kỷ Nam, ngươi dạy hắn cái này sao?"

"Đúng...Nhị điện hạ nói cứ dựa theo phương pháp huấn luyện trong quân đội Kỷ gia, cho nên bước đầu tiên là học đứng tấn." Kỷ Nam trả lời.

"Ha ha..." Khấu Khấu buồn cười, "Ngươi có biết không? Hiện giờ trong Thượng Kinh đều đang bàn tán: Nhị hoàng tử Điện Hạ tài hoa nổi bật đệ nhất Thượng Kinh, Kỷ tiểu tướng quân có công trạng xuất sắc, là thiếu niên anh hùng. Hai người này một văn một võ liên thủ với nhau truyền dạy, thì nhất định sẽ sửa dở thành hay. Hai ngày nay, nhóm vương công đại thần trong triều đều vắt óc suy nghĩ, tranh nhau cướp đoạt muốn đưa con trai của mình tới nơi này, dựa hơi Lục hoàng tử Điện hạ, để được theo học ngươi và Nhị điện hạ đó!"

Nàng nói chuyện khéo léo thú vị, khiến Kỷ Nam không nhịn được cười rộ lên: "Ta thì không có vấn đề gì, huấn luyện trong quân cũng đều có nhiều người như vậy."

Khấu Khấu liếc nhìn bóng dáng xanh nhạt đang viết chữ trước bàn trúc kia, ghé sát vào Kỷ Nam, hạ giọng cười nói: "Ngươi thì không sao, nhưng vị kia lại vô cùng có vấn đề. Vài năm trước, ta từng liên tục cả một tháng, ngày nào cũng đăng môn bái phỏng từ sáng sớm, cầu hắn dạy ta một khúc cầm đã thất truyền từ lâu, về sau ta ngay cả ông nội cũng kéo tới đây, nhưng hắn vẫn không chịu đáp ứng. Người này nha, nhìn thì vô cùng hiền lành thân thiện, nhưng thật ra nội tâm của hắn lại ngạo mạn hơn so với bất cứ ai khác, không dễ dàng đi dạy người khác."

Kỷ Nam nghe nàng nói xong, nhớ tới bộ kiếm pháp rườm rà dưới ánh trăng ở Ám Dạ cốc, buông mắt xuống, "Ừm" một tiếng.

"Này..." A Tống đứng một bên cắn răng, run run rẩy rẩy nhắc nhở hai người: "Các ngươi...Đừng chỉ lo cho chính mình a...Cũng nói cho ta... nghe một chút... dù sao cũng khiến tinh thần được hưng phấn...Ta... sắp, không, đứng, vững, nữa, rồi!"

"Ngươi tự tìm!" Từ trước tới nay Khấu Khấu cũng không sợ hắn, nên nàng tùy ý cười trêu nói.

So sánh với nàng, thì Kỷ Nam thật sự là hòa ái hơn nhiều: "Không sao, không kiên trì được nữa thì nghỉ ngơi một chút, sau một lúc thì bắt đầu lại từ đầu." Nói xong nàng chỉ chỉ giỏ trúc dưới chân hắn, bên trong đó chứa đầy hương để tính thời gian.

A Tống thống khổ nhắm mắt lại, nghĩ thầm, nếu sớm biết như vậy, có cho hắn mượn gan trời hắn cũng không dám làm loạn như vậy, bây giờ thì rước phải hai sát tinh, bể khổ vô biên a...

***

Khấu Khấu đương nhiên là tới tìm Mộ Dung Nham, nàng cố ý nói giỡn thì thầm với Kỷ Nam, mà bên kia hắn một chút phản ứng cũng không có, nàng không còn cách nào khác, đành phải tự mình qua đó bắt chuyện với hắn.

"Oa? Vì sao hôm nay huynh không tập viết chữ theo mẫu nữa?" Nàng cười hỏi

Mộ Dung Nham mắt cũng không chớp, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

"Kỷ tiểu tướng quân thật là đáng yêu." Nàng cầm lấy một tờ đang đặt một bên để hong khô, làm như không chút để ý khen.

Ai ngờ Mộ Dung Nham lại gật đầu đồng ý với lời của nàng: "Đúng thế."

Khấu Khấu bị á khẩu nói không nên lời, sau một lúc lâu mới âm thầm thở dài, đổi đề tài: "Nhị điện hạ đang viết cái gì vậy?"

"Trúc chi từ." Hắn dừng bút lại một chút, tự mình chỉnh sửa lại một tập dày đã viết xong đang xếp chồng lên nhau kia, tờ nào cũng là chữ tiểu Khải cực nhỏ, chữ viết rõ ràng, tinh tế ngay ngắn, đây hẳn là một trong số ít những việc mà hắn dụng tâm để làm trong những năm gần đây. Lật xem một lát, hắn không khỏi có vẻ mặt đắc ý, "Còn có mười hai bài nữa là xong rồi."

"Tập này để làm gì vậy?" Khấu Khấu thắc mắc.

Hắn cười, lại cầm bút, trả lời đơn giản: "Tặng một người."

"Người nào vậy?" Thiếu nữ khuynh thành cười có chút mất tự nhiên, "Khiến Nhị hoàng tử Điện hạ hao tổn tâm tư như vậy?"

"Là một người đáng giá để hao tổn tâm tư." Hắn cười càng thêm ấm áp, nhưng rõ ràng là không muốn nói tiếp nữa, nên đổi đề tài câu chuyện: "Muội đi theo Thủy Thừa tướng tiến cung sao?"

"Vâng, Hoàng thượng triệu ông nội tới để mật đàm về chiến sự ở biên giới phía Tây. Một tháng qua, người Tây Lý liên tục tấn công có quy mô, quân báo nguy cấp không ngừng. Hoàng thượng lại chuẩn bị phái một đại quân đến để trợ giúp." Khấu Khấu là điển hình cho thiếu nữ quý tộc Đại Dạ, phóng khoáng cởi mở, như một đấng nam nhi quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, "Trên đường tới đây, muội có nói với ông nội là, nên phái Đại hoàng tử đến đó, hắn so với người Tây Lý còn dã man hơn!" Nàng kéo nhẹ ống tay áo bên trái của hắn, bất mãn oán giận nói.

Mộ Dung Nham nghe vậy nhíu mi, quay đầu khẽ quát nàng: "Tiểu hài tử chỉ hay nói hươu nói vượn!"

Khấu Khấu nghe được câu "Tiểu hài tử" của hắn, lại thấy cao hứng hơn một chút, cười thật xinh đẹp với hắn.

Ở đằng xa, Kỷ Nam không nghe được nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ, ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn, \chỉ thấy sườn mặt anh tuấn ôn nhu như vậy của Mộ Dung Nham, mà thiếu nữ mỹ lệ kia đang ngửa mặt nhìn hắn cười vô cùng vui vẻ. Như vậy, chắc hẳn lời nói của hắn phải vô cùng dịu dàng thân thiết.

Hắn luôn luôn đối xử với mọi người dịu dàng thân thiết - Trong thâm tâm, Kỷ Nam tự nói với chính bản thân mình như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.