Hai ngày sau trôi qua thật yên bình, giặc Tây Lý vẫn ẩn náu trong quân doanh ở dưới chân núi Tinh Nhai, chưa có bất cứ động tĩnh gì.
Mà quân doanh bên này của Dạ quốc, sau tiệc chúc mừng thì hai nhân vật quan trọng nhất đã ngã bệnh, chính là Kỷ Nam và Mộ Dung Nham.
Kỷ Nam thì do vết thương cũ chưa lành, lại túc trực bên giường bệnh của Mộ Dung Nham suốt ba ngày hai đêm, hơn nữa sau khi uống rượu ở tiệc chúc mừng nàng lại đi lên đỉnh núi Tinh Nhai hóng gió đêm, nên sau khi trở về bị thổ huyết không ngừng, cuối cùng bị bệnh nặng. May mà không có trận đánh nào, cho nên nàng có thể an tâm ngủ ngon dưỡng bệnh.
Mộ Dung Nham thì lại càng khó hiểu, rõ ràng tiệc mừng không thấy hắn xuất hiện, không hiểu vì sao miệng vết thương lại bị vỡ ra, liên tục sốt cao.
Ngày thứ ba, giặc Tây Lý bất chợt tập kích, Kỷ Nam cũng chưa xuất chinh mà chỉ có Ngô Kiền trấn thủ và ba vị phó tướng của Kỷ gia quân mang binh, cùng đại quân Tây Lý chiến một trận khó phân thắng bại. Trận chiến này kéo dài mất hai ngày.
Sáng sớm ngày thứ ba, khi quân Tây Lý đánh tới, dẫn dầu không phải là tướng quân Lý Nha, mà là một bộ khôi giáp.
Đó là một bộ khôi giáp màu bạc, đã rất cũ kỹ, nhưng dưới những tia nắng nhạt của Hành Châu thành, mỗi mảnh vảy giáp đều tỏa sáng rạng rỡ. Nó được chống lên bởi một cây trúc rất dài, giống như một tấm khiên lớn vĩ đại cho giặc Tây Lý phía sau.
Nhưng đối với Kỷ gia quân mà nói, nó không chỉ có tác dụng như một tấm khiên. Tất cả mọi người sau khi nhìn thấy bộ khôi giáp kia đều lặng lẽ lui về phía sau không một tiếng động, ai ai cũng mang vẻ mặt thống khổ, từng bước từng bước lùi dần về phía sau, mặc kệ giặc Tây Lý như những con sói hoang hung ác đang tới gần.
Ngô Kiền nóng nảy, chửi ầm lên. Một vị phó soái Kỷ gia quân bỗng nhiên quỳ sụp xuống, giọng nói có vẻ trầm trọng: "Đó là... Kỷ Đông Kỷ tướng quân!"
Lần này Ngô Kiền cũng sửng sốt. Hắn ta vốn không có hảo cảm với Kỷ Đông, nhưng mà bây giờ hắn ta đang quyết tâm muốn dựa vào Kỷ Nam và Mộ Dung Nham, cho nên không biết nên làm thế nào cho phải.
Hắn ta vội vàng ra lệnh cho người đi thông tri Kỷ Nam và Mộ Dung Nham.
***
Hai người kia đang ở trong cùng một căn lều dưỡng thương, bởi vì Diêu Viễn đã quen với khí hậu ấm áp của Thượng Kinh, cho nên ông không muốn phải mạo hiểm lăn lộn qua lại giữa hai căn lều trong gió rét thấu xương của vùng cực Tây này.
Kỷ Nam nghĩ đến chiến sự đang diễn ra nên vẫn chưa ngủ được. Trong lều vô cùng yên tĩnh. Diêu Viễn ôm lò sưởi, ngồi giữa hai chiếc giường, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm đọc sách, trừ âm thanh đó, thì chỉ còn tiếng hơi nước của ấm thuốc trên lò lửa đang bốc lên.
Kỷ Nam đếm thầm đến một ngàn, rốt cuộc cũng có can đảm quay đầu liếc trộm hắn một cái. Ai ngờ đúng lúc này bị hắn bắt quả tang... Mộ Dung Nham đã thức dậy, cũng nằm nghiêng đầu nhìn về phía nàng, hai người bắt gặp ánh mắt của nhau, cùng lặng lẽ nở nụ cười.
Hắn vì bị sốt cao, nên hai má có vẻ rất hồng hào, nơi khóe mắt cũng nhuộm màu hoa đào, quả thực khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Kỷ Nam cảm thấy hâm hộ vô cùng: Cái người này, bị bệnh mà cũng lẳng lơ như vậy!
Mộ Dung Nham hơi nghiêng người, thoải mái cuộn người trong tấm chăn da gấu ấm áp, từ sau lưng Diêu Viễn trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nàng.
Kỷ Nam bị nhìn có chút ngượng ngùng, hai mắt đảo tròn, hết xoay bên trái lại xoay bên phải khiến hắn phải bật cười.
Diêu Viễn cũng không rời mắt khỏi cuốn sách, chỉ cất giọng nhàn nhạt: "Điện hạ, nếu miệng vết thương lại bị vỡ ra lần nữa, thần cũng chỉ có thể dùng kim khâu áo và ruột heo để khâu lại mà thôi."
Kỷ Nam nghe vậy, vội vàng không dám nhìn hắn nữa, mà sắc mặt Mộ Dung Nham nhìn như bị rút gân. Diêu Viễn rốt cuộc cũng cảm thấy thỏa mãn đứng dậy, lầm bầm lầu bầu: "Ồ? Sao bỗng dưng trong lều lại nóng như vậy? Có lẽ ta phải đi ra ngoài một chút."
Ông vừa đi, Mộ Dung Nham lập tức vươn tay ra, Kỷ Nam không thèm nhìn hắn, hắn lại lặng im không tiếng động xê dịch tới gần nàng, tiếp theo một tiếng "Ôi chao" nhẹ nhàng vang lên, một bàn tay mềm mại đã nằm trong tay hắn.
Hai người này thật ra có rất nhiều điểm giống nhau, ngoại trừ đôi mắt xếch ra, thì diện mạo của cả hai người đều rất dễ nhìn. Đôi bàn tay của hắn vừa thon vừa dài, khớp xương ngón tay rõ ràng, bàn tay nàng lại nhỏ hơn một chút, bởi vì quanh năm sử dụng Phương Thiên kích, cho nên lòng bàn tay nàng nổi đầy vết chai. Mộ Dung Nham lấy ngón tay vuốt ve vết chai, tim hắn bỗng dưng mềm mại không sao nói nên lời.
"Này!" Kỷ Nam cũng mặc kệ, chiều theo hắn, nàng nghiêng người, bàn tay còn lại kề vào má đặt lên gối, nàng gọi hắn "Này", từ sau khi ra khỏi thạch động trên núi Tinh Nhai, nàng vẫn luôn gọi hắn như vậy.
"Vừa rồi huynh nằm mơ hả?"
"Làm sao mà nàng biết?" Mộ Dung Nham khẽ lắc tay nàng, bên môi nở nụ cười dịu dàng.
"Ta thấy huynh cười." Nàng nói rất nhỏ. Cứ sau mỗi lần đếm xong một ngàn, lại nhịn không được liếc nhìn hắn một cái, nói ra thực có chút mất mặt mà.
Mười ngón tay của Mộ Dung Nham và nàng đan vào nhau, hắn giương mắt nhìn chằm chằm nàng, nhẹ nhàng gật đầu, nói nhỏ: "Ta mơ thấy hai năm trước, lúc chúng ta còn ở Linh Châu thành."
"Hai năm trước?" Kỷ Nam nghi hoặc, "Hai năm trước huynh đã..." Nàng phát hiện mình lỡ lời, lập tức ngừng lại.
"Ta mệt rồi!" Nàng muốn rút tay về, nhưng lại bị hắn nắm chặt lấy, nên đành phải giả vờ nhắm chặt mắt lại.
Mộ Dung Nham không nhịn được bật cười, sung sướng vô cùng.
"Ta mơ thấy sáng sớm hôm ấy, khi ta luyện kiếm dưới tàng cây, nàng đi từ trong nhà ra, ngoại bào khoác lệch trên người, ngây ngốc dụi mắt, vẻ mặt ngây thơ, nhưng cả người lại toát lên vẻ kiên cường chính trực. Khi đó ta đã nghĩ: "Đây là hài tử kỳ lạ nhất mà ta từng gặp." Hắn thấp giọng nói, rồi dịu dàng nắm lấy tay nàng, "Cũng làm cho ta cảm nhận được sự ấm áp, chuyện gì cũng muốn đáp ứng nàng, chỉ mong nàng có thể vui vẻ."
Kỷ Nam nhắm mắt lại, trên mặt nhuộm một màu đỏ rực động lòng người.
Chính là buổi sáng ngày hôm đó... Nàng cũng nhớ rõ!
Sáng sớm đầu xuân, ánh mặt trời bắt đầu lên từ bốn phía mái hiên, rực rỡ chói lọi. Trong sân trồng hai gốc đào, hoa đào màu hống phấn mềm mại yếu ớt nở rộ đầy cây. Một bóng dáng màu trắng di chuyển nhanh nhẹn dưới tàng cây, kiếm pháp thuần thục, mấy đóa hoa rối rít che mặt, rơi từ trên cây xuống, thẹn thùng lao vào người hắn.
Luyện kiếm...Như thế nào mà không thay một bộ áo ngắn vải thô nhỉ? Bộ xiêm y kia của hắn đúng là rất đẹp mắt, nhưng mà lúc bị cành cây vướng vào không thấy phiền toái hay sao?
Kỷ Nam vẫn còn nhớ rõ khi ấy mình đã oán thầm hắn như vậy.
Khi đó như thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, hai năm qua đi nàng lại ở nơi này, toàn thân bị thương nắm tay hắn.
Kỷ Nam mở to mắt, xấu hổ nở nụ cười, quay đầu nhìn hắn.
Cửa lều bất chợt bị xốc lên. Diêu Viễn bước nhanh tới, nhìn thấy bọn họ cuống quýt buông tay nhau ra, ông cũng không thèm trêu chọc câu gì, ngược lại vẻ mặt có phần nghiêm túc nói với Kỷ Nam: "Giặc Tây Lý treo chiến giáp của Đại công tử trước trận địa, rồi từng bước ép sát. . Ngô Kiền không biết phải làm thế nào, nên đã cố ý sai người tới xin chỉ thị của Điện hạ và tiểu tướng quân."
Mộ Dung Nham vừa mới nhíu mày, đã nhìn thấy Kỷ Nam bật dậy từ trên giường, không kịp nói câu nào, xách lấy ngân giáp đang treo bên cạnh, lại túm lấy Phương Thiên kích, rồi lao thẳng ra bên ngoài.