Khao Khát Khôn Cùng

Chương 23: Chương 23




Trung:

Gia Ngạn ban đầu lo lắng không ngớt, giây tiếp theo vẻ mặt đã biến thành kinh hoàng, con mèo nhỏ nhắn xinh đẹp còn đang trên tay mình đột nhiên phóng lớn vô số lần, sức nặng bất ngờ cơ hồ bẻ gãy cánh tay cậu, thiếu chút nữa là không thở được, chờ đến lúc hoàn hồn, thì trên người đã xuất hiện nam nhân xích lõa mang vẻ mặt vừa mừng vừa sợ đang nhìn cậu.

“Gia Ngạn…………”

Ấy vậy mà Gia Ngạn lại tỏ vẻ vừa sợ hãi vừa giận dỗi, trách cứ ai đó đã không tuân thủ lời hứa lúc trước: “Không phải anh nói hiệu lực là 24 giờ sao? Sao nhanh như vậy đã biến trở lại rồi……..”

Châu Mẫn tức thời biến sắc: “Em cảm thấy con mèo kia tốt hơn anh chứ gì?”

“Nhưng mà mèo rất dễ thương a………..”

“……… Dễ thương thì làm được cái gì? Rất nhiều chuyện mà một con mèo bé tí không làm được.” Châu Mẫn căm giận, một tay với lấy quần tên kia kéo xuống dưới “Em có muốn thử xem là chuyện gì hay không?”

“Ah? Châu…, Châu Mẫn……..”

“Chỗ này của anh như vậy mà kém mèo à?”

“Chờ, chờ chút đã!”

Nam nhân nức nở trốn không thoát khỏi bàn tay người kia, luật động kịch liệt làm chiếc giường lớn rung lên từng đợt. Tuy rằng không vừa ý mà nghe được cái câu vớ vẩn “mình còn không bằng một con mèo” làm bộc phát tính khí trẻ con của hắn, nhưng vô luận thế nào thì cuối cùng hôm nay Châu Mẫn cũng thỏa được ước nguyện rồi.

Mỹ mãn ôm cái người đã lả đi vì mệt cùng tiến vào giấc ngủ, ngày hôm nay ngay cả cảnh trong mơ cũng đẹp vô cùng, tất nhiên là trừ bỏ mơ phải con mèo ranh cực kỳ đáng ghét.

Ánh bình minh xuyên thấu qua khe hở bức màn, cảm thấy ngực man mát, mắt mơ màng, Châu Mẫn nhẹ nhàng tỉnh dậy, nhưng trước mắt lại không thấy khuôn mặt quen thuộc đang say ngủ của người kia

“Gia Ngạn?” Châu Mẫn cau mày đưa tay sờ soạng bên người, cư nhiên lại trống không. Ngay cả gọi mấy lần cũng không có tiếng đáp lại, nghĩ không ra người này mới sáng sớm đã chạy đi đâu mất, Châu Mẫn bực dọc, cào cào mái tóc rối, ngồi dậy khỏi giường

Nghi hoặc nhìn xung quanh bốn phía cũng không một bóng người, bất chợt khóe mắt lướt qua cái gì đó đang động đậy dưới đống chăn, Châu Mẫn hồ nghi kéo chăn lên nhìn.

Tại nơi đáng nhẽ ra là chỗ ngủ của Gia Ngạn giờ đây lại là một con mèo nhỏ đầy đáng thương, mở lớn đôi mắt kinh hoàng nhìn hắn, run rẩy kêu “Meo”

“………” Châu Mẫn lập tức hóa đá giữa ban ngày, ước chừng nửa ngày sau mới có chút ý thức hốt hoảng kêu “Gia…, Gia Ngạn?”

Mèo nhỏ khóc “ô ô” đáp lại, nếu như mèo có thể khóc được thì đích thị trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia đang ướt sũng nước mắt rồi.

Châu Mẫn sau một hồi tìm kiếm cật lực, rốt cục cũng tìm được số điện thoại của tên gian thương kia, tức giận chờ kết nối, hắn hận không thể một câu mà ân cần hỏi thăm đến cả tám đời liệt tổ liệt tông nhà hắn.

“Xin chào, người có thể biến giấc mộng của bạn thành sự thật xin nghe…….”

“^$%##%$%$”

Nói còn chưa dứt đã bị Châu Mẫn chặn lời, tuôn cho một tràng thóa mạ hơn hát hay, khiến đối phương kinh hoàng không thôi : “A! Quý …quý khách, bình tĩnh có chuyện gì cũng từ từ giải quyết…..”

“&^%$#@%”

“Đúng… đúng là bình thường thì chỉ 24 giờ là dược hiệu sẽ lập tức biến mất, sẽ khôi phục nguyên trạng, không hề có tác dụng phụ gì lớn a. Nhưng nếu người uống thuốc bị kích động mạnh hay là phấn khích quá đà trong yêu đương thì sẽ mất hiệu lực sớm hơn. Và trong 24 giờ ấy, người đó phát sinh quan hệ trao đổi dịch thể với người khác, người kia sẽ bị dược tính còn sót lại trong đó nhiễm vào cơ thể. Ngô, trường hợp này tôi chưa nghiên cứu bao giờ, không biết chính xác nó sẽ có ảnh hưởng như thế nào….”

“Chưa thử nghiệm qua mà ngươi dám đem ra bán à? Bây giờ cậu ấy cũng biến thành mèo rồi kia kìa!!!”

“Hả? Ồ, chờ chút nhé, trường hợp này thật đặc biệt, phải ghi chép lại a…..”

“**%*&%*%”

Đối phương bị Châu Mẫn mắng như tát nước vào mặt, bị hắn phun ra đủ lời cay độc, chống chọi không được, yếu ớt lên tiếng :” Xin, xin quý khách không cần quá lo lắng a, tuy rằng tôi không biết dược hiệu sẽ kéo dài đến lúc nào, nhưng mà ngài có thể nghĩ cách kích thích cảm xúc của nàng xem thế nào? Nếu là người yêu, điều này chắc không khó lắm đâu? Mà cho dù không được, thuốc giải sẽ nhanh chóng được điều chế, ngài yên tâm, đừng nóng, đừng nóng….”

Được tên gian thương kia khóc lóc sướt mướt cam đoan một hồi, cuối cùng Châu Mẫn mới nguôi giận, gác điện thoại, quay đầu nhìn con mèo nhỏ trên giường “Meo”

Tuy rằng hắn không ưa mấy con vật nhỏ nhỏ, nhưng nhìn thấy Gia Ngạn buồn rầu cuộn lại một góc, dù có là mèo đi chăng nữa, biểu hiện đó cũng vẫn phảng phất bóng dáng của Gia Ngạn a, thật sự có điểm đáng yêu..

“Gia Ngạn.”

“Meo” Gia Ngạn ngước khuôn mặt đáng thương nhìn hắn.

“Cũng không phải không thể giúp em giải trừ ma pháp này.” Đến tận lúc này hắn cũng vẫn chắc nịch kêu đây là “ma pháp”, dù gì cũng vẫn phải giữ thể diện chứ.

Gia Ngạn lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, “meo meo” nhìn hắn, trên mặt tràn đầy chờ mong.

“Nhưng mà anh bây giờ chưa thích thế.” Châu Mẫn nở nụ cười xấu xa, đưa tay vò túm lông trên cổ mèo nhỏ.

“Meo………”

Gia Ngạn thất vọng kêu meo meo, cả đôi tai nhỏ cũng run rẩy yếu ớt, thoạt nhìn vừa ủy khuất vừa đáng thương.

Châu Mẫn bèn bày chuyện xấu xa, đem ngón trỏ nhấc một chân trước của nó lên, xem thử nó có đứng thẳng lên được không, khiến bé mèo quay một vòng ngã nhào xuống chăn.

Gia Ngạn “meo meo” kháng nghị, nhưng tư thế vẫn là chổng bốn chân lên trời, đành để mặc Châu Mẫn vuốt ve bụng nó. Thích thú đem tay chà chà đống lông mềm trên bụng mèo, Châu Mẫn nhất thời say mê cảm giác mềm mại lại ấm áp này, đùa bỡn em mèo nửa ngày mới thu tay về.

“Em cứ như vậy ngoan ngoãn làm mèo hai ngày đi. Nghe lời anh thì anh sẽ đem em biến lại nha. Nếu không nghe lời thì… hừm…”

“Meo”

Gia Ngạn buồn bã cúi đầu, lại sợ Châu Mẫn thực sự bắt nó cả đời làm mèo đành phải ngoan ngoãn, mặc tên sắc lang kia đem mình ra lăn qua lộn lại, sờ mó khắp nơi

Sờ đến đã nghiền, Châu Mẫn lấy một tay nâng bụng con mèo nhỏ lên, giơ nó lên trước tầm mắt. Nhìn nó ủy khuất kêu “Meo meo”, đôi mắt đã ướt sũng nước rồi, lỗ tai còn hơi hơi run rẩy, ngắm nghía nó anh mới lý giải được tại sao có người lại yêu mèo điên cuồng như vậy

“Lại đây, ăn thử cái này.”

Đến bữa ăn, Gia Ngạn chỉ có thể ngồi xổm trên mặt bàn ăn, trước mặt là đĩa thức ăn be bé Châu Mẫn đã chuẩn bị sẵn.

Đang cố gắng liếm từng chút một, đột nhiên lại có cảm giác cái đuôi bị nâng lên.

“Anh muốn nhìn xem chỗ kia của em nó có bộ dáng dài ngắn thế nào a…?”

“Meo, meo ô ô…”,Gia Ngạn giương mắt nhìn tên đầu óc đầy ý niệm hạ lưu kia không biết làm thế nào mới phải, chỉ còn cách vội chui từ lòng bàn tay tên kia ra, dùng sức thu lại cái đuôi, kẹp chặt không cho nó ngo ngoe nữa.

“Còn ngượng nữa, lúc trong dạng người, không phải trên dưới đều bị anh thấy qua vô số lần rồi sao.”

“Ô.” Lẹ làng nhảy khỏi bàn định bụng chạy trốn, nhưng vẫn không thoát khỏi ma chưởng của Châu Mẫn, nhanh chóng bị bắt ôm về, rồi bị bế bổng về phía hắn.

“Wow, ra là dài như vậy…”

“Meo ư ư….”

“Ân, không biết có thể dùng được hay không đây.”

“Meo, meo ư ư!!”

Châu Mẫn thực hiện được ý đồ xấu xa thỏa mãn cười : “Gạt em thôi, ngu ngốc.”

Trước nay Châu Mẫn thực chán ghét nuôi dưỡng sủng vật ấy vậy mà hiện tại lại đem con mèo kia chơi đùa vui vẻ, tự thấy tức cười bản thân, không đâu lại thích thú khi dễ Gia Ngạn khiến em nó chỉ còn cách yếu ớt “meo meo”.

Gia Ngạn tuy rằng rất sợ bị người ta bắt nạt, nhưng giờ thành mèo, lúc nào cũng có cảm giác không an toàn, còn sợ không biết lúc nào bị đem quẳng, nên cứ tò tò, một tấc không rời, theo sát chân người kia.

Châu Mẫn chân dài, một bước chân cũng thật lớn, đi bộ thôi mà Gia Ngạn phải liều mạng chạy theo mới đuổi kịp. Đến khi anh ngồi xuống, Gia Ngạn mới được dừng lại, tựa vào chân anh, mệt mỏi “meo meo” rưng rưng mong chờ anh ôm nó mà đặt lên trên đùi.

Đến giờ ngủ, Gia Ngạn dường như sợ lạnh, chủ động tiến tới rúc vào lòng ngực anh, rồi như là sợ hãi lời đe dọa của người kia ,sẽ bị đem bỏ trên sàn nhà, vội co tròn người thành một cục bông nho nhỏ, kề sát ngực người ta.

Châu Mẫn thỏa mãn vuốt bộ lông mềm mại của mèo nhỏ, lòng có chút hạnh phúc. Cứ như vậy mà được Gia Ngạn ỷ lại hoàn toàn vào mình, cảm giác thật sự không phải là tốt đẹp bình thường, vì vậy anh có điểm luyến tiếc để người kia trở lại thành hình người.

Thành mèo rồi, cứ luôn tỉnh tỉnh ngủ ngủ, cả đêm Gia Ngạn thức dậy vài lần liền, chờ mãi đến sáng, nó bèn ngồi xổm trên ngực Châu Mẫn, lộ đầu ra nhìn đồng hồ treo trên tường.

Hàng sáng đều là cậu gọi Châu Mẫn rời giường, giờ thành mèo rồi, không có cách nào lay tỉnh Châu Mẫn, đến giờ dậy rồi cũng chỉ có thể “meo meo” kêu to.

Châu Mẫn ngủ thật sâu, kêu thế nào cũng không thèm tỉnh, Gia Ngạn đành phải liều mạng cọ anh, dùng đầu đẩy đẩy cằm, liếm liếm cổ anh , cố gắng đem người kia đánh thức.

Thấy có động bên người, Châu Mẫn theo thói quen nghiêng người sang, tay xoa xoa lại không sờ thấy thân thể ấm áp quen thuộc, chỉ nghe được “Ư..” một tiếng, sau đó mới cảm thấy được chen giữa ngực và đệm giường xuất hiện một cục bông nhỏ

Đến lúc này mới tỉnh ngủ, vội lấy tay đem mèo Gia Ngạn dưới ngực mình lôi ra

“Em không sao chứ?”

“ Meo ư ư…” Gia Ngạn nhìn thật ủy khuất, nhưng may là không có bị ép ngạt chết, Châu Mẫn nhẹ nhõm thở ra, trấn an con mèo nhỏ, chờ nó bình tĩnh lại, đem nó ngụ ở lòng bàn tay, nhìn nó cúi đầu liếm liếm móng vuốt, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên, đem bốn móng vuốt đều thu vào nệm chân, cả người chỉ thu lại còn một cục bông nho nhỏ, ngoan như thế làm ai nỡ bỏ xuống được đây.

“Được rồi,” Châu Mẫn hạ quyết tâm, nâng nó lên, hôn lên cái mũi nhỏ một cái “Em một mình ở nhà nhất định sẽ buồn lắm.”

“Meo meo. . . . . .”

“Vậy theo anh đi làm nhé.”

Tuy rằng luật công ty không cho mang thú nuôi đi làm, nhưng đây là Gia Ngạn, không phải là mèo bình thường, có ra vào trái phép cũng kệ đi.

Châu Mẫn thản nhiên bước vào công ty, lịch sự chào hỏi đồng nghiệp ở thang máy, bình tĩnh tiến thẳng vào phòng làm việc của mình, sau đó đóng cửa lại, gọi : “Gia Ngạn”

Trong túi áo khoác có cái gì đó khẽ giật, lộ ra một cái đầu nhỏ, rồi đến hai chân trước vắt lên miệng túi. Châu Mẫn nhìn thấy nó, nhẹ nhàng mỉm cười : “Thực ngoan”

Anh bắt đầu làm việc, Gia Ngạn tìm một chỗ trống trên bàn đi đến ngồi xổm xuống, bắt lấy cái chặn giấy, chuyên chú ngồi chơi.

Gia Ngạn biến thành mèo so với lúc làm người rất dễ dàng thỏa mãn, một mình ngồi ôm cái chặn giấy không kêu rên gì cả, chơi với nó nửa ngày, sau lại đi đến chỗ tạp chí, dùng bàn chân khiêu khiêu trang sách, ngồi xổm xuống, xem mấy con chữ to lớn, lại còn thật sự nghiêm túc đọc báo .

Nhận thấy sự tồn tại của mình hoàn toàn bị phớt lờ, Châu Mẫn nhìn Gia Ngạn đang cong mông về phía mình cảm thấy có chút bực mình.

“Uy, anh muốn đọc tạp chí này.”

Gia Ngạn “meo” một tiếng, buông tờ tạp chí ra, loăng quăng hai vòng, rồi lấy móng vuốt với lấy bồn hoa, cẩn thận ngửi ngửi.

Tóm lại chính là không hề mảy may đối với mỹ nam đang mang bộ mặt sầu đời kia có nửa điểm hứng thú.

“Thế cũng không được.” Châu Mẫn đưa tay nhấc con mèo vừa nhỏ lại gầy nâng lên, đặt trên vai chính mình : “Em ngoan ngoãn ngồi yên ở trên này cho anh.”

“Meo, meo ư…” Gia Ngạn tẹo chút nữa ngã quay xuống, trượt chân mấy lần, mới miễn cưỡng đứng vững ở trên vai kẻ kia, cả người dán vào cổ anh, lòng nơm nớp lo sợ.

“Hừ, thu móng vuốt lại, đừng có cào rách quần áo của anh.”

“Meo meo….”

Quá mức say mê bắt nạt Gia Ngạn, đến giờ nghỉ buổi trưa rốt cục cũng bị thư ký phát hiện ra, anh bèn vội vàng nhét mèo nhỏ vào túi áo. Cho dù là một phụ nữ rất mực khôn khéo khi đối đáp với phái nam nhưng khi nhìn đến bộ dáng Gia Ngạn sợ hãi đang lấp ló kia, nàng thư ký cũng nhịn không được “Wow” một tiếng

“Hảo đáng yêu! !”

“Đừng lớn tiếng như thế.”

“A, mang vật nuôi đến công ty, anh muốn để cấp dưới noi theo hay sao đây?”

“……”, Châu Mẫn biết mình đuối lý, phụng phịu không nói được lời nào.

“ Cho em ôm một cái thì em sẽ không lộ ra ngoài đâu. Được không?”

Châu Mẫn tuy rằng không cam tâm tình nguyện, nhưng sợ cô nàng này đem truyền tin ra ngoài, đành phải nhấc Gia Ngạn từ túi áo ra, truyền cho cô nàng.

“Nó hảo ngoan a…”

“Meo…”

Trông Gia Ngạn “được” phụ nữ ôm vào lòng cưng nựng, còn dán sát rạt vào bộ ngực cỡ 34 D mà phát run như thế kia, Châu Mẫn không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

“Ai nha, anh xem, nhìn nó coi bộ rất hồi hộp này, thật dễ thương. Ắt hẳn nó đang thẹn đây mà, con mèo nhỏ này chắc là con đực phải không?”

Châu Mẫn liền chộp lấy đem Gia Ngạn thu trở lại: “Được rồi, cô đã được ôm rồi đấy.”

“Thật nhỏ mọn!”

Chờ cô thư ký bực tức rời đi, Châu Mẫn quay đầu lại nhìn chằm chằm Gia Ngạn trên bàn “Hừ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Sướng nhỉ? Được phụ nữ ôm thấy hạnh phúc lắm nhỉ?”

Gia Ngạn ngẩng đầu nhìn anh, nho nhỏ kêu “Meo”, đưa chân vuốt nhẹ tay người kia, sau đó liếm một chút lòng tay anh

“Hừ……..”

Tuy rằng được liếm có điểm cao hứng nhưng anh vẫn quyết định mau chóng mang Gia Ngạn biến trở lại mới được.

Làm mèo so với làm người còn được phụ nữ thích nhiều hơn, không thể để yên như vậy được, châu Mẫn anh há có thể trơ mắt nhìn sự tình như thế diễn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.