Sau khi triệu tập người hầu, Triệu Tuấn không nhiều lời mà nói thẳng chuyện thắt chặt chi tiêu, phải bán một số người hầu để bù vào chi phí trong nhà.
Bởi vì giận Phùng Uyển, Triệu Tuấn nhìn chằm chằm vào Tăng lão thúc và Phất nhi, trợn mắt nhìn một lúc, y ra lệnh cho Phùng Uyển: “Lão này giữ lại cũng vô dụng, bán đi.”
Người y nói là Tăng lão thúc. Khế ước bán thân của Tăng lão thúc ở trong tay nàng, lại từ nhà mẹ đẻ theo nàng đến đây, muốn bán ông đi cũng phải được Phùng Uyển đồng ý.
Phùng Uyển vẫn như lần trước, không hề đôi co, nói: “Thiếp biết rồi.”
Kỳ lạ chính là, Tăng lão thúc đã đi theo Phùng Uyển mười mấy năm, nghe tin này phải đau lòng tuyệt vọng mới phải. Nhưng ông không buồn rầu không trách cứ, chỉ biết điều cúi đầu, không nói tiếng nào.
Triệu Tuấn nghi ngờ liếc nhìn Tăng lão thúc, đoạn bị tiếng kêu khóc của năm người hầu khác làm cho bực dọc.
Y vung tay lên, quát quản gia: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Gọi mẹ mìn đi.”
Dứt lời, y vung tay áo, nhảy lên xe ngựa rồi vội vã rời đi.
Triệu Tuấn đi, mấy người hầu bị gọi tên đem bán chỉ biết rơi lệ, thảm thương van xin Phùng Uyển. Tiếng cầu cứu của họ không có trọng lực, dù sao lão bộc hầu hạ bên phu nhân mười mấy năm còn không giữ được, sao có thể giữ bọn họ lại chứ?
Liếc nhìn những người mang vẻ mặt tuyệt vọng, ánh mắt đau buồn, Phùng Uyển dẫn Tăng lão thúc tới rừng cây.
Vào trong rừng, Phùng Uyển khẽ nói: “Lão thúc, nhân cơ hội này lão rời đi đi. Có vài chuyện cũng cần có người tin được lo liệu bên ngoài.”
Tăng lão thúc biết trước là thế, nghe vậy đáp lời: “Dạ, nữ lang yên tâm.”
Phùng Uyển lại nói: “Lão lớn tuổi rồi, cứ ở cùng Tăng Tú, để hắn chăm sóc.”
“Dạ.”
Ông ngẩng đầu lên, lo lắng nhìn Phùng Uyển, ậm ờ nói: “Nhưng nữ lang, cứ như vậy, bên nữ lang không còn ai đáng tin nữa.”
Phùng Uyển lắc đầu, nàng mỉm cười, nói: “Lão không phải quan tâm đến chuyện này.” Bên cạnh không có người hữu dụng, đúng là phiền toái. Nhưng thế nào cũng có cách giải quyết.
Số người hầu Triệu Tuấn mang đến từ Nguyên Thành cũng chỉ có mười ba, trên đường hai người Phượng nhi Nhung nhi đã đi rồi, bây giờ cộng thêm Tăng lão thúc, lại đi thêm năm người nữa. Bây giờ số người hầu còn lại cũng chỉ có sáu.
Sáu người hầu này, một người hầu hạ Phùng Uyển, thêm hai người hầu hạ Mi nương và Triệu Tuấn, còn ba người đều giỏi đánh xe, có thể làm tráng bộc đi theo bảo vệ.
Về sau, Triệu Tuấn lại bận rộn giao tế ngày đêm không ngừng.
Có hôm, một hộ vệ vội vã chạy về phủ, tìm Phùng Uyển nói rằng bệ hạ mới phong một mỹ nhân, mỹ nhân đó là chỗ quen biết cũ của Phùng Uyển, cho nên Ngũ điện hạ ra lệnh cho nàng đến tiếp đãi, Triệu Tuấn cũng đã ở đó rồi.
Là Phùng Vân sao?
Cũng chỉ mới có hai mươi ngày thôi, ả đã trở thành mỹ nhân rồi, còn có thể xuất cung, còn có thể làm cho Ngũ điện hạ nhìn mình với cặp mắt khác xưa, đúng là không đơn giản.
Người Hồ không có kiên nhẫn với những quy củ rườm rà, tôn sùng làm theo thể chế của Đông Hán, trên chỉ có hoàng hậu, quý nhân, bên dưới là mỹ nhân, cung nhân, thái nữ tam đẳng. Phùng Vân tiến cung chưa được hai mươi ngày đã trở thành mỹ nhân, rất có bản lĩnh.
Dĩ nhiên, trở thành mỹ nhân thì dễ, nhưng lên một tầng lớp nữa thì không còn dễ dàng như vậy nữa.
Rửa mặt qua loa, Phùng Uyển lên xe ngựa.
Đường phố rất náo nhiệt, Phùng Uyển vén rèm xe lên, vừa quan sát dòng người khắp nơi, vừa âm thầm nhớ lại tình cảnh kiếp trước đã từng thấy trong mộng.
Hai khắc sau, xe ngựa vào con đường dẫn đến phủ đệ của Ngũ điện hạ. Đúng lúc này, xe ngựa đang chạy đột nhiên bị chặn lại.
Một kỵ sĩ thúc ngựa tới, đi tới bên cạnh Phùng Uyển.
Kỵ sỹ này đội đấu lạp, chỉ bằng một nửa khuôn mặt lộ ra đã khiến người ta cảm thấy chàng tuấn mỹ đến mức rung động lòng người.
Tất nhiên hộ vệ đánh xe cũng nhận ra được chàng là ai, lúc này vội vàng nở nụ cười nịnh nọt, nhìn chàng nhích tới gần Phùng Uyển.
Nâng đấu lạp lên, chàng đưa đôi mắt phượng dài nhìn chăm chú về phía Phùng Uyển, “Tình hình của nàng không ổn.” Giọng nói của Vệ Tử Dương hơi sắc bén, sự sắc bén xen lẫn với vẻ mị hoặc khảng khái lại mang cảm giác ngây thơ.
Nói sáu chữ xong, Vệ Tử Dương nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển, chờ nàng mở miệng. Vẻ mặt này của chàng hiện nét ngây thơ như độ tuổi của mình.
Phùng Uyển cười một tiếng.
Nàng mím môi, chớp chớp mắt với Vệ Tử Dương, giọng nói nho nhỏ, có phần nghịch ngợm hỏi: “Ý quân là mỹ nhân bệ hạ mới phong không thích ta, hay là nói phu chủ của ta đang tức ta?”
Không ngờ nàng lại có vẻ mặt này, Vệ Tử Dương thoáng ngơ ngác.
Trong nháy mắt, chàng cong môi nở nụ cười.
Người này vốn họa thủy, cười tươi như vậy khiến Phùng Uyển cảm thấy mắt mình chói lòa, như thể nhìn thẳng vào ánh mặt trời buổi ban mai. Nàng nhắm lại mắt theo phản xạ.
Vệ Tử Dương thấy thế, mắt phượng dao động, vẻ mị hoặc trong đôi mắt kia càng thêm rực rỡ. Chàng khẽ nói: “Phụ nhân nàng thật thú vị.”
Thấy Phùng Uyển vẫn quay đầu nhắm mắt, chàng nhướng mày, hai tay giữ mặt nàng lại, sau khi ép nàng quay lại nhìn mình, nói tiếp: “Rốt cuộc nàng đã làm gì vậy? Sao lại khiến muội tử ruột không thích mình?”
Chàng nói: “Nàng cũng đã biết, muội tử của nàng cũng có thủ đoạn. Ả ta liên thủ với Trần Nhã, ngay cả Ngũ điện hạ cũng không thể không để ý.”
Trần Nhã? Phùng Vân cấu kết với ả nhanh vậy sao?
Phùng Uyển khẽ mỉm cười, nàng rũ mắt, mượn động tác này tránh xa khuôn mặt của người trước mắt, lười biếng trả lời: “Họ không thích ta thì sao chứ? Triệu phủ ở đó, gia tài cũng được, lòng người cũng được, Triệu Tuấn cũng được, họ cứ việc lấy hết đi.”
Nói tới đây, Phùng Uyển thấy Vệ Tử Dương nhìn mình không chớp mắt, hình như đang đánh giá thật giả trong lời nói của nàng.
Ngay tức thì, nàng nhắm mắt trái, mắt phải chớp chớp, dưới hàng mi dài, tròng mắt mỹ lệ thần bí kia hàm chứa nét cười long lanh.
Sau khi liếc mị nhãn với người trước mắt, Phùng Uyển nhìn thẳng vào thiếu niên ngây người như phỗng, nén cười, tiếp tục lười biếng nói: “Về phần ta, chỉ cần có Vệ quân che chở là đủ rồi.”
Đôi mắt của nàng vốn rất đẹp, vô cùng thần bí, tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm. Cái nháy mắt này, nụ cười mím này tựa như hoa quỳnh giữa đêm sâu, cùng nở rộ.
Vệ Tử Dương ngẩn ngơ, thêm một lần cảm thấy ánh mắt của phụ nhân trước mặt này có năng lực hút linh hồn người vào. Nhưng chỉ trong phút chốc, chàng hừ nhẹ một tiếng.
Cảm thấy sự bất mãn của chàng, mới đầu Phùng Uyển còn ngẩn ngơ, ngay sau đó nàng thấy vành tai gò má của thiếu niên này chợt đỏ ửng đáng ngờ.
Thấy Phùng Uyển tò mò nhìn mình, Vệ Tử Dương lại hừ nhẹ một tiếng. Chàng thầm nghĩ: Phụ nhân này vẫn luôn nghiêm túc đoan trang. Trước giờ cử chỉ ngôn hành còn thoáng qua vẻ ưu thương. Dường như có chuyện gì tích tụ.
Không ngờ rằng một người bình thường có vẻ ung dung đoan trang cứng nhắc, đột nhiên ngả ngớn, lại khiến lòng người ta nhộn nhạo như vậy.
Chàng lại hừ thêm một tiếng. Quay đầu lại, Vệ Tử Dương mất kiên nhẫn nói: “Nếu nàng không sợ hãi, vậy qua trước đi.”
Phùng Uyển biết nghe lời phải, nàng nói một tiếng với ngự phu, xe ngựa tiếp tục đi về phía phủ Ngũ điện hạ.