Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 53: Chương 53: Ép Mời




Lúc này Triệu Tuấn kịp nhận ra, y lên tiếng: “Không đúng, vân bội khảm lam ngọc không phải là tử cô tử nói, là….” Phùng Uyển nhìn Triệu Tuấn nói không được, nói yếu ớt: “Là đại công chúa nói có đúng không?” Cũng đúng, tuy Phùng Vân độc ác, nhưng chuyện hãm hại người thân thế này ả thật sự sợ rước lấy họa. Chân chính độc ác không hề kiêng dè gì vẫn chỉ là đại công chúa Trần Nhã kia.

Hiện tại Trần Nhã và Phùng Uyển không có thù hận gì không thể giải. Ả dùng chiêu này chẳng qua là quen tùy hứng, khinh khi người khác thôi.

Cả mặt Triệu Tuấn tái nhợt đứng tại chỗ, mắt thấy Phùng Uyển mở cửa phòng, y vội tiến lên một bước, cười nói theo: “A Uyển.”

Gọi lại Phùng Uyển, y trầm giọng nói: “Vi phu cũng không nghĩ đến vân bội lam ngọc kia quý như thế.” Lúc này Triệu Tuấn nhăn mặt chau mày, môi mỏng mím lại chỉ còn một đường.

Lại bước đi vài bước, đến phía sau Phùng Uyển, cánh tay phải vòng qua eo nàng, y cắn răng thở dài, “Chuyện này là vi phu tắc trách, may là Uyển nương thông thái.” Lại nói tức tối: “Hại ta nghe những lời đó còn tin tưởng sâu sắc!”

Suy nghĩ một chút, y nghi ngờ, “Uyển nương, sao ngay cả vân bội lam ngọc nàng cũng biết?”

Phùng Uyển không giải thích.

Nàng khẽ cắn môi anh đào, gương mặt trắng sáng còn mang theo nét đau buồn lạnh lùng. Triệu Tuấn chờ lâu không nghe được đáp án, ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ nàng như vậy, bèn cười khan hai tiếng.

Y buông tay ra, lui về sau một bước. Gần như là đột nhiên, y vái chào thật sâu với Phùng Uyển, vẻ mặt cợt nhã nói: “Uyển nương, vi phu sai rồi, may mắn được Uyển nương trí tuệ mới không phạm phải sai lầm lớn.”

Dứt lời, y như tên trộm nắm bàn tay nhỏ bé của Phùng Uyển, hôn lung tung lên mu bàn tay và cổ tay vài cái.

Phùng Uyển thẩn thờ mặc y hôn hít.

Phu chủ này nói thật ra vẫn khá hơn rất nhiều trượng phu người Hồ đương thời. Nàng từng gặp những trượng phu người Hồ kia, thô bỉ dốt nát, nghèo túng vất vả, đánh chửi thê tử là chuyện bình thường. Còn khá hơn một chút thì đích thân đưa vợ lên giường của quan trên cũng là chuyện thường.

Ở thời đại này, nữ nhân sao có thể trông vào được trượng phu thật lòng yêu thương mình, cưng chìu mình chứ? Dù cho biết rõ phu chủ không tốt, nhưng nếu y chỉ tốt được một phần, trong lòng nữ nhân sẽ có ảo tưởng, nghĩ đến một ngày tất cả những gì mình trao ra sẽ nhận được y thật lòng hồi báo.

Nếu như kiếp trước Phùng Uyển không rơi vào cái chết thảm, giờ phút này trái tim cũng sẽ không lạnh như vậy.

Trong khi Triệu Tuấn vừa hôn vừa như tên trộm liếc mắt đưa tình, Phùng Uyển rũ mắt, nàng nói mệt mỏi: “Phu chủ, thật sự khó lòng phòng bị được người như các nàng.”

Nàng nhẹ rút tay mình về, nói dịu dàng: “Phu chủ, chàng cũng mệt mỏi rồi. Hiện tại Uyển nương không oán giận nữa.”

Nàng mỉm cười, nhẹ đẩy y, “Đi ra ngoài đi, Quyên nhi đã đến, phu chủ còn chưa từng nói chuyện với nàng nhiều đúng không? Vũ nương bận bịu cực khổ bên ngoài cũng đang chờ phu chủ đó.”

Triệu Tuấn mặc nàng đẩy mình ra cửa phòng.

Đứng ngoài cửa, nhìn chiếc bóng thê tử đứng đó, tuy là tối đen, nhưng đôi mắt nàng vẫn chói sáng như sao. Vòng eo nhỏ nhắn kia, tư thế đứng thẳng ung dung kia lại không cách nào che giấu được thân hình mỏng manh, luôn khiến tim y đập lên từng đợt lại từng đợt.

Cũng không biết tại sao, mỗi lần y muốn tiến lên một bước, đáy mắt xinh đẹp dịu dàng của nàng lại mang đến một sự lạnh lùng khiến cả người y khó chịu.

Hiện tại cũng như vậy, y biết đề nghị của mình đã tổn thương Uyển nương, vốn nghĩ tối nay ở với nàng, bù đắp bồi thường cho tốt, nhưng y thật sự không thích vẻ lạnh lùng trong đáy mắt nàng.

Cửa phòng bị đóng lại một lần nữa.

Triệu Tuấn nhìn chằm chằm cửa phòng, đang chuẩn bị gọi mở ra thì Mi nương nũng nhịu, giọng nói chảy nước vang lên từ phía sau: “Phu chủ….”

Âm cuối kéo rất dài, là sự ngưỡng mộ toàn tâm toàn ý mà y yêu thích.

Chân mày nhíu chặt của Triệu Tuấn nới lỏng một chút, y nhìn chằm chằm cửa phòng, thầm nghĩ: Sắp hai năm rồi mà nàng còn chưa có mang, ta cũng không tin là nàng thật sự không gấp.

Vừa nghĩ thế tâm trạng của y tốt hơn nhiều, quay người, một tay vòng qua eo thon của Mi nương. Vũ nương cũng nhanh chóng bước đến, Quyên nhi cũng kề đến gần, đôi mắt nhìn y trông mong. Triệu Tuấn trái ôm phải ấp, cười ha ha vài tiếng. Tiếng cười oang oang kia bay vào phòng Phùng Uyển rõ mồn một.

Triệu Tuấn vừa liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt vừa suy nghĩ: Vân bội lam nguyệt ư? Đây là đại công chúa có ý gì? Tứ cô tử thì sao? Đến tột cùng là tâm ý của họ có mấy phần chân thật chứ? Xem ra là phải cẩn thận rồi.

Trong nháy mắt một đêm đã qua.

Tối hôm đó, sau khi Triệu Tuấn và các thị thiếp khác chơi đùa, cuối cùng tâm thần không yên liền đuổi các nàng đi, ngồi trong phòng ngây người nửa đêm.

Ngây ngốc trong thư phòng như vậy, một mình cân nhắc lặp đi lặp lại sứt đầu mẻ trán, khiến Triệu Tuấn không hề thoải mái. Nhớ ngày xưa, mỗi lúc thế này, Uyển nương sẽ hầu bên y, hồng tụ thêm hương, lời nói nhỏ nhẹ giải âu lo.

Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, thư phòng này chỉ còn một mình y. Thê tử từng hiền lành kia trở nên càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng thâm sâu không lường được.

Nghĩ đến Phùng Uyển, Triệu Tuấn nhăn mặt chau mày lần nữa.

Ngày hôm sau là một ngày trong xanh, Triệu Tuấn hiếm khi rảnh rỗi, nên cũng ở nhà chơi đùa với các thiếp thất. Nhìn chúng nữ vây quanh lấy lòng mình bằng mọi cách, tâm trạng Triệu Tuấn rất vui, thỉnh thoảng còn cười lên một trận rất to.

Chẳng là lúc cười như vậy, y vô tình hay cố ý luôn nhìn về phía gian phòng của Uyển nương.

Đúng lúc này thì một chiếc xe ngựa dừng trước cửa phủ.

Trong vòng bảo vệ của các hộ vệ xốc vác, một người quản sự trung niên nghênh ngang đi thẳng vào.

Triệu Tuấn nghe thấy bẩm báo vội vàng đi ra, nhìn thấy quản sự quen mắt kia liền ngơ ngác. Không đợi y lên tiếng, quản sự kia đã thi lễ với y một cái rồi nói: “Lang quân Triệu gia, ta phụng lệnh của tiểu lang nhà ta đến đây nghênh mời quý phu nhân đến phủ một chuyến.”

Cái gì?

Nụ cười Triệu Tuấn cứng đờ.

Sắc mặt y xanh mét, một hồi lâu mới khàn giọng cười nói: “Uyển nương nhà ta nàng…” Y nghĩ muốn chối từ, tên quản sự trước mắt này xông vào cửa nhà mình, nói không hề kiêng dè muốn đón thê tử mình, thật sự là quá vô lễ, quá khiến y cảm thấy nhục nhã.

Nhưng không biết tại sao, lời từ chối này nói cứng rắn được một nửa thì thế nào cũng không thể nói tiếp.

Nhận thấy không khí khác thường, chúng tỳ thiếp kinh ngạc nhìn Triệu Tuấn. Vũ nương lại càng hoảng hốt: Là tiểu lang nhà ai? Đến mời một một phụ nhân có chồng như vậy quá ngang ngạnh rồi.

Mi nương nghe lại càng kinh hãi: Sớm nghe người ta nói lang chủ đưa phu nhân lên giường của tiểu lang Vệ gia mới đổi được chức quan bây giờ. Nhìn thấy dáng vẻ quản sự này khí thế ngông nghênh như vậy chẳng lẽ là thật sao?

Dường như quản sự kia biết Triệu Tuấn do dự cái gì, cũng không mở miệng, chẳng qua nhìn y, trên mặt mang nụ cười kỳ quái.

Đương lúc hai người dùng dằng, cửa phòng được mở ra kẽo kẹt, Phùng Uyển mặc bộ thường phục của Tấn màu xanh, váy dài tung bay, lẳng lặng đứng trên bậc thềm, nhìn nơi này.

Nhìn thấy nàng, quản sự kia vội vái chào, sau đó chuyển hướng Triệu Tuấn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Lang quân Triệu gia không muốn à?”

Lời này vừa thốt ra, Triệu Tuấn vội vàng cười ha ha rồi nói: “Nào dám, nào dám.” Y lườm về phía Phùng Uyển, giọng nói ra lệnh không vui: “Uyển nương, Vệ tiểu lang đến đây mời, nàng chuẩn bị một chút theo y đi đi.”

Tiếng nói vừa dứt, y liền đón nhận đôi mắt thu thủy lạnh lùng của Phùng Uyển. Nàng lẳng lặng nhìn y, một hồi lâu, nàng rũ mắt đáp: “Vâng.”

Phùng Uyển chậm rãi bước đến chỗ quản sự Vệ phủ. Lúc đi ngang qua Triệu Tuấn, nàng chưa từng quay đầu lại: Ngươi thân là lang chủ phủ này, chưa từng có một khắc một giây nào ra mặt cho ta và cho người khác. Ta không nổi giận thì ngươi có cái gì để xấu hổ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.