Nhận ra sự nghiêm túc trong lời nói của Vệ Tử Dương, Phùng Uyển cũng chỉ tỏ vẻ phục tùng khiêm tốn, khẽ nói: “A Uyển không thể.”
“Ồ, không nỡ bỏ lại phu chủ của mình sao?” Vệ Tử Dương cười lạnh một tiếng, nhướng mày nói: “Cũng không nỡ bỏ lại địa vị phu nhân này?”
Chàng đưa tay nâng cằm Phùng Uyển lên, nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đẹp đẽ diễm lệ của chàng vừa lạnh lẽo vừa tàn nhẫn: “Phùng thị A Uyển, nàng có tin không, làm thiếp của ta còn cao quý gấp trăm lần làm thê của y!”
Giọng điệu kiêu ngạo đến mức này, tự tin đến mức này!
Chàng nhìn thẳng về phía Phùng Uyển, ánh mắt không bỏ qua một sự biến hóa nhỏ nào trên gương mặt nàng.
Phùng Uyển khép mắt, nàng biết mình đã đi đến bước đường này, tuyệt đối không thể để cho nam tử trước mắt nghĩ rằng mình xem thường chàng, hoặc không tin tưởng chàng.
Nàng cúi đầu, hàng mi dài run rẩy, một lúc lâu mới nói một câu tối nghĩa: “Chàng là phu quân của ta.”
Đây mới là lời giải thích hợp tình hợp lý nhất.
Vệ Tử Dương hừ lạnh một tiếng, chàng buông cằm nàng ra, “Đúng là ngu ngốc không ai bằng!”
Cũng không biết lời này của chàng, là đang mắng Phùng Uyển hay là Triệu Tuấn?
Phùng Uyển vẫn chỉ khép mi buông mắt.
Vệ Tử Dương không nhìn nàng nữa, chàng lấy cuốn sách lụa ra, nhìn cẩn thận một lượt, đột nhiên nói: “Đây là do chính nàng viết?”
“Đúng vậy.”
Vệ Tử Dương chần chừ, chàng nhìn nàng, từ từ hỏi: “Chu Á Phu là gì của nàng?”
Chu Á Phu là danh tướng hàng đầu của triều Hán, là một thống soái xuất sắc, phụ nhân trước mắt này,dù không phải là đời sau mà chỉ có họ hàng với y thôi cũng đã được xem như là xuất thân từ danh môn rồi.
Một nữ lang xuất thân từ danh môn đại hộ ở Trung Nguyên, thảo nào có thể giữ được cử chỉ ung dung như thế.
Trong lúc Vệ Tử Dương suy nghĩ, Phùng Uyển lại không trả lời, nàng chỉ cúi đầu, yên lặng để mặc Vệ Tử Dương đánh giá.
Nàng muốn cho nam tử trước mắt biết rằng, nàng vẫn còn nương tay, lúc này nàng có thể lấy được binh thư, có lẽ tiếp theo, nàng có thể lấy được cả kế sách trị quốc.
Nàng không có gì cả, không có tổ tông xuất sắc, không có chỗ dựa vững chắc, không có phụ huynh có thể tin cậy. Trong thời buổi loạn lạc này, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối không quen biết ai. Nàng nghĩ, nếu như may mắn được người khác coi trọng, nàng nhất định phải khiến người đời tin rằng, nàng có chỗ dựa, nàng có ích.
Sự có ích của nàng mặc dù chỉ do đối phương tự suy đoán, nhưng tại lúc chiến tranh nguy hiểm thế này, ít nhất, người ta sẽ không dễ dàng hy sinh nàng, xem nàng như thứ bỏ đi.
Thấy Vệ Tử Dương vẫn cứ nhìn mình chằm chằm mà trầm tư, Phùng Uyển cúi người, nói khẽ: “Chủ công, thiếp cáo lui.” Dứt lời, nàng xoay người rời đi.
Mới đi được hai bước, Vệ Tử Dương gọi: “Khoan đã.”
Chàng đi đến phía sau nàng, nhìn bóng dáng uyển chuyển duyên dáng của nàng lặng lẽ đứng trong gió, nhìn cái gáy trắng nõn kia, chàng đột nhiên cúi thấp người thi lễ.
Phùng Uyển không quay đầu lại.
Nàng bước nhẹ về phía trước, cho đến khi nàng đã đi được một lúc lâu, ở phía sau nàng, Vệ Tử Dương vẫn giữ nguyên tư thế cúi người.
Phùng Uyển ra khỏi viện, nhảy lên xe ngựa, ra lệnh: “Trở về thôi.”
“Dạ.”
Ngồi trong xe ngựa, Phùng Uyển thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhắm mắt lại, dựa vào sập, âm thầm nhớ lại nội dung trong binh pháp của Chu thị.
Ở kiếp trước, dù nàng được xưng là thông tuệ nhưng lại chưa bao giờ tiếp xúc với chuyện quân sự, nàng không biết mình có tài năng ở phương diện này hay không. Nghĩ lại, vào thời buổi loạn lạc thế này, biết thêm chút cũng không phải không tốt.
Xe ngựa đi trên đường, dường như cứ cách hai khắc lại có một đệ tử quý tộc nghênh ngang lao qua. Dù là Phùng Uyển hay mấy người bán hàng rong ven đường đều vội vàng tránh qua một bên, núp ở một góc chờ bọn họ đi qua. Có người tránh không kịp, hoặc là bị đá văng ra xa, hoặc là bị đánh bầm dập cả người, thậm chí ói cả máu tươi, không thể sống nổi nữa.
Mọi người xung quanh thấy tình cảnh như vậy đều chỉ có thể trơ mắt nhìn. Họ đã thấy những cảnh tượng như vậy rất nhiều lần rồi.
Phùng Uyển cũng trơ mắt nhìn, bởi vì cảnh tượng như thế này, nàng cũng đã tập mãi thành quen. Nàng từng nghe người ta nói, quý tộc đất Tấn không phải như thế, quý tộc đất Tấn dù cao không thể với tới, nhưng họ nói năng nho nhã, làm việc phong lưu, quan trọng nhất là họ rất quan tâm đến danh tiếng của mình, quan tâm đến dư luận trong giới thượng lưu. Cho nên trước mặt thứ dân, họ luôn tỏ vẻ nho nhã lễ độ. Mà những thứ dân kia, cuộc sống cũng khá giả, có gạo cơm ăn không hết, thường xuyên mặc quần áo đẹp đẽ, tay trong tay ngăn cản xe ngựa của mấy vị danh sĩ và mĩ nam, yêu cầu bọn họ dừng xe để mình có thể thưởng thức sắc đẹp của họ.
Thật đúng là một nơi khiến người ta ao ước muốn đến sống. Phùng Uyển nhìn về phương Nam, mắt sáng ngời nghĩ: Trong đời ta, nếu có thể đến Kiến Khang một lần, chết cũng không hối tiếc.
Trong lúc Phùng Uyển đang suy nghĩ lung tung, xe ngựa đột nhiên dừng lại, ngay lúc đó, có tiếng nói truyền đến: “Người ở bên trong là Phùng thị Uyển nương sao?”
Là giọng nói của phụ tá bên cạnh Ngũ điện hạ.
Phùng Uyển vội vàng vén rèm xe lên, khiêm tốn thi lễ, nói: “Dạ đúng.”
“Phụ nhân này cũng thật biết lễ nghĩa.” Vị phụ tá này cười cười, liếc nhìn vào xe mấy lần, hỏi: “Phu chủ của nàng đâu?”
“Phu chủ của thiếp thân còn ở trong nhà.”
“Ồ?” Vị phụ tá nói: “Đã tới Đô Thành sao không đi bái kiến Ngũ điện hạ?” Ngự phucủa Triệu phủ vội đáp: “Lang chủ nhà nô tài đã cầu kiến rồi ạ.”
Vị phụ tá trợn mắt nhìn ngự phu, cười nói: “Phu nhân thật không biết cách trị gia.” Dừng một chút, y vung tay áo, nói: “Bảo phu chủ của nàng biết điều một chút đi!”
“Dạ.”
Phùng Uyển nghiêm nghị xác nhận, đợi đến khi vị phụ tá kia rời đi, nàng mới bảo ngự phu đánh xe trở về.
Vừa đi, ngự phu vừa thầm nói: “Phu nhân, lang chủ rõ ràng đã cầu kiến Ngũ điện hạ nhưng lại không được gặp. Giờ còn nói mấy lời này, cứ như lang chủ nhà ta không hiểu biết lễ tiết.”
Lang chủ nhà y tất nhiên không biết lễ tiết! Chư vị điện hạ đều cao quý, lúc đấu tranh gay gắt, y vừacầu kiến Tứ điện hạ, vừamuốn giao hảo với Ngũ điện hạ, lập trường không vững như thế, chủ tử nào thích được chứ?
Những đạo lý này nói thì đơn giản, nhưng nếu chỉ là một người bình thường không được tiếp xúc với kiến thức và tư tưởng mà tiền nhân truyền lại, chắc chắn phải trả cái giá thật đắt mới có thể hiểu được những kiến thức mà tưởng như người người đều biết này.
Huống chi, Triệu Tuấn xuất thân là người Hồ, dù có được kiến thức sâu rộng cách mấy thì vẫn không thể sánh bằng những người xuất thân thư hương như Phùng Uyển.
Nhưng Phùng Uyển cũng không định nhắc nhở Triệu Tuấn. Nàng nghĩ: Nghe người kia nói, Ngũ điện hạ có vẻ như muốn dùng Triệu Tuấn. Lẽ nào, là Vệ Tử Dương nói gì đó?
Khi xe ngựa đang lẳng lặng chạy, đột nhiên, ở phía bên trái con đường lại truyền đến tiếng cổ nhạc.
Tiếng cổ nhạc tùng cắc, xen lẫn tiếng cười vui ồn ào, quả thật rất náo nhiệt.
Phùng Uyển nhìn sang, ngự phucũng nói; “Phu nhân, bên kia thật náo nhiệt.” Ý tứ rất rõ ràng, y muốn đi xem một lúc.
Y gọi một lần, lại không thấy Phùng Uyển lên tiếng, bèn quay đầu nhìn. Y thấy Phùng Uyển đang nhíu mày suy nghĩ điều gì đó.
Ngự phulắc đầu, vung roi lên, định chạy về Triệu phủ.
Đúng lúc này, giọng nói của Phùng Uyển vang lên, “Đi xem một lát,” Ánh mắt nàng kì lạ, sắc mặt hơi lạnh lùng, giọng nói trầm thấp: “Là ả! Quả nhiên cũng đến Đô Thành…. Được thôi, xem thử ả ta nở mày nở mặt ra sao.”