Khanh Vốn Phong Lưu

Chương 125: Chương 125: Lời Đồn




Đêm nay, Phùng Uyển trằn trọc trở mình mãi không ngủ được, đến tận khi trời tờ mờ sáng nàng mới lên sập.

Sáng sớm Phùng Uyển hay tin Vệ Tử Dương đã rời khỏi Vệ phủ đến quân doanh giám sát từ hừng đông. Giờ việc của nàng vẫn là quân vụ quen thuộc. Kiếp trước, nàng quản lý sự vụ nội ngoại của Triệu phủ nhiều năm, dù chưa từng làm công việc về quân vụ nhưng cũng làm quen rất nhanh. Đến ngày thứ ba, nàng đã bắt đầu giúp Vệ Tử Dương thẩm tra đối chiếu tiền lương thực, số lượng binh khí. Mang một phần nhỏ của tư liệu đặt ngay ngắn trên thư án của Vệ Tử Dương. Bận rộn cả ngày Phùng Uyển mới chợt nhớ ra, hiện tại bên cạnh đã không còn người của bệ hạ nữa, sao không đi thăm Tăng lão thúc, đã bao lâu rồi chưa nói chuyện và trao đổi tin tức với lão thúc, có lẽ ông ấy cũng lo lắng.

Nghĩ là làm, Phùng Uyển lập tức lên xe ngựa, theo ánh mặt trời dần ngả về Tây, đi nhanh đến Chu trang phía Tây ngoại thành.

Đường phố vẫn tấp nập như trước, có lẽ vì sứ giả Tiên Ti đến nên Phùng Uyển nhìn thấy liên tiếp mấy khuôn mặt dị tộc.

Chu trang phía Tây ngoại ô rất yên tĩnh, Phùng Uyển gõ cửa không lâu, Tăng lão thúc đã lao đến, ông vừa thấy là Phùng Uyển, hốc mắt đã đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Nữ lang, cuối cùng lão nô cũng gặp lại người rồi.”

Đi theo phía sau Tăng lão thúc là một thiếu niên đen cường tráng khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi. Thiếu niên kia tò mò đánh giá Phùng Uyển, đứng bên nói: “Người chính là nữ lang của lão thúc? Lão thúc mỏi mắt ngóng trông Người từng ngày, nghe thấy có ai ghé thăm bèn tự mình ra mở cửa.” Giọng nói chứa đầy sự trách cứ.

Thấy Tăng lão thúc quay đầu định đánh cậu thiếu niên, Phùng Uyển cười mỉm, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tăng lão thúc, nói khẽ: “Lúc trước bệ hạ xây Bắc Viện ở Triệu phủ cho ta, có người giám sát nên ta không tiện.”

“Lão biết lão biết.”

Tăng lão thúc vội nói: “Lúc trước, lão nô lén lút đứng ngoài Triệu phủ xem xét nhưng không dám gặp mặt nữ lang.” Nói đến đây, giọng lão lại hơi nghẹn ngào, “Nữ lang, nghe nói Người tới phủ Vệ tướng quân rồi hả?” Lão nhìn Phùng Uyển, lúng ta lúng túng hỏi: “Tướng quân có thể cho Người danh phận không?”

Phùng Uyển sửng sốt trong thoáng chốc, sau đó hé môi cười: “Lão thúc đừng lo lắng cho ta nữa.”

Thấy Tăng lão thúc vẫn lo lắng nhìn mình, Phùng Uyển chuyển đề tài, “Tăng Tú đâu?”

“Tú Nhi?” Tăng lão thúc thở dài nói: “Loại như nó cả ngày chỉ biết đọ sức, chắc lại đến đâu giành địa bàn rồi”. Như vậy là Tăng Tú biết làm việc.

Phùng Uyển gật đầu, nàng và Tăng lão thúc đã mấy tháng không gặp, ngay sau đó cùng lão đi loanh quanh một vòng, nghe lão kể mọi chuyện xảy ra, cảm thấy bình thản khi nghe câu chuyện dông dài.

Thấy mặt trời đã khuất một nửa vào đường chân trời rồi, Phùng Uyển mới dặn dò Tăng lão thúc vài câu rồi xoay người ngồi lên xe ngựa.

Vừa nãy nàng tra trong sổ sách, biết được chỗ vàng làm thành ghế đá kia đã bị Tăng lão thúc đun chảy thành vàng lá. Tính ra bây giờ nàng có khoảng chừng bốn trăm lá rồi.

Nếu có biến cố thì bốn trăm lá vàng này cũng đủ tiền phí đi đường cả khi nàng mang theo mấy người Tăng lão thúc từ Đô Thành đến Kiến Khang.

Nghĩ đến chuyện rời đi, Phùng Uyển không khỏi cười cay đắng. Dù là kiếp trước hay là kiếp này, Kiến Khang cũng đều là giấc mơ của nàng. Nhưng đáng tiếc, giấc mơ này cách nàng quá xa. Từ Đô Thành đến Kiến Khang, ít nhất cũng hơn hai ngàn dặm. Trên đường người Hồ lập cũng lập lên năm, sáu cơ quan chính quyền. Còn đạo tặc lớn nhỏ nhiều không đếm xuể. Trừ phi có nhiều hộ vệ bảo vệ, nếu không nàng không biết cuộc đời này có cơ hội đến đó một lần hay không.

Ngồi trong xe ngựa, sau khi suy nghĩ xong, Phùng Uyển cảm thấy mệt mỏi bèn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Cũng không biết đi được bao lâu, xe ngựa lắc lư, chỉ nghe ngự phu bên ngoài khẽ gọi: “Phu nhân?” Tiếng gọi của hắn có phần phấn khích.

Phùng Uyển giật mình, mở mắt ra hỏi: “Sao?” Ngự phu nhỏ giọng nói, “Phu nhân, người có nghe thấy không?”

“Nghe thấy gì?” Ngự phu sững sờ, hắn cười ha hả nói: “Thì ra phu nhân không nghe thấy à? Mấy người vừa rồi đang nói về Đại công chúa đấy.” Nhắc tới Đại công chúa, Phùng Uyển đã có chút hứng thú, nàng mỉm cười hỏi: “Nói gì về nàng?” Ngự phu kìm nén xúc động, hưng phấn nói: “Một số phụ nhân nói Đại công chúa đúng là người phóng đãng, còn nói nào là ả lén nuôi trai lơ. Còn chuyện của ả và lang quân lại được những người đó rỉ tai nhau thật là vi diệu, nói rằng nửa năm trước Đại công chúa đã tư thông với lang quân Triệu gia rồi. Nếu không phải có chuyện như vậy, bệ hạ cũng sẽ không cho phu nhân lánh sang biệt viện khác, để Người đang yên ổn làm một Triệu phu nhân thành Phùng phu nhân. Còn nói Vệ tướng quân vô cùng tức giận nên lúc này mới cưỡng ép đưa phu nhân đi.

“Cái gì?”

Phùng Uyển cau mày, nàng ngồi thẳng lại, khẽ nói: “Bị rêu rao như vậy sao?”

Gần như nàng vừa dứt lời đã bị giọng nói có phần oang oang của một phụ nhân có tuổi át đi, “Thế đã là gì? Vị Đại công chúa của chúng ta còn rất lợi hại. Nghe nói hôm nay nàng tìm môi giới bán người, muốn bán quách đi hai thiếp thất của lang quân Triệu gia… Thật đáng thương, hai người thiếp thất kia khóc đến đứt ruột, lúc ấy ta cũng suýt rơi lệ. Các người có biết lúc ấy Đại công chúa nói gì không, nàng nói, nếu không phải nguyên phu nhân của lang chủ Triệu gia có Vệ tướng quân che chở, chứ không ngay cả nàng ấy cũng bị đem bán.”

Lời này đúng là khiến người ta khiếp sợ, từ lúc khai thiên lập địa tới nay vẫn chưa nghe thấy chuyện thê tử cưới hỏi đàng hoàng bị vợ sau chưa qua cửa bán đi! Gần như là lúc phụ nhân trung niên kia vừa dứt lời, khắp bốn phía đều bùng nổ. Tiếng ngạc nhiên, tiếng cảm thán, tiếng la ó vang lên.

Phùng Uyển nhíu mày. Đại công chúa có nói những lời này không thì nàng không biết. Nàng chỉ biết rằng, vị công chúa kia cho dù có ngu xuẩn cỡ nào cũng sẽ không nói ra những lời khiến người ngoài chê cười như vậy trong khi ả vừa đắc tội Hoàng hậu và khiến bệ hạ cũng vô cùng thất vọng.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của vị phụ nhân trung niên này hiển nhiên là một người đàn bà chanh chua trên phố, với thân phận của bà ta cũng không có tư cách tới gần Triệu phủ trong vòng trăm bước. Sao bà ta có thể nghe được Đại công chúa kêu gào?

Nghĩ tới đây, Phùng Uyển ra lệnh: “Đi nhanh một chút, vào Vệ phủ từ cửa hông thứ tư.” Cửa hông này để cho hạ nhân trong phủ ra vào, xây ở nơi yên tĩnh.

Ngự phu đang thích thú nghe, từ khi hắn quyết định đi theo Phùng Uyển thì đã không có thiện cảm với vị Đại công chúa luôn gây khó dễ cho Phùng Uyển. Nay nghe thấy lời nói xấu Đại công chúa, đang vô cùng vui mừng. Thấy phu nhân hình như không vui, ngự phu nghĩ mà không hiểu, dù không hiểu nhưng hắn cũng không dám hỏi. Lập tức đáp lại một tiếng, xe ngựa vội chạy về Vệ phủ.

Bên trong xe ngựa chòng chành, Phùng Uyển vươn tay xoa mi tâm.

Người ở ngoài kia chê cười Đại công chúa thế nào nàng không muốn quản. Nhưng vấn đề là Đại công chúa cũng được mà Triệu Tuấn cũng vậy, họ đều trở thành người bị thua thiệt dưới tay nàng, chỉ sợ hai người kia chưa hề suy nghĩ đã cho rằng những lời đồn này do nàng tung ra.

E rằng hai người kia đã đón đầu ở ngoài Vệ phủ rồi. Dựa vào năng lực của họ vốn không được phép vào được Vệ phủ, nhưng không chừng bệ hạ lại cho phép. Phùng Uyển vừa khiến bệ hạ mất mặt, chuyện lần này lại hướng về Đại công chúa, tuy nói là Đại công chúa mất thể diện nhưng thể diện này cũng là của hoàng thất. Chỉ sợ bệ hạ sẽ cho phép ả tra rõ chuyện này.

Thoạt nhìn khu vực cửa hông thứ tư rất yên tĩnh, xe ngựa im hơi lặng tiếng chạy vào trong rồi đưa Phùng Uyển về hướng Đông viện.

Đúng lúc này, Phùng Uyển lại ra lệnh: “Đến chủ viện.”

“Dạ.”

Xe ngựa chạy nhanh tới chủ viện.

Lúc này, mặt trời vừa khuất sau đường chân trời, chỉ còn những đường nhằng nhịt đỏ tươi giữa rặng mây, điểm xuyết cho đường chân trời.

Xe ngựa dừng lại, Phùng Uyển vội vàng đến chủ viện. Vừa bước vào cửa viện, nàng thấy Vệ Tử Dương đang bước tới.

Vừa trông thấy chàng, Phùng Uyển bất giác thở dài một tiếng, vốn tâm trạng đang thấp thỏm cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Dường như chỉ cần có chàng ở đây, nàng có thể thả lỏng. Phùng Uyển vẫn không biết, cảm giác của nàng đối với Vệ Tử Dương lúc này chính là cảm giác nàng chưa bao giờ nếm trải, là hai chữ “dựa dẫm”.

Vệ Tử Dương liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Trong ba ngày này, tin đồn Đại công chúa thất đức thất tiết đã bị rêu rao toàn thành. Đại công chúa một mực khẳng định là nàng gây ra, bệ hạ đã cho phép ả tra rõ chuyện này. Hiện tại, ả đang cho người chặn ở đại môn và hai cửa hông.”

Nói tới đây, khóe môi Vệ Tử Dương cong lên, nhẹ đến mức không thể nhận ra, nhưng giọng chàng vẫn rất lạnh, “Nữ nhân xấu xí này có thể thuận lợi vào phủ như vậy hẳn là biết chuyện rồi. Giảo hoạt quá!”

Chỉ bằng mấy câu nói, chàng đã kể lại câu chuyện rõ ràng. Phùng Uyển cúp mắt, nàng khẽ nói: “Chuyện này không liên quan tới thiếp.”

“Tất nhiên ta biết không liên quan đến nàng.”

Ánh mắt Phùng Uyển lạnh lùng, nàng khẽ nói: “Hình như thiếp biết ai làm ra chuyện này.”

Vệ Tử Dương nhìn về phía nàng.

Đúng lúc này, phía ngoài truyền đến tiếng nói oang oang nóng nảy. Giọng nói ấy vang vọng đất trời, lắng tai nghe, loáng thoáng có thể nghe thấy có người lạnh lùng kêu gào tên Phùng Uyển.

Là một phụ nhân yên phận, Phùng Uyển hình như không nổi danh đến vậy.

Vươn tay vuốt vuốt mi tâm, Phùng Uyển nghiêng đầu, hướng về phía ráng chiều lên tinh thần.

Vệ Tử Dương biết nàng đang nghĩ đối sách, khẽ phất tay, mọi người phía sau im lặng. Chàng khoanh tay dựa vào một gốc cây đa lớn, cũng không thúc giục.

Phùng Uyển suy nghĩ đối sách suốt con đường. Đúng vậy, nàng đã đoán được ai gây nên, muốn ép người này trả lại sự trong sạch cho Đại công chúa trước mặt mọi người, chuyện này nàng có thể làm được. Nhưng nàng không muốn làm như vậy!

Tất nhiên phải dạy cho người kia một bài hoc, nhưng cũng không có thể bỏ qua cho Đại công chúa. Khó khăn lắm ả mới trở thành nhân vật chính được cả Đô Thành say sưa nhắc đến, mình không thêm vào một mồi lửa, thì quả là khiến thế nhân thất vọng.

Sau khi suy nghĩ xong, khóe miệng Phùng Uyển nở một nụ cười. Nàng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt trong veo nhìn về Vệ Tử Dương, thi lễ với hắn, nhỏ giọng nói: “Thiếp nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Đại công chúa muốn làm thế nào thì mặc nàng… Chỉ sợ rằng hai ngày tới cửa phủ Tướng quân sẽ không được thanh tịnh rồi.”

Loại gièm pha này, Đại công chúa càng làm ầm ĩ càng truyền xa. Giờ nàng chỉ việc làm kẻ đê hèn nhát gan, lúc nào Đại công chúa lấy được thánh chỉ, dám cưỡng chế xông vào Vệ phủ thì nàng sẽ gặp ả.

Vệ Tử Dương nheo mắt phượng, một lúc sau, chàng cất giọng dịu dàng và cưng chiều: “Nữ nhân xấu xí giảo hoạt.”. Chàng thích nhìn nụ cười của Phùng Uyển khi tính kế người khác, điều này khiến chàng cảm thấy an tâm. Có đôi lúc chàng nghĩ, nếu trước kia nàng cũng giảo hoạt như vậy, hoặc giả mình trước kia cũng giảo hoạt như vậy, có lẽ đỡ phải nếm trải khổ nhọc.

Thấy Vệ Tử Dương đồng ý, Phùng Uyển nhoẻn môi cười một tiếng, nàng xoay người về phủ. Song chưa đến nửa canh, Đông viện phong thanh lan tin: Phùng phu nhân bị bệnh rồi.

Lại qua nửa canh giờ, đại phu chẩn mạch thở dài nói: Bệnh của Phùng phu nhân là do vất vả quá độ lâu ngày, lo lắng trong lòng đã lâu không được trút ra khiến can úc tỳ hư.

Tất nhiên, ông ta còn luyên thuyên một hồi, câu mà mọi người có thể hiểu chính là: Phùng phu nhân bị coi thường sỉ nhục quá tàn nhẫn, nhưng vẫn ngậm đắng nuốt cay nín nhịn, giờ không chịu nổi mà ngã bệnh rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.