Tuy là Triệu Tuấn từ chối Phùng Vân, nhưng trong lòng luôn thấp thỏm. Sau khi y sai người đem khăn mặt và nước ấm cho Phùng Uyển thì nhún người nhảy xuống ngựa, nhíu mày sải bước rời đi.
Nhìn thấy y cũng đã xuống mà Phùng Uyển còn ở trên xe ngựa, Vũ nương sinh lòng tò mò. Sau khi đón Triệu Tuấn, nũng nịu thi lễ với y, nàng nhìn về phía xe ngựa rồi hỏi: “Phu chủ, phu nhân đâu?” Nàng lo lắng hỏi: “Sao không xuống xe?”
Triệu Tuấn trừng mắt nhìn nàng. Bây giờ y cũng không có tâm tư trả lời chuyện này. Hất tay nàng ra, không nói hai lời liền tới thư phòng.
Thấy Triệu Tuấn không đáp, Vũ nương nhón bước về phía xe ngựa. Trong lúc đó, không chỉ nàng, ngay cả Mi nương và mấy tỳ nữ khác cũng tới.
Các nàng vây ngoài xe ngựa, ân cần hỏi thăm: “Có phải phu nhân không khỏe không?”
Chúng nữ cùng lên tiếng, xì xào lảnh lót. Phùng Uyển ngồi trong xe ngựa, đắp khăn ấm lên mặt, vén màn xe lên rồi nhảy xuống xe ngựa.
Chúng nữ vốn tò mò vây quanh nàng, thấy nàng thoải mái xuống xe ngựa như vậy cũng sợ hết hồn. Các nàng lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn Phùng Uyển.
Bây giờ Phùng Uyển đắp khăn nóng che một bên mắt, thấy đám nữ nhân nhìn mình, sắc mặt nàng hơi khó coi, nói: “Tụ tập ở đây làm gì? Tản đi đi.”
Hình như do nói chuyện phải cử động khóe miệng, chân mày Phùng Uyển khẽ nhăn lại. Nàng bước nhanh về phía phòng mình.
Nhìn bóng lưng của Phùng Uyển, một tỳ nữ nhỏ giọng nói: “A, ta biết rồi, chắc phu nhân chọc giận phu chủ.” Nàng vội vàng nuốt hai chữ “bị đánh” lại.
Không cần nàng nói, chúng nữ thấy vẻ mặt buồn bực của Triệu Tuấn cùng với sắc mặt khó coi lại ẩn chứa nét thương tâm của Phùng Uyển thì đều rút ra kết luận như vậy.
Nếu chuyện là như vậy, các nàng cũng không thể hỏi nữa. Chúng nữ giải tán rời đi khắp nơi.
Họ vừa tản đi không lâu, lại có tiếng một chiếc xe ngựa truyền tới.
Sau khi chiếc xe có dấu hiệu cung đình kia dừng lại ở ngoài phủ, một thái giám chừng hai mươi tuổi, mặt tròn mập mạp, mắt ti hí đi tới. Y cất giọng the thé hỏi: “Triệu Tuấn ở đâu?”
Vũ nương phản ứng đầu tiên, vội vã cung kính đáp lời: “Phu chủ nhà ta đang ở thư phòng, công công cho gọi, ta lập tức gọi chàng tới đây.”
Thái giám ở thời buổi loạn lạc cũng không có quyền hành, y vội vàng cười nói: “Không cần, bọn ta sẽ tự đến thư phòng chuyển lời.”
Theo sau Vũ nương, thái giám đi về phía thư phòng. Vừa đến cửa thư phòng, Triệu Tuấn nhận được tin vội vã bước ra.
Thấy thái giám này, Triệu Tuấn vội vàng cung kính hỏi thăm, “Công công là?”
“Bọn ta phụng ý chỉ của Phùng mỹ nhân, đến đây mời quý phu nhân vào trong cung một lát.”
Cái gì? Lại là vì chuyện này?
Triệu Tuấn trợn to mắt, y lập tức kịp phản ứng, nói: “Vừa rồi Phùng mỹ nhân đã phái người đến đây mời.”
Thái giám nói: “Tất nhiên là chuyện quá khẩn cấp, Phùng mỹ nhân mới phái bọn ta đến đây.”
Triệu Tuấn nói lời quả quyết: “Công công đợi đã, ta phải đi gọi phu nhân.”
Dứt lời, y đi về phía phòng Phùng Uyển, đi được vài bước, phát hiện ra thái giám kia cũng theo sau, Triệu Tuấn thầm rùng mình: Đã xảy ra chuyện gì mà phải làm căngnhư vậy?
Y đi tới ngoài cửa phòng Phùng Uyển, lớn tiếng kêu: “Uyển nương?”
Tiếng nói vừa cất lên, Phùng Uyển nghe thấy giọng nói chợt mở cửa phòng ra.
Vừa nhìn thấy nàng, mấy người đều ngẩn ra. Lúc này, trên trán Phùng Uyển đắp khăn, chiếc khăn rũ xuống che hơn nửa mặt nàng, chỉ để lộ đôi mắt.
Tay Phùng Uyển vẫn đặt trên khăn mặt, nàng liếc nhìn Triệu Tuấn rồi quay sang thái giám kia, khẽ cùi người thi lễ, Phùng Uyển nói: “Xin hỏi công công, Phùng mỹ nhân gọi thiếp vội vã như vậy, không biết có chuyện gì?”
Đối điện với nàng, thái giám kia vô cùng cung kính, y cười nói: “Phu nhân có điều không biết, hôm nay trong cung có một quý nhân biết Phùng mỹ nhân là muội muội của phu nhân, hỏi liền mấy câu rồi còn muốn gặp phu nhân một lần. Nếu không phải vậy, chúng nô tài còn vội vã chạy tới đây làm gì?”
Giọng nói tha thiết của thái giám hàm chứa vẻ khách khí khác thường.
Thật ra thì thái giám cũng không để lộ quá rõ thái độ, nhưng Triệu Tuấn là loại người nào? Y một mực quan sát nét mặt của vị công công tới từ trong cung này. Lập tức, trái tim y đập mạnh, trợn to mắt nghi ngờ nhìn Phùng Uyển, lại nhìn thái giám kia, trong đầu xuất hiện vài ý nghĩ.
Thái giám vừa dứt lời, Phùng Uyển đã giật mình: Chẳng lẽ, quý nhân kia đã nghe thấy chuyện ta làm ở Lưu Nguyên tự từ miệng Tứ công chúa?
Sau chuyện ở Lưu Nguyên tự, nàng cũng đã suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định, nếu Tứ công chúa sinh lòng nghi ngờ thì cứ mặc nàng ta lan truyền. Dù nàng nói thế nào đi nữa, thì mình cũng chỉ là một phụ nhân yếu đuối, lại có gia đình trong sạch, tới Đô Thành chưa được một tháng.
Chỉ cần các nàng điều tra, cuối cùng sẽ tin tưởng lời giải thích của mình.
Phùng Uyển ôm mặt, rũtròng mắt, dịu dàng nói: “Thật ra thân thể thiếp không khỏe.” Nàng cười gượng rồi nói: “Nếu như Phùng mỹ nhân cưỡng chế ép buộc thiếp bái kiến, thiếp có thể gắng gượng.”
Từ đầu tới cuối, nàng chỉ gọi Phùng Vân mà chưa từng gọi muội muội, lại còn cung kính mà xa lạ gọi nàng là Phùng mỹ nhân, giọng nói lại càng lộ vẻ xa lạ. Tỷ muội ruột gặp nhau, vì sao phải dùng từ “cưỡng chế”, “gắng gượng”.
Thái giám nhìn chằm chằm vào Phùng Uyển dịu dàng bình tĩnh, chợt nghĩ ngợi: Quý nhân đã nói, mời nàng thì phải ăn nói dễ nghe, không được thất lễ, càng không thể ép buộc bằng quyền thế.
Ngay sau đó, thái giám cười nói: “Phu nhân cứ nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện bái kiến cũng không vội.”
Y đang định xoay người, Phùng Uyển thi lễ đáp lại, than thở: “Thiếp thân thật thất lễ. Công công, Phùng mỹ nhân có tức giận không?”
Nàng cúi đầu, có vẻ bất an.
Thái giám kia lại nhìn chằm chằm Phùng Uyển, y lắc đầu mỉm cười: “Phu nhân yên tâm.”
Dứt lời, thái giám quay người rời đi dưới sự đưa tiễn của Triệu Tuấn.
Phùng Uyển không nhúc nhích, dưới lớp khăn ấm, đôi mắt xinh đẹp vẫn tĩnh lặng. Nàng mỉm cười dõi mắt nhìn theo bóng lưng thái giám rời đi.
Phùng Vân rất gấp rút.
Vội vã dùng ta để lấy lòng quý nhân đó sao?
Nàng rũ mắt mỉm cười, tin rằng sau khi thái giám này chuyển lời của mình, quý nhân đó chí ít cũng hiểu rằng quan hệ giữa tỷ muội vô cùng xa lạ chứ không thân thiết như lời của Phùng Vân.
Nàng không thể trở thành bậc thang để Phùng Vân trèo lên được!
Sau khi Triệu Tuấn tiễn thái giám này đi, y đi về phía Phùng Uyển.
Y đi thẳng tới trước mặt Phùng Uyển, cúi đầu nhìn nàng, Triệu Tuấn cười nói: “Uyển nương, đây là vị quý nhân nào vậy? Sao thái giám này lại khách khí với nàng như thế?”
Phùng Uyển lắc đầu, nghi hoặc nói: “Thiếp cũng không biết.”
Triệu Tuấn thất vọng hỏi: “Nàng không biết?” Y vội vàng nói: “Uyển nương, chuyện này rất quan trọng, nàng suy nghĩ lại đi.”
Dừng một chút, y hạ giọng, kề sát vào Phùng Uyển nói: “Uyển nương, vị quý nhân có thể khiến cho Tứ cô tử bám lấy như vậy, chắc chắn địa vị rất lớn đấy.” Y chỉ chỉ lên trên trời, ánh mắt nhìn về phía Phùng Uyển có thể nói là nóng bỏng: “Nàng suy nghĩ thêm đi, nhất định phải nghĩ ra cách kết thân với quý nhân đó.”
Phùng Uyển biết nghe lẽ phải, nàng dịu dàng cười nói: “Vâng, thiếp sẽ nghĩ lại xem.”