Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 10: Chương 10: Phát tác




"Khụ khụ khụ......"

Trong ngự thư phòng yên tĩnh, đột ngột truyền ra từng đợt tiếng ho khan đã bị áp chế.

"Bệ hạ, long thể quan trọng, ngài hãy nghỉ ngơi một chút!" Một nam tử trẻ tuổi hầu hạ bên người, vẻ mặt hiện lên lo lắng quan tâm.

Lâm Uyên Quốc khác với những quốc gia khác, nơi đây không có thái giám, khi tổ tiên tại vị đã sớm huỷ bỏ khổ hình cực kỳ tàn ác - cắt thiến *.

Nơi này chỉ có cung nữ và nội thị, phụ trách chiếu cố cuộc sống hàng ngày của các chủ tử trong cung. Hơn nữa, thân thủ của bọn họ cũng là nhất đẳng tốt nhất, đồng thời có trách nhiệm bảo vệ chủ nhân.

Trên long án, một người nam nhân che miệng lại, sau khi ho khan kịch liệt một lúc, chậm rãi ngẩng đầu lên từ trong đống tấu chương.

Chỉ thấy hắn mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, ngũ quan cực kỳ dịu dàng tao nhã, đáng tiếc sắc mặt hơi có chút nhợt nhạt, vừa nhìn liền thấy thân thể có bệnh.

"Ta không sao, Thương Hải Vương gần đây thế nào?" Khóe môi Nguyệt Mộ Thần khẽ nhếch, nhẹ giọng hỏi.

Nội thị cung kính trả lời, "Thương Hải Vương mấy ngày trước đã tỉnh lại, ngự y cũng chẩn trị qua, hết thảy đều bình thường. Hơn nữa, trong mấy năm hôn mê, không ngờ thân thể Thương Hải Vương cũng tự động tiến hành tu luyện. Theo lời ngự y nói, là bởi vì ngài ấy muốn đột phá, thân thể không thể ức chế được lực lượng cường đại này, vì thế cơ thể mới có thể điều chỉnh trong khi ngủ say."

"Thật sự đó là những gì đã xảy ra?" Nụ cười bên môi Nguyệt Mộ Thần càng tăng, "Xem ra, ông trời quả thật đã phù hộ cho Lâm Uyên Quốc chúng ta, Thương Hải Vương là lễ vật tốt nhất mà trời cao ban tặng cho vương quốc chúng ta."

Dị biến xảy ra mười hai năm trước, từ trên trời giáng xuống một hiện tượng kỳ lạ, hiện giờ chính là thần bảo vệ bọn họ!

"Bệ hạ, lần này Cửu công chúa đi sứ Thanh Lan, ngài...... thật sự định để nàng gả cho Thái tử kia?" Nội thị hỏi vấn đề đã lo lắng trong lòng từ lâu. Hắn đi theo bệ hạ đã nhiều năm qua, tất nhiên quan hệ cũng không bình thường. Hơn nữa, bệ hạ làm người cũng rất hiền hoà.

"Ha ha, nha đầu Nhan Nhan hoang dã kia, nếu thật sự không theo ý nguyện để nàng tự gả chồng, nó còn không lật tung hết ngự thư phòng của ta hay sao." Ánh mắt Nguyệt Mộ Thần sủng nịch nói, "Chỉ sợ rằng, lần này nàng nhìn thấy Thương Hải Vương tỉnh lại, cảm thấy bản thân mình đã có chỗ dựa, muốn tới Thanh Lan Quốc ầm ĩ một thời gian."

Nội thị nghe vậy lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cửu công chúa là sủng nhi của toàn bộ Lâm Uyên Quốc bọn họ, nếu thật sự gả nàng tới Thanh Lan Quốc, không biết sẽ có bao nhiêu nam lẫn nữ hằng ngày sẽ lấy nước mắt rửa mặt!

.......Edit & Dịch: Emily Ton.....

Vân Lai Các được Bạch Chi Ngạn thành lập lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, sau khi Bạch Chi Ngạn đi theo Lâu Quân Nghiêu, nơi này liền giao cho thủ hạ Liên Cơ xử lý.

Nhiều năm trôi qua lại quay về nơi đây lần nữa, nhưng chỉ là bất đắc dĩ.

"Cút đi!"

Một tiếng rống giận đè nén bắn ra từ bên trong một căn phòng đã bị phong bế, một thân ảnh màu đỏ trực tiếp bay ra từ trong phòng, sau đó nện thật mạnh ở trên tường.

"Chủ nhân......" Hôm nay là thời kỳ đặc biệt, vì thế Liên Cơ sớm đã đóng cửa Vân Lai Các. Liên Cơ canh chừng ở chỗ này, nhìn thấy chủ nhân bị đánh bay ra ngoài, vẻ mặt lo lắng nâng hắn đứng dậy.

"Khụ khụ" Bạch Chi Ngạn che ngực lại và khụ khụ vài tiếng, gạt tay Liên Cơ ra, đi về phía căn phòng nơi đó lần nữa.

"Chủ thượng, để ta nhìn xem giúp ngài, ta sẽ không sao, ngài......"

"Ngươi muốn chết sao!" Bên trong là giọng nói lạnh lùng mang theo uy hiếp của nam nhân.

Cơ thể Lâu Quân Nghiêu bị độc băng hỏa, chính là thời điểm năm đó mẫu thân đang mang thai hắn thì bị người đánh lén và bị trọng thương, sau đó lưu lại cho hắn.

Hơn nữa, đây không phải là độc băng hỏa bình thường, nó còn bị thêm huyết chú vào trong đó. Mỗi khi phát tác, ấn ký huyết chú sẽ trải rộng ra toàn thân, thân thể một nửa là màu đỏ, một nửa kia lại có màu xanh lam, đáng sợ giống như ác quỷ.

Lúc này, nếu không dựa vào lực ý chí cường đại, mạch máu toàn thân sẽ bị vỡ ra, nhận hết tất cả tra tấn, nhưng lại không thể chết được. Độc này đáng sợ ở chỗ, nó sẽ tra tấn người đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Bạch Chi Ngạn hiện tại đi vào, đúng thật không thể nghi ngờ chính là tìm chết. Một khi Lâu Quân Nghiêu phát tác sẽ không thể nhận ra ai, trực tiếp giết chết hắn một cách tàn nhẫn.

Hơn nữa hắn vừa mới bị chấn bay ra ngoài, khí huyết cuồn cuộn nên phun ra một búng máu. Mùi máu tươi kia lại kích thích Lâu Quân Nghiêu càng thêm cuồng bạo.

"Chủ thượng!" Bạch Chi Ngạn nghe thấy áp lực âm thanh gào thét thống khổ bên trong, gấp đến độ xoay quanh. Trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập phẫn hận và tự trách, đều do bản thân hắn học nghệ không tinh thông, bất lực khi đối mặt với băng hỏa độc, chỉ có thể nhìn chủ thượng nhận hết khổ sở.

Dưới tình thế cấp bách, hắn bất chấp tất cả chỉ muốn vọt vào, Liên Cơ giữ chặt lấy hắn, "Chủ nhân, ngài không thể đi vào, ngài sẽ chết......"

"Buông tay!"

"Liên Cơ không thể để ngài đi chịu chết!"

"Lớn mật, ngươi dám cãi lời ta, nhanh buông tay ra......"

Khi bọn họ đang giằng co nhau, có vật gì đó rớt xuống, một tiếng"cạch" vang lên, hai người đều sửng sốt một chút.

Bạch Chi Ngạn rũ mắt nhìn lại, một cái bình ngọc tinh tế nhỏ xinh, chính là do thiếu niên kia lưu lại.

Hắn khom lưng nhặt lên, thật lâu sau, nắm chặt cái bình. Hiện giờ, bọn họ chỉ có thể mạo hiểm thử một lần!

"Chủ thượng, thử cái này xem!" Bạch Chi Ngạn không đi vào, hắn biết Lâu Quân Nghiêu không muốn để bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng của mình lúc này, vì thế chỉ mở ra một khe hở, đẩy cái bình vào trong.

Trong phòng là một mảnh đen nhánh, không thể nhìn thấy bất cứ vật gì.

Nhưng ở trong một góc nào đó, có thứ gì đó đang phát ra ánh sáng sâu kín. Cặp mắt tím đặc biệt phát sáng ở trong đêm đen, trời sinh có thể nhìn thấy mọi vật ở trong bóng đêm.

Một cái bình sứ nho nhỏ đang nằm lẻ loi nơi cửa.

Lâu Quân Nghiêu chậm rãi đứng lên, bên cạnh mắt tím, một hoa văn dày đặc máu bò đầy cả khuôn mặt, giống như ác ma trong địa ngục.

Bàn tay to duỗi ra hút một cái, chiếc bình sứ nhỏ lập tức bay vào trong lòng bàn tay, có một viên thuốc màu xanh lá cây bên trong phát ra ánh sáng mềm mại.

Lâu Quân Nghiêu không hề do dự chút nào, trực tiếp nuốt viên thuốc xuống.

Băng và lửa đang kịch liệt tranh đoạt lãnh thổ của mình ở trong cơ thể hắn, không bên nào nhường bên nào, đau đớn kịch liệt. Ngay sau khi hắn nuốt viên thuốc xuống, hình ảnh đó giống như dừng lại.

Rét lạnh và nóng rực, ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủn không hề có động tĩnh gì, giống như chúng đã ngủ say.

Hoa văn khủng bố trên mặt, cũng xảy ra kỳ tích, chậm rãi nhạt dần, nhạt dần, sau đó từ từ biến mất.

Trong phòng vốn có gương, chẳng qua sớm đã bị rơi xuống vỡ tan thành từng mảnh. Cho dù cường đại như Lâu Quân Nghiêu, cũng không dám đối mặt với bản thân mình sau khi trở thành ác quỷ cuồng bạo kia.

Lâu Quân Nghiêu lẳng lặng đứng ở nơi đó, sau một hồi thật lâu, hắn nhặt lên một mảnh gương vỡ, mắt tím chậm rãi xem qua.

Không có gì, không có gì cả.

Trên gương mặt tuấn mỹ trời giận người oán, trắng nõn hoàn hảo.

Hắn duỗi tay xoa xoa gương mặt mình.

Đây là...... ảo giác sao?

Dường như không có gì xuất hiện trước đó.

Nhưng, hắn rõ ràng nhìn đã thấy bộ dáng những đường gân máu đan chéo kia, từ sau đó hắn thậm chí không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt mình nữa.

Theo thời gian, hắn đều đã quên bộ dáng vốn có của mình.

Ngay tại một mảnh đen tối nơi đây, trong một không gian nhỏ hẹp, đôi mắt tím của nam nhân lấp lánh ánh sáng không gì sánh kịp, đôi môi nhỏ bé chậm rãi giơ lên một nụ cười tuyệt diễm.

Bạch Chi Ngạn nôn nóng chờ ở ngoài cửa hồi lâu, lông mày vẫn luôn nhíu chặt, không ngừng đi qua đi lại.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị mở ra.

Bạch Chi Ngạn ngay lập tức dừng lại, xoay người qua nhìn, sau đó, trừng lớn hai mắt không thể tin nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.