Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 21: Chương 21: Đan Hoả màu vàng đỏ




"Đa tạ."

"Lâu Quân Nghiêu thu hồi nỗi lòng, hơi gật đầu, "Ngươi đã cứu ta, ân tình này, ta sẽ nhớ kỹ."

Khanh Vũ bật cười, "Thiếu nhân tình không phải là ta hay sao? Dù sao đều do ta đã lấy cực địa hỏa khôi của ngươi trước."

"Việc nào ra việc đó, ân cứu mạng không phải một gốc cây thảo dược đơn giản có thể bù đắp." Tâm tình Lâu Quân Nghiêu cực tốt, ngay cả nụ cười bên môi đều sâu hơn vài phần, "Ta đã bị thứ này quấn thân rất nhiều năm qua, nó đã phá hủy thân thể ta rất nhiều, nếu như tiếp tục như vậy thêm mấy năm nữa, sớm hay muộn cũng sẽ mất mạng."

Khanh Vũ bất giác cong môi, "Không vấn đề gì, sau này ta sẽ kê cho ngươi chút dược, tố chất thân thể ngươi không tệ, ngươi sẽ dần dần khôi phục lại."

Nam nhân này vừa nhìn đã biết thân phận không hề tầm thường, nội tâm nhất định cũng rất kiêu căng, không thể chấp nhận nhất có lẽ chính là thân thể không ổn!

Thiếu niên tuấn mỹ bạch y nhẹ nhàng, thời điểm không cười đã phá lệ tinh xảo, thời điểm câu môi cười nhạt, càng giống như ánh mặt trời chiếu sáng toàn bộ căn phòng đen tối.

Lâu Quân Nghiêu mỉm cười, "Nếu vậy, đành phải làm phiền ngươi."

Bạch Chi Ngạn đứng một bên nhìn hai người nói chuyện, ngươi một câu ta một câu cực kỳ khách sáo, biểu tình trên mặt hắn có chút quỷ dị.

Chủ thượng...... độc tính vẫn chưa hoàn toàn giải trừ, đúng không? Phong cách nói chuyện này, hoàn toàn không giống ngài chút nào, biết không?

Tính cách của chủ thượng cuồng ngạo giống như "trời đất bao la, lão tử lớn nhất", từ trước tới nay không biết phép lịch sự là gì, càng đừng nói tới việc hàn huyên vòng vo với người khác, hôm nay chủ thượng đã trúng tà hay sao?

Chẳng lẽ là......

Hắn dùng ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thiếu niên tuyệt mỹ quyến rũ kia.

Nguyên nhân chính là vì gia hỏa này rất đẹp hay sao?

"Không biết, công tử học từ sư phụ nào? Nhìn công tử vẫn còn trẻ tuổi, y thuật đã đạt tới những cảnh giới mà luyện dược sư phải luyện nửa thế kỷ. Có lẽ lệnh sư, nhất định là một vị cao nhân." Lâu Quân Nghiêu vòng đi vòng lại, rốt cuộc nói tới vấn đề chính.

Thiếu niên này, thân thủ không kém, y thuật cao minh, còn có hiểu biết về cổ. Nhân vật như vậy, không mượn sức hắn không phải là phí phạm của trời hay sao?

Khanh Vũ bất đắc dĩ cười cười nói, "Không môn không phái, tự học thành tài."

Hai chủ tớ này thật thú vị, một người vừa mới hỏi xong, người kia lại hỏi nữa, chẳng lẽ thế giới này luyện dược sư đã hiếm đến nước này rồi sao? Vì thế khi nhìn thấy y thuật của nàng không tệ, lập tức muốn mượn sức của thế lực phía sau nàng??

Vậy thì thật đáng tiếc, nàng thật sự không có sư môn cường đại nào phía sau.

"Ta chỉ có một lần gặp cơ duyên, có được y thuật truyền thừa, vì vậy có chút thành tựu về y thuật, không có sư phụ."

Khi nàng nói những điều này trước đó, Bạch Chi Ngạn vẫn bán tín bán nghi, vì thế lần này nàng dứt khoát nói rõ.

Lâu Quân Nghiêu hơi nhướng lông mày lên, nhìn bộ dáng gia hỏa này, không hề giống như đang nói dối.

Tuy nhiên, vận khí này không thể không nói thật sự quá tốt. Y thuật truyền thừa, đây chính là những thứ mà cả đời một luyện dược sư đều luôn mơ tưởng tới.

Nhưng, Lâu Quân Nghiêu vẫn còn một chút tò mò.

"Vậy, không biết hiện tại công tử đã đạt tới luyện dược sư cấp bậc nào?"

Chắc hẳn phẩm cấp của thiếu niên này cũng sẽ không thấp.

Đây cũng là điều mà Bạch Chi Ngạn cũng rất tò mò, hắn nhìn không thấu tu vi của thiếu niên này, ngay cả phẩm cấp luyện dược sư cũng nhìn không thấu. Nếu không phải hắn ta xa cao hơn mình, chính là hắn ta đã dùng phương pháp đặc biệt để ẩn dấu chúng.

Lời này vừa mới nói ra, Khanh Vũ lúc đầu hơi ngẩn ra một chút, sau đó chớp chớp mắt, "Cấp bậc...... được tính như thế nào?"

Trong nháy mắt, bầu không khí trở nên nặng nề hơn.

Gia hỏa này, đang chọc cười hay sao?

Chẳng lẽ hắn ta không phải là người của thế giới này hay sao, vì thế ngay cả cấp bậc cũng không biết là gì??

Bạch Chi Ngạn ho khan vài tiếng, giảm bớt bầu không khí lúng túng này, "Khanh công tử...... à, có lẽ không hiểu nhiều về nó. Nó giống như thế này, bởi vì mỗi người chúng ta đều có thiên phú khác nhau, vì thế khi vừa sinh ra sẽ phải trải qua một thử nghiệm thiên phú. Một số người có được thiên phú trời cho ở phương diện luyện dược, một số người sẽ có thiên phú tinh thông võ đạo."

"Cho dù luyện dược hay là võ đạo, đều được phân chia cấp bậc cao thấp. Ví dụ như luyện dược sư, cấp bậc chính là vàng, bạc, đồng. Cao hơn nữa sẽ là bạch kim, bạc trắng, đồng xanh. Cấp đồng là thấp kém nhất. Luyện dược cũng cần phải dựa vào thú hỏa linh để làm mồi lửa. Chỉ cần đạt tới cấp bạc là có thể từ từ ngưng tụ ra đan hỏa của mình."

Sau khi nghe những lời giải thích này, Khanh Vũ cuối cùng cũng hiểu.

Thì ra trong thế giới này, cấp bậc của luyện dược sư là như thế này.

"Vậy, ngươi thuộc cấp bậc gì?" Khanh Vũ nhìn nam nhân trước mặt nói. Nàng biết nam nhân này là luyện dược sư.

Bạch Chi Ngạn cười cười, đầu ngón tay đột nhiên đánh ra một ngọn lửa màu bạc cực kỳ mãnh liệt, "Ta vừa mới tiến vào bạch kim."

"Vậy ngươi cũng xem như một luyện dược sư lợi hại." Khanh Vũ gật gật đầu nói.

"Y thuật của Khanh công tử cao siêu hơn so với ta rất nhiều, nói vậy chắc ngươi đã đạt cấp bạch kim......" Tươi cười trên mặt Bạch Chi Ngạn đột nhiên cứng lại, ngọn lửa màu đỏ chói mắt trong lúc nhất thời khiến hắn có chút dại ra.

"Ngọn lửa cấp bạch kim...... là như thế này sao? Nhưng theo như những gì ngươi nói lúc trước, nó nên có màu vàng mới đúng......" Khanh Vũ nhìn ngọn lửa màu đỏ nho nhỏ trên đầu ngón tay, có chút nghi ngờ nói.

Ngọn lửa này vẫn luôn đi theo nàng từ kiếp trước, nó đã có linh trí. Nàng thả nó ra như thế này, nó sẽ giống như một đứa trẻ bị nhốt rất lâu, cực kỳ hoạt bát, thích thú di chuyển ở trên tay nàng, thậm chí thường xuyên nhảy lên vài lần.

Bạch Chi Ngạn sợ ngây người, trong lúc nhất thời thật sự không nói nên lời.

"Chẳng lẽ đan hỏa này đã mở linh trí rồi sao?" Mặc dù Lâu Quân Nghiêu không phải là luyện dược sư, nhưng nhiều lần cũng nhìn thấy Bạch Chi Ngạn luyện dược, đan hỏa của Bạch Chi Ngạn rõ ràng không linh hoạt như thế, hơn nữa màu ngọn lửa này...... thực sự rất hiếm thấy.

Thấy hắn có thể nhìn ra được, Khanh Vũ không hề dấu diếm, "Đúng vậy, gia hỏa này đã ở bên ta lâu rồi, đã có cảm xúc của con người."

Quả nhiên vẫn không nên thả ra, ngọn lửa nghịch ngợm quấn lấy tay nàng và quay vòng tròn, nhảy từ ngón tay này qua ngón tay khác, chơi vô cùng vui vẻ.

Một hồi lâu, có lẽ nó cảm giác được chủ nhân có chút thiếu kiên nhẫn, lúc này nó mới thu liễm một chút, ngoan ngoãn nằm bất động ở trong lòng bàn tay của nàng.

Bạch Chi Ngạn giống như chịu đả kích rất lớn, khuôn mặt trở nên buồn bã tuyệt vọng, "Thật sự là...... muốn tức chết khi so sánh với người khác......"

Hắn đường đường là thiên tài đệ nhất Thần Y tộc, nhưng khi so sánh với thiếu niên này, quả thực chính là đã gặp sư phụ.

Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu trở nên sâu hơn, "Khanh công tử, cũng là người Vân Trung Thiên?"

Đây là lần thứ hai nàng nghe thấy cái tên xa lạ này.

Khanh Vũ nhìn thoáng qua Bạch Chi Ngạn, lần đầu tiên, hắn cũng từng hỏi nàng một câu tương tự.

"Ta không biết các ngươi nói Vân Trung Thiên là gì, ta chỉ biết rằng, nơi này là Thanh Lan Quốc. Và ta đã lớn lên ở nơi này."

"Đây chỉ là một trong những đại lục cấp thấp." Nhìn thấy thiếu niên thật sự không biết điều này, Lâu Quân Nghiêu bắt đầu kiên nhẫn giải thích, "Vị trí nơi ngươi đang ở gọi là đại lục Tuyền Ky, tu vi võ đạo đều rất thấp. Đại lục được chia thành ba, tương ứng là ba quốc gia Thanh Lan, Lâm Uyên, Võ Thương."

"Phía trên nơi này còn có đại lục Bạch Trạch, đây là một đại lục trung cấp. Ở đó, người có tu vi bình thường đều đủ để so sánh với cường giả nơi này của các ngươi. Bên trên nữa chính là Vân Trung Thiên."

Khanh Vũ gật gật đầu, ngay sau đó nhướng mày, "Xem ra các ngươi là người Vân Trung Thiên?"

"Không sai."

"Lần này vượt qua hai đại lục, chắc là rất hao tổn tu vi, đúng không? Các ngươi đang trốn kẻ thù hay sao?" Khanh Vũ sờ sờ cằm hỏi.

"Có thể xem như vậy!" Lâu Quân Nghiêu cười cười, "Thân thể ta càng ngày càng yếu, gặp phải kẻ thù địch chỉ có thể bị hành hạ đến chết. Nếu vậy, không bằng trốn tới nơi thật xa mới là thượng sách."

"Ừ, co được dãn được, đó là một ưu điểm."

Bạch Chi Ngạn, "......"

Bị hành hạ đến chết...... đây không phải đang đùa quá mức hay sao?......

Chủ thượng còn cố tình nói nghiêm túc như vậy, hắn thiếu chút nữa cũng đã bị lừa.

Tuy nhiên......

Sau khi ánh mắt Bạch Chi Ngạn chuyển qua chuyển lại đánh giá hai người đang trò chuyện vui vẻ với nhau, hắn đã đưa ra một kết luận.

Lâu Quân Nghiêu quả nhiên rất thích thú với tiểu tử này.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng của chủ thượng như thế.

.........

Bên kia.

Yến Ngưng Lạc và Yến Hi Thành ồn ào một trận, chia tay không hề vui vẻ.

Từ nhỏ đến lớn, Yến Hi Thành cực kỳ sủng ái nàng, thậm chí chưa từng lớn tiếng với nàng.

Nhưng lúc này đây, chỉ vì một người hoàn toàn không có liên quan lại thực sự mắng nàng. Dưới sự tức giận, Yến Ngưng Lạc trực tiếp rời đi không quay trở lại.

Mặc dù nàng không thường xuyên quay về kinh đô, nhưng vẫn có vài bằng hữu tốt, và nữ nhi Tả thừa tướng chính là một người thân với nàng nhất.

Nữ tử nổi danh trong kinh đô, ngoại trừ Yến Ngưng Lạc được xưng là đệ nhất mỹ nhân ra, Úc Tiêu Ninh chính là nữ tử tài mạo song tuyệt thứ hai.

Nàng ta cùng với Yến Ngưng Lạc được xưng là song kiêu kinh đô.

Úc Tiêu Ninh có một gương mặt nhỏ trái xoan tinh xảo trắng nõn, chiếc cằm nhọn nhuốm một đường khe hở mờ nhạt phá lệ mê người. Một đôi mắt linh động trong suốt như nước giống như có thể nói, là một thiếu nữ cực kỳ thông minh duyên dáng.

Lúc này, đôi môi anh đào xinh xắn hơi cong lên, thích thú nhìn bạn tốt của mình trong bộ dáng rầu rĩ không vui.

"Ai có thể chọc giận đệ nhất mỹ nhân chúng ta như vậy? Người nào mà lớn mật như thế, nói cho ta đi, ta sẽ giúp ngươi hả giận."

Yến Ngưng Lạc liếc mắt trừng nàng ta một cái, "Ngươi còn giễu cợt ta."

"Nào có, ta đây không phải đang quan tâm tới ngươi hay sao?!" Úc Tiêu Ninh che miệng cười khẽ, "Ai nha, đừng buồn nữa, chúng ta thật vất vả mới gặp nhau ôn chuyện, ngươi đã là Đại sư tỷ Phiêu Miểu Tông, ta càng ngày càng không thể đuổi kịp bước chân ngươi."

Yến Ngưng Lạc nguýt nàng ta một tiếng, "Lại ghen tuông nữa rồi, ta nào lợi hại như ngươi nói đâu, toàn bộ Thanh Lan Quốc chúng ta đều phải trông cậy vào ngươi!"

Mặc dù Tả thừa tướng là quan văn tay trói gà không chặt, nhưng mấy nhi tử và nữ nhi đều rất có tiền đồ, nữ nhi nhỏ nhất này càng là kỳ tài kinh doanh buôn bán trời sinh.

Hơn nửa sản nghiệp Thanh Lan Quốc đều là của Úc Tiêu Ninh, có thể nói nàng ta là người nắm giữ toàn bộ mạch máu kinh tế quốc gia.

Vừa xinh đẹp, vừa biết kiếm tiền như thế, kinh đô không biết có bao nhiêu nam nhân nuôi dưỡng ý định với nàng ta.

"Ta nghe nói, lần này Lâm Uyên Quốc muốn đưa công chúa tới đây hòa thân?" Úc Tiêu Ninh không pha trò thêm nữa, bắt đầu nghiêm túc nói về chính sự.

"Hòa thân? Chẳng qua chỉ ngụy trang mà thôi." Yến Ngưng Lạc cười lạnh, "Người tới đây không phải là công chúa bình thường, đó là Cửu công chúa Nguyệt Tâm Nhan được hoàng thất Lâm Uyên Quốc coi trọng nhất. Cuồng ma Nguyệt Mộ Thần luôn bảo vệ muội muội mình, sẽ thật sự gả muội muội mình tới địch quốc hay sao? Trừ phi mặt trời mọc lên từ hướng Tây."

Úc Tiêu Ninh sờ sờ cằm, "Cũng đúng, nhưng...... bọn họ muốn tới đây làm gì?"

Chẳng lẽ bởi vì quốc thái dân an nên nhàn rỗi không có việc gì làm, muốn khiến cho hai nước khai chiến?

"Ngươi cả ngày chỉ bận rộn kiếm tiền, chắc vẫn chưa biết, tên ma đầu Thương Hải Vương kia đã tỉnh lại, lần này chính hắn mang theo Nguyệt Tâm Nhan tới đây."

"Không...... không thể nào!" Tươi cười bên môi Úc Tiêu Ninh đột nhiên cứng đờ hiếm thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.