Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 17: Chương 17: Chia Đường




Đêm càng ngày càng sâu, bên ngoài lại càng náo nhiệt. Từng đống lửa bùng lên, mùi rượu hòa với mùi thịt lan khắp bốn phía.

Sau khi tắm rửa xong, Phùng Uyển vẫy lui tỳ nữ, một mình ngồi dưới một thân cây, nhìn đống lửa cách đó không xa,lẳng lặng xuất thần.

Phía bên trái là đội ngũ của Ngũ điện hạ, phía bên phải, là nhóm người Triệu Tuấn. Lúc này, Triệu Tuấn đang không ngừng tìm cơ hội, muốn đến gần Ngũ điện hạ. Y biết, mình đã để lại ấn tượng không tốt trong lòng Ngũ điện hạ, lúc này đã rơi vào bước đường cùng, thật sự là cơ hội tốt nhất để thể hiện mình, một khi vào Đô Thành, chắc sẽ không còn cơ hội tốt thế này nữa.

Chuyện liên quan đến sự nghiệp, y cũng chẳng còn tâm trí đâu chú ý xem Phùng Uyển đang làm gì.

Vì vậy, giờ phút này Phùng Uyển cảm thấy rất thanh tĩnh.

Nàng nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn mọi người trong lửa khói hừng hực.

Từ lúc mơ thấy ác mộng đến nay, nàng cũng ít nói hẳn đi. Cảm giác ấm ức vẫn cứ quanh quẩn trong lồng ngực, khiến nàng như bị đè nén, khiến nàng muốn tìm một cơ hội đã phát tiết ra, hoặc hoàn toàn quên đi.

Trong sự ồn ào náo nhiệt ấy, lòng nàng lại trở nên yên lặng một chút.

Đúng lúc này, một trận vó ngựa làm chấn động mặt đất đã phá vỡ sự yên tĩnh này.

Tiếng cười đùa lập tức dừng hẳn, gần như đột nhiên, một người quát to: “Vào hàng!”

Chỉ là, tiếng quát này vừa thốt ra, giọng nói lạnh lùng xen lẫn lười biếng của Vệ Tử Dương liền vang lên: “Không cần, là người mình.”

Nhìn mọi người ngạc nhiên nhìn về phía mình, Vệ Tử Dương hơi nhướng mắt phượng, nói: “Đất của Hà phủ cách nơi này ít nhất bốn trăm dặm đường bộ, bọn họ không thể nào khôngthông qua thành bên cạnh âm thầm đến đây. Vả lại, mấy tiếng vó ngựa nàynhẹ nhàng không đều, không giống như đang chuẩn bị lâm trận đón địch.”

Chàng nói đến đây, thấy mọi người vẫn còn đang tỏ vẻ không dám tin nhìn mình lom lom, đầu mày cau lại, vung ống tay áo thản nhiên bỏ đi.

Một lúc lâu sau, hộ vệ bên cạnh Ngũ điện hạ mở miệng, “Lời ấy cũng có lý, mọi người cũng đừng thả lỏng vội.” Y ra lệnh “Tiếp tục vào hàng đi.”

Nghe giọng điệu này, y rõ ràng nửa tin nửa ngờ đối với lời của Vệ Tử Dương

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.

Một khắc sau, phía trước xuất hiện một hàng ánh lửa dài như rắn, từ đằng xa đã có người dùng khẩu âm của bổn quốc kêu lên: “Ngũ điện hạ đang ở đâykhông?”

Quả nhiên là người mình.

Ngũ điện hạ thở phào nhẹ nhõm, hộ vệ bên cạnh lập tức bước lên một bước, lớn tiếng đáp: “Đúng vậy.”

Đối phương lập tức nở nụ cười nhẹ nhõm, trong nháy mắtbọn họ xông đến trước mặt, một quân sĩ từ giữa đội ngũ chạy ra, từ đằng xa đã chắp tay làm lễvới Ngũ điện hạ, kêu lên: “Điện hạ, bệ hạ có chỉ, gọi người cấp tốc trở về.” Y phóng ngựa chạy đến, sau khi tung mình xuống ngựa, liền đến trước mặt Ngũ điện hạ nói nhỏ.

Y vừa nói xong, sắc mặt Ngũ điện hạ liền trở nên lo âu. Tay y vung lên, hét lớn: “Chuẩn bị đi, lên đường suốt đêm.”

“Tuân lệnh!”

“Điện hạ, còn đám phụ nữ và trẻ em kia?”

Nghe nhắc nhở, Ngũ điện hạ ra lệnh: “Chúng hộ vệ theo ta đi trước.”

Ý là muốn bỏ lại mấy người này rồi, tất nhiên, Triệu Tuấn cũng thuộc hàng ngũ mấy kẻ bị bỏ lại.

Mặt Triệu Tuấn biến sắc. Phùng Uyển đang ngồi trong góc thầm nghĩ: quả nhiên giống hệt kiếp trước.

Ở kiếp trước, Triệu Tuấn nhờ sự chỉ dẫn của nàng, làm được một việc lớn, chiếm được sự tín nhiệm của Ngũ điện hạ, lần này cũng được y mang theo. Đời này địa vị của Triệu Tuấn trong lòng Ngũ điện hạ thay đổi nhưng thời gian lại không hề thay đổi.

Như vậy, chuyện xảy ra tiếp theo cũng sẽ không đổi.

Ngũ điện hạ ra lệnh một tiếng, tất nhiên mọi người không dám chần chờ, lập tức chúng hộ vệ vây quanh y, đương khi bọn họ leo lên ngựa lại phát hiện Vệ Tử Dương sớm đã ngồi ngay ngắn trên thân ngựa, đang ở trên đường chờ bọn họ.

Thấy Vệ Tử Dương quyết định đồng hành cùng mình, Ngũ điện hạ vô cùng vui mừng.Y vội vàng mời chàng lên xe, Vệ Tử Dương từ chối.Cho đến khi đi được mấy dặm, bọn hộ vệ mới phát hiện, kĩ thuật cưỡi ngựa của Vệ Tử Dương cũng không thua kém bọn họ.

Ngũ điện hạ và chúng hộ vệ bỏ đi, chỉ còn lại đám người Triệu Tuấn và mấy người hầu phụ tá của Ngũ điện hạ, chỉ khoảng hai mươi người. Mọi người ngồi giữa cánh đồng hoang vu, đột nhiên cảm thấy, bốn phía tối đen như một cái hắc động thật lớn đang vươn móng vuốt ra với bọn họ, đáng sợ khôn tả.

Thật vất vả mới đợi đến lúc trời sáng, mọi người lập tức chuẩn bị lên đường.

Chớp mắt hai ngày đã trôi qua.

Lúc này thời tiết hơi nóng bức, mặt trời đỏ rực như lửa chiếu sáng cả vùng đất, khiến người ta cảm nhận được ngày hè đã gần đến.

Phùng Uyển vẫn luôn nhìn mặt trời.

Nhung Nhi nói: “Phu nhân, có phải người đang lo lắng tối nay không thể đến Hà phủ đúng giờ không?” Lần đầu tiên nàng ta thấy Phùng Uyển mặc quần áo người Hồ bó sát người, tiện cho việc hành động vô cùng, không khỏi hiếu kì hỏi: “Phu nhân cũng thích xiêm y này rồi sao?”

Phùng Uyển nói thản nhiên: “Như vậy đi ra ngoài thoải mái hơn.”

Nàng nói rất đúng, Nhung Nhi gật đầu lia lịa, không hỏi nữa. Bốn tỳ nữ khác trong xe ngựa cũng thu hồi ánh mắt. Một lúc lâu sau, nàng lại nhìn mặt trời lần nữa, rồi nhìn hai bên trái phải đằng trước, có thể mơ hồ thấy được thôn xóm, nàng phất tay gọi ngừng xe ngựa.

Ngự phu nhìn thấy nàng phất tay liền hiểu ngay, vội vàng cho dừng xe ngựa lại.

Nhìn thấy Phùng Uyển xuống ngựa, Nhung Nhi chuẩn bị đuổi theo, Phùng Uyển lắc đầu nói: “Không cần, ta đi một lát sẽ trở lại ngay.”

“Dạ.” Nhung Nhi vâng theo, những tỳ nữ nàychỉ mớivào Triệu phủ hai tháng, lại là mấy đứa trẻ nhà nghèo ở thôn quê, không biết rõ quy củ lễ nghi, cũng không nghĩ tới chuyện phu nhân là một nữ tử đơn độc, đi vệ sinh như thế lỡ như bỉ rắn cắn cũng không ai biết được.

Phùng Uyển bước sâu vào trong rừng.

Ở nơi hoang dã cây sâu rừng rậm, nàng vừa đi vào, bóng dáng liền biến mất sau tầng lá cây dày đặc.

Dường như là vừa chui vào rừng, chỗ đoàn xe phía trước nàng liền truyền đến mấy tiếng kêu hoảng sợ. Chỉ thấy ở khe suối phía trước đột nhiên xuất hiện hai mươi tên hán tử kêu to. Trong đám hán tử, mấy tên đi đằng trước đều cầm đao, đám còn lại cũng cầm gậy trúc trên tay.

Một đám ô hợp như thế, bất kỳ đội ngũ nào cũng sẽ xem thường. Nhưng đội ngũ của Triệu Tuấn lại không như vậy, bọn họ không phải phụ nữ, trẻ em thì cũng toàn là bọn văn sĩ, có khoảng năm sáu tên hộ vệ tinh tráng nhưng thật chất vẫn chưa hề thấy qua máu me. Bọn cướp này vừa xông ra, nhất thời bọn họ loạn cả lên, mọi người thét chói tai, ngựa trong xe cũng chạy lòng vòng.Tình trạng này sao giống với kiếp trước, được Phùng Uyển kịp thời tỉnh táo tổ chức, lợi dụng xe ngựa tiến lên chống lại?

Đội ngũ náo loạn, mấy tiếng la hét ồn ào náo động cả lên. Bọn cướp kia vốn lo lắng, thấy cảnh tượng này liền mừng rỡ, lần nữa bao vây, giơ đao gằn giọng quát lên: “Để lại tiền tài bọn ta sẽ tha mạng cho các ngươi!”

Triệu Tuấn bối rối hét lớn “Uyển Nương? Uyển Nương đâu rồi, mau ra đây giúp ta.” Thấy kêu mấy tiếng vẫn không có ai trả lời, lại thấy bọn cướp xông lên, y cắn răng, vén rèm xe run giọng nói: “Các vị hảo hán, chúng ta không có tiền.” Dù sao y cũng từng gặp qua sự đời.

“Không có tiền?” một hán tử mặt vàng quát lạnh nói: “Không có tiền thì để mạng lại.”

Ở đằng sau y, một hán tử khác hét lớn: “Để lại hai chiếc xe ngựa, ta tha cho các ngươi đi!”

“Đúng đúng, để lại hai chiếc xe!”

“Cả ngựa nữa!”

“Bọn ta muốn hai chiếc xe ngựa này.”

Mấy kẻ này chỉ vào xe ngựa của Triệu Tuấn và Phùng Uyển ngồi, kêu to không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.