Edit: Kentu
Beta: Loyal Pang
Bước chân Phùng Uyển hơi nặng nề đi vào trong phủ.
Nàng vừa xuất hiện, một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc (国) để một bộ râu ngắn, gương mặt phơi dưới ánh mặt trời ngăm đen thô ráp liền quay đầu lại nhìn.
Phùng Uyển mang theo nụ cười mỉm, nhìn về phía Triệu Tuấn với ánh mắt hỏi thăm.
Triệu Tuấn lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng một cái, rồi nói với người trung niên kia: “A Thúc, chúng ta vào trong nhà rồi hãy nói.” Hẳn là không để cho Phùng Uyển giới thiệu.
Người trung niên kia nhìn Phùng Uyển một cái, lại nhìn Triệu Tuấn một cái với vẻ mặt nghi ngờ.
Dõi mắt nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi, Phùng Uyển cất bước đi vào trong phòng mình.
Xem ra, bước chân vận mệnh vẫn bướng bỉnh đi về phía trước như cũ. A Thúc này vô cùng bao che cho Triệu Tuấn – đứa cháu bà con xa duy nhất có chút năng lực. Đó là tương đương với việc xem trọng y.
Tính cách người kia trong sự thô kệch có sự tinh tế, là một người biết đối nhân xử thế. Những năm này trong triều đình và dân gian có không ít người biết đến, cũng đạt được danh tiếng tương đối tốt. Có ông cố gắng tương trợ, Triệu Tuấn vẫn có cơ hội vùng dậy.
Chẳng mấy chốc, một ngày đã trôi qua.
Phùng Uyển nhớ rõ mình có hẹn với Vệ Tử Dương. Đối với người này, nàng thật sự không có gan thả chim bồ câu đưa tin cho chàng.
Cho nên, sau khi hơi do dự, sáng sớm nàng đành ngồi xe ngựa ra khỏi cửa phủ.
Trên đường phố, các cửa hàng lương thực lớn cuối cùng cũng khai trương lần nữa. Chỉ là giá tiền cao hơn gấp năm sáu lần ngày trước. Dù sao, hiện tại lương thảo thật sự khan hiếm.
Lúc xe ngựa qua chỗ đường cái có ngôi chùa hoang lần trước nàng bảo Tăng lão thúc buôn bán, chỉ thấy cửa chùa mở rộng ra, thỉnh thoảng bên trong có xe trâu xe lừa ra ra vào vào, hẳn là đang bán cỏ khô. Vừa ngẩng đầu nhìn vào, đống cỏ khô trong chùa xếp thành núi.
Phùng Uyển quan sát, thấy người bán là mấy hán tử nàng từng thấy đi chung với Tăng Tú.
Tăng Lão thúc là một người thành thật, gần như là nàng nói một bước thì ông đi một bước. Đống cỏ khô tích trữ kia được chú ý thấy giá ới bán ra, hơn phân nửa là do nhóm Tăng Tú bọn hắn nghĩ đến. Cũng là mình tiết lộ cho Tăng lão thúc nói là xảy ra đại chiến, giá lương thực sẽ tăng, dù là người đần đi nữa cũng có thể nghĩ đến giá cỏ khô dùng cho trâu ngựa ăn cũng tăng lên theo. Huống chi hai ngày nữa sắp bắt đầu mùa đông, cây cỏ đã khô héo, vốn là thời điểm tăng giá.
Bán cỏ khô chắc chắn là ý kiến hay, nó không giống lương thực thu hút ánh mắt người khác, sẽ không bị triều đình thu đi và nó chỉ cần ít tiền vốn.
Phu xe nhìn thấy Phùng Uyển nhìm chăm chú vào chùa hoang thì bùi ngùi đánh giá, nói: “Thật không có cách vượt qua thời kì này, ngay cả cỏ khô cũng tăng giá tới gấp bốn lần. Nghe Nhị Đà nói hiện tại đồng sắt trong thành cũng bị triều đình thu rồi. Ngay cả dao sắt thức ăn dùng trong nhà cũng không mua được. Phu nhân người nhìn người trong chùa này, trong tay còn cầm lấy kiếm sáng loáng cũng không biết người nào mới dám đến trêu chọc họ.”
Phùng Uyển đáp một tiếng, nàng thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: “Đi thôi.”
“Được được.”
Đang đi, Phùng Uyển đột nhiên nói: “Dừng lại.”
“Vâng.”
Phùng Uyển đi xuống xe ngựa rồi đi tới sạp hàng nhỏ bày hai bên đường phố. Những sạp hàng này đều trải một tấm vải thô trên mặt đất rồi trực tiếp bày mấy món đồ ở bên trên. Có khi là trái cây nông phẩm, có khi là một vài đồ chơi nhỏ bằng gỗ, cũng có khi là mấy món đồ dư thừa không dùng đến.
Phùng Uyển đi tới sạp hàng rong thứ năm nhìn từng món từng món.
Trên gian hàng này, bày một ít đồ thường dùng trong nhà, có bình gốm, có lọ sứ, có gương đồng.
Sau khi Phùng Uyển thuận miệng hỏi mấy món đồ như một người bình thường, chỉ vào trên mặt ghế đá lâu năm có vết bẩn rồi nói: “Cái này bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng rong này là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ lén la lén lút. Y thấy Phùng Uyển thích thú với mấy thứ đồ tốt nhất trên gian hàng của mình, lập tức chớp mắt nói nhỏ: “Nếu phu nhân thích, chỉ cần một thỏi vàng là có thể lấy bình gốn, gương đồng và băng ghế đá này đi.”
Hắn ra giá rất cao, sau khi ra giá, sợ Phùng Uyển mất hứng, còn chớp mắt khẩn trương nhìn nàng.
Phùng Uyển lại giống như một phu nhân quan lại bình thường, tự giữ thân phận, cũng không muốn nói gì thêm với loại dân đen này, tay vừa động liền móc một nén vàng từ trong tay áo ra ném cho người bán hàng rong, sau đó quay sang ra lệnh với phu xe: “Mang đồ lên xe ngựa.”
“Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.”
Lên xe ngựa, Phùng Uyển kéo mành xe rồi chuyển qua quan sát kĩ ghế đá.
Ở trong mơ, nàng loáng thoáng nghe được có người qua đường từng nói, ai đó dùng một đấu gạo cũ nho nhỏ đổi một cái ghế đá, vốn là thương hại cho người bán hàng rong này, không nghĩ tới sau khi đặt ghế đá này vào phòng bếp, lại vì một lần hỏa hoạn mà bị bể đi hiện ra vàng bên trong… Bốn mươi năm mươi cân đá như vậy, cũng không biết thợ khéo dùng nguyên liệu gì, thoạt nhìn phía ngoài là tảng đá, kết quả bên trong một tầng rỗng, ở chính giữa đều là vàng, chừng bốn mươi cân tròn.
Cũng không biết là nhà ai giàu có muốn dấu tai mắt người khác lại tốn công sức lớn đúc thành cái ghế đá này.
Thật ra thì Phùng Uyển cũng không thể khẳng định được là băng ghế đá này, nàng chỉ nhớ mang máng thôi. Nhưng vừa mới nhìn, quả thật trong lòng có điều rung động, nên thử mua xem sao.
Nhìn qua nhìn lại một lúc, Phùng Uyển không nhìn ra ghế đá có gì khác thường, vẫn sai phu xe chuyển hướng, đi tới Chu phủ ở phía tây ngoại thành.
Sau khi đi tới Chu phủ gặp Tăng Lão thúc, Phùng Uyển vứt băng ghế đá và hai món đồ kia cho ông, cũng nói cho Tăng lão thúc nghe băng ghế đá này có thể có huyền diệu.
Lúc này Tăng lão thúc mọi chuyện suôn sẻ, người cũng béo lên không ít. Nhìn thấy Phùng Uyển muốn đi, xoa xoa tay nói: “Nữ lang, lão nô bảo A Tú bán ra hai phần lương thực. Ha ha, chỉ với hai phần lương thực này mà chúng ta đã thu lại được toàn bộ vàng lá mà chúng ta bỏ ra mua lương thực và binh khí rồi.”
Phùng Uyển mím môi cười: “Tùy ý lão thúc, nếu lão thúc vẫn cầm vàng lá trong tay nhưng dùng hợp lý, cũng có thể bán ra bảy phần.”
Quả nhiên Tăng Lão thúc mừng rỡ, ông luôn miệng nói: “Được được, ngày mai lão nô tiếp tục bán lương thực.” Gương mặt đầy nếp nhăn của ông rất vui mừng, “Chiến tranh loạn lạc thế này, chúng ta giữ đủ lương thực để ăn là được rồi, cầm vàng lá trong tay, nhỡ đâu nữ lang có việc cần dùng gấp, còn có thể ứng phó.”
Phùng Uyển ừ một tiếng, nhìn nụ cười trên khuôn mặt Tăng Lão thúc nàng cũng vui vẻ theo. Lại nói tiếp, kiếp trước người tốt với nàng cũng có không ít, nhưng thật sự đối với nàng giống như người thân, không bỏ không rời, không bởi vì nghèo hèn mà khinh thị, không bởi vì phú quý mà sinh lòng tham thì chỉ có Tăng lão thúc trước mắt.
Ngồi lên xe ngựa lần nữa, lần này, Phùng Uyển không hề do dự nữa, trực tiếp cho xe ngựa chạy về phía Vệ phủ mới xây.
Khác biệt so với phủ đệ của Vệ Tử Dương trước kia, phủ đệ của chàng hiện tại rất xa hoa khí phái, rường cột chạm trổ, tường đá cao lớn, đâu đâu cũng hiện rõ khí thái giàu sang quyền thế.
Kiếp trước, cuối cùng Triệu Tuấn cũng được bệ hạ ban thưởng ột nơi cũng được xem gần như là phủ đệ.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Phùng Uyển từ từ cong lên. Có đôi khi, nàng cảm giác mình đã quên đi không ít chuyện kiếp trước, có thể thử buông xuống tâm tình. Nhưng không biết tại sao, nàng vẫn như vậy, đêm đêm không ngủ được. Ban ngày nhắm mắt lại thì vô duyên vô cớ nằm mơ.
Xe ngựa đi tới chỗ gác cửa, Phùng Uyển vén rèm xe lên, vừa muốn mở miệng với thanh niên gác cửa kia thì chỉ thấy gác cửa kia nhìn nàng một cái bỗng hỏi: “Phu nhân là Phùng thị A Uyển?”
Phùng Uyển hơi giật mình, đáp: “Vâng.”
Lính gác cửa cười ha hả rồi đi vào: “Mời phu nhân vào, tướng quân nhà ta nói, nếu như phu nhân đến thì không cần thông báo cứ đi vào.”
“Đa tạ.”
Xe ngựa chạy qua đại môn. Hai bên đại môn là bốn binh lính mặc khôi giáp đứng gác. Trường kiếm trong tay bọn họ lạnh lẽo, tướng tá thật vạm vỡ, hiển nhiên đều là mãnh tướng sa trường. Phùng Uyển thật không hiểu, Vệ Tử Dương cho những người này gác cửa, là muốn ra oai phủ đầu đám quan viên quý tộc muốn đến đây bắt quàng làm thân, hay là muốn ngăn cản những nhóm nữ lang rối rít cầu kiến vì vẻ đẹp của chàng.
Phu xe vừa đi vào bên trong, vừa liên tiếp quay đầu lại, thấy đám tỳ nữ người hầu ở phía xa xa, hắn nhỏ giọng đắc ý nói với Phùng Uyển: “Phu nhân, Vệ tướng quân rất coi trọng người đó.”
Trong vẻ mặt của hắn mang theo vẻ đắc ý, cứ như Vệ Tử Dương coi trọng Phùng Uyển, ngay cả người hầu như hắn đây cũng như có được vinh hạnh lây.
Nhưng mà nghe nói, lãnh thổ của người Tấn không phải như thế. Nơi đó người ta chú ý khí tiết, chú ý khí phách. Bọn họ nói tiền tài là vật thô tục, nói người xu nịnh quyền thế là kẻ tiểu nhân. Bọn họ sống trung thực với nội tâm của mình. Trong lòng bọn họ, chỉ có người có những phẩm tính cao thượng, tính cách trong sáng kia mới đáng được hâm mộ.
Trăm ngàn năm qua, kỹ nữ, con hát cũng là hạ đẳng trong những người hạ đẳng. Những người này, bất luận người nào cũng có thể sỉ nhục bọn họ, con cháu của những người này không được đề cử làm quan, hưởng quyền lợi của quan lại triều đình.
Có một danh sĩ đã từng nói, nếu có một ngày kỹ nữ và con hát cũng thành người thượng đẳng thì thế gian này không biết đã điên đảo lẫn lộn thành cái kiểu gì rồi.
Kiến Khang, đó là nơi khiến người ta hướng đến biết bao.
Phùng Uyển thu hồi tâm trạng.
Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại.
Lúc Phùng Uyển đi xuống xe ngựa, một tỳ nữ đã hầu một bên. Nàng ta lén lút đánh giá Phùng Uyển, thấy Phùng Uyển nhìn mình thì vội vàng cung kính nói: “Tướng quân biết phu nhân đã tới, vui mừng vô cùng, người nói đương nhiên phu nhân không biết người ở nơi nào nên ra lệnh cho nô tỳ đến đây nghênh đón.”
Vừa nói, tỳ nữ này còn vừa nhìn về phía Phùng Uyển. Từ trong giọng điệu của Tướng quân, dù cho nàng không biết chữ, cũng có thể nghe ra Tướng quân rất để ý đến vị phu nhân này. Lẽ nào nàng ta là người thân của Tướng quân sao?
Lúc này, giọng nói ôn hoà của Phùng Uyển truyền đến, “Làm phiền rồi, xin dẫn đường.”
“Vâng.”
Phủ đệ này quả thật to lớn, viện san sát nhau, đếm sơ sơ ước chừng tám cái. Trong mỗi viện đều là bốn năm tòa lầu các san sát.
Nhìn quy mô không thua gì phủ đệ của Ngũ điện hạ cả.
Cho đến bây giờ tôn ti có phần, chủ – thần có khác, thể hiện rõ ràng nhất là trên kiến trúc phủ đệ. Tuy nói người Hồ không chú trọng, nhưng cuối cùng nó cũng không hợp quy cách.
Phùng Uyển thầm nghĩ: Tuy rằng nếu Ngũ điện hạ được lập làm thái tử, nhưng mà trong thời gian ngắn bệ hạ cũng không tính thoái vị. Nói không chừng, ông còn muốn thu kỳ tài binh gia như Vệ Tử Dương vào dưới trướng của mình. Ban thưởng phủ đệ cho Vệ Tử Dương tốt như thế, đây không phải là muốn có dấu hiệu khác giữa Vệ Tử Dương và Ngũ điện hạ sao?
Lúc này, hai nàng đi tới bên ngoài một viện.
Viện này ở trung tâm, được đám viện khác bao quanh, chính là chỗ chủ viện.
Nghe được bên trong truyền ra tiếng thét, Phùng Uyển bất giác hiện lên nụ cười mỉm, nàng tiến lên một bước, đẩy cửa viện ra rồi bước đi vào.