Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 6: Chương 6: Mượn sức & bóp chết




Thiếu niên kia đã làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay lẻn vào nơi đó? Sau đó lại làm thế nào thoát khỏi nơi đó mà lông tóc không hề hao tổn chút nào?!

Chẳng lẽ......

Như thể khẳng định những suy đoán của hắn, thiếu niên hơi cong mắt phượng mị hoặc quyến rũ của mình lên, thờ ơ mở miệng, "Chẳng phải chỉ là một gốc cây thảo dược thôi sao, các ngươi dùng để cứu người, ta cũng dùng nó để cứu người. Tuy nhiên, chung quy ta vẫn đuối lý, ta sẽ giúp ngươi chữa khỏi cho chủ thượng nhà ngươi."

Trong lòng Bạch Chi Ngạn đột nhiên nổi lên dao động thật lớn, không biết vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy thiếu niên này nhất định sẽ tạo ra kỳ tích, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, "Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng, ta sẽ tin tưởng ngươi?"

"A." Bên môi Khanh Vũ gợi lên một độ cong như có như không, ánh mắt phảng phất như nhìn thấy được đôi mắt ma mị cách màn che kia, "Dựa vào... ta là người duy nhất có thể đụng vào người của ngươi, không phải sao?"

Mắt tím chợt co rút lại mãnh liệt.

Người khác không biết, nhưng hắn biết, năm đó thời điểm thiếu niên trộm hoa bị hắn phát hiện, hai người đã từng giao thủ.

Hắn nghĩ trộm hoa tặc này đáng giận như thế, không cần thủ hạ lưu tình, dứt khoát cứ khiến cho thiếu niên kia cũng gặp thống khổ bởi băng độc và hỏa độc tàn phá chết đi. Tuy nhiên, thiếu niên kia không hề chết, vẫn còn sống rất tốt.

Lúc này, khi vừa mới nhìn thấy thiếu niên này, hắn thật sự khiếp sợ.

Chưa từng có người nào tiếp xúc gần gũi với hắn vẫn còn bình yên vô sự như thế, rõ ràng thiếu niên kia đáng ra đã chết.

Bạch Chi Ngạn cảm nhận được cảm xúc của người bên cạnh thay đổi, tất nhiên hiểu rằng những lời thiếu niên này đã nói đều là sự thật. Hắn càng thêm khiếp sợ, nhưng cũng có rất nhiều niềm vui, "Nếu như ngươi thật sự có thể chữa khỏi chủ thượng, chính là chúng ta đã thiếu ngươi một nhân tình lớn. Tuy nhiên, ngươi nắm chắc mấy thành?"

"Sự tình không nắm chắc, từ trước tới nay ta sẽ không mở miệng."

Khanh Vũ nhíu mày nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này nếu như không ở trong vương phủ và bị người phát hiện, chắc chắn sẽ không tránh khỏi phiền toái.

"Ta sẽ tìm cơ hội qua đây, hãy nghiền viên đan dược này và hoà vào trong nước uống, có thể áp chế một khoảng thời gian." Nàng đặt bình sứ nhỏ tinh tế màu trắng ở một bên trên bàn, sau đó xoay người kéo Khanh Bắc còn đang ngây ngốc chưa kịp phản ứng đi ra ngoài.

Những nữ nhân xung quanh tự giác tránh ra một con đường, không người nào dám ngăn cản.

Bạch Chi Ngạn duỗi tay, hút bình sứ kia bay tới, mở nút bình và nhẹ nhàng ngửi một chút. Sau đó, trong cặp mắt hoa đào hiện lên một ánh sáng kinh dị, "Sao có thể......"

"Như thế nào?" Giọng nói từ tính trầm thấp, nhưng mang theo một cỗ nhiếp nhân tâm người, giống như cặp mắt thần bí tôn quý kia.

Bạch Chi Ngạn lắc đầu, thần sắc khó nén khiếp sợ, "Vì sao ở vị diện cấp thấp này sẽ có một người y thuật cao siêu như vậy? Hơn nữa, còn là một thiếu niên nhỏ tuổi như thế? Loại đan dược này ngay cả ta chỉ sợ cũng không nắm chắc có thể luyện chế ra được."

Bạch Chi Ngạn đến từ thế gia đại tộc, hơn nữa còn kế thừa Thần Y tộc, là truyền nhân ưu tú nhất với những người đồng trang lứa của Thần Y tộc. Luận về y thuật, chưa từng có người nào có thể đuổi kịp và vượt qua hắn, ngay cả sư tôn của hắn cũng không dứt miệng khen ngợi hắn.

Hiện giờ, hắn thật sự thừa nhận bản thân mình không bằng một tên tiểu quỷ. Xem ra, tiểu quỷ này xuất thân không hề nhỏ, ít nhất, tuyệt đối không phải là người của đại lục cấp thấp này.

Nhưng lúc này, hắn không hề tức giận vì có người mạnh hơn hắn, mà rõ ràng hiện ra tươi cười, "Quân Nghiêu, ta có một loại dự cảm, thiếu niên này tuyệt đối có thể chữa khỏi căn bệnh khiến ngươi đau khổ nhiều năm qua. Hơn nữa, lần này đúng là lúc dùng người. Xem ra đại lục cấp thấp này cũng là ngọa hổ tàng long. Thiếu niên này tu vi y thuật không hề thấp, nếu như chúng ta có thể dùng được, đối với ngươi chính là một nguồn trợ giúp rất lớn!"

Lâu Quân Nghiêu híp híp mắt, thờ ơ nói, "Tiểu quỷ này là khúc xương khó gặm, chưa chắc có thể mượn sức được."

"Nếu như chúng ta không thể sử dụng, tương lai đối địch với chúng ta, tuyệt đối là một phiền toái lớn." Trong mắt Bạch Chi Ngạn hiện lên một mạt sát ý lạnh lùng, "Trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ tự mình chấm dứt hắn."

.........

Bên kia, Yến Túc và Yến Hi Thành bị triệu tiến cung, còn chưa tiến đến đại điện, đã đụng phải một người nam nhân mặc cung trang màu vàng, trước ngực thêu một con rồng vàng giương bốn nanh múa vuốt, dáng người thon dài, khuôn mặt dịu dàng tuấn mỹ, tràn dầy ánh sáng cơ trí.

Nam nhân này đúng là đương kim Thái tử Hiên Viên Triệt, là đích trưởng tử của hoàng đế, cũng là nhi tử mà hoàng đế nhìn trúng và yêu thích nhất.

"Gặp qua Thái tử điện hạ." Phụ tử Yến Túc dừng bước chân lại, vội vàng khom mình hành lễ, nhưng bị một lực lượng mềm nhẹ nâng lên.

"Không cần đa lễ, Vĩnh An Vương và Yến tướng quân mau vào đi thôi, phụ hoàng còn đang đợi các ngươi." Hiên Viên Triệt hơi mỉm cười, sau đó lập tức rời khỏi bọn họ và đi ra xa.

Hiên Viên Triệt đối nhân xử thế từ trước tới nay luôn dịu dàng có lễ, nhưng đó chỉ là biểu hiện giả dối. Bản thân hắn chính là một nam nhân cực kỳ hờ hững, ngoài nóng trong lạnh chính là để nói loại người như hắn. Cao thâm khó đoán khiến người không thể nắm bắt. Đây cũng là chỗ mà Thanh Lan Đế thưởng thức hắn nhất.

Vĩnh An Vương không kịp suy nghĩ quá nhiều, cùng với Yến Hi Thành một trước một sau đi vào trong điện Kim Loan.

Thiên tử trên đầu, tầm bốn mươi tuổi, khuôn mặt vẫn rất trẻ tuổi anh tuấn, giờ phút này đang ngồi ở trên long ỷ, sắc mặt hơi trầm xuống nhìn vào bản tấu chương.

"Thần (mạt tướng) tham kiến bệ hạ!"

Thanh Lan Đế chuyển sự chú ý qua, xoa xoa ấn đường, "Ái khanh bình thân, ngồi đi!"

"Tạ ơn bệ hạ." Yến Túc đứng dậy ngồi vào trên ghế một bên, "Không biết bệ hạ triệu thần vào cung khẩn cấp như thế, là có đại sự gì xảy ra?"

Thanh Lan Đế thở dài, đưa tấu chương cho cung nhân bên người, ngay sau đó cung nhân lập tức đưa tấu chương tới trong tay Yến Túc.

Yến Túc mở tấu chương ra, mặc dù sắc mặt vẫn luôn không hiện lên vui hay buồn, khi nhìn thấy nội dung ở trên tấu chương cũng không thể không kinh ngạc, "Điều này......"

"Mấy năm nay, Thanh Lan Quốc ta có thể nhảy lên đứng đầu trong ba nước, chính là bởi vì hoàng đế Lâm Uyên Quốc thân mình ốm yếu, hơn nữa Thương Hải Vương bệnh cũ tái phát, ngủ say không tỉnh. Nhưng không ngờ, trong bất tri bất giác thân thể Lâm Uyên Đế chuyển biến tốt đẹp một cách thần kỳ. Hơn nữa, gián điệp trở về có nói, Thương Hải Vương hôm qua cũng đã tỉnh lại.

Nam nhân ngủ say bảy năm, vốn cho rằng sẽ cứ ngủ lâu như vậy không còn nữa tỉnh, nhưng ai biết hắn đã thật sự tỉnh lại!

Điều này có nghĩa rằng, Thanh Lan Quốc sẽ gặp phải nguy cơ trăm họ lầm than lần nữa.

Mỗi khi nghĩ tới điều đó, Thanh Lan Đế không thể không toát ra mồ hôi lạnh. Nam nhân Thương Hải Vương kia rất đáng sợ, năm đó vang danh hung thần truyền khắp ba nước, là một phần tử cuồng nhiệt hiếu chiến điển hình, cực kỳ hung tàn, ác danh lệnh người nghe tiếng sợ vỡ mật. Nơi hắn đi qua, mọi người đều tránh xa ba thước, không người nào dám chọc. Và cũng bởi vì năm đó có hắn ở đó, Lâm Uyên Quốc mới trở thành đại quốc mạnh nhất trong ba nước.

"Bệ hạ đừng lo lắng quá mức, Lâm Uyên Quốc chưa từng nói muốn khai chiến. Hơn nữa, năm đó ký kết điều ước hoà bình mười năm vẫn chưa qua, mặc dù Thương Hải Vương nổi danh hung thần cũng không dám tác động bốn phía." Yến Túc nhìn khuôn mặt Thanh Lan Đế mang đầy ưu sầu, nhẹ giọng mở miệng an ủi.

"Ái khanh có điều không biết, đây không phải là điều trẫm lo lắng, mà là trước đó vài ngày Lâm Uyên Quốc có truyền tới, muốn đưa một vị công chúa tiến đến hòa thân. Lúc ấy danh sách hộ tống công chúa vẫn chưa được đưa ra. Hiện tại xem ra, có tám chín mười phần là Thương Hải Vương sẽ tự mình tới đây." Trong lòng Thanh Lan Đế thật sự vẫn còn sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.