Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 94: Chương 94: Bạch mang mang có bối cảnh!




“Sao ta phải biết các hạ?” Tần Thiếu Vũ ngữ khí lãnh đạm.

Bạch y nam tử cũng không quan tâm, còn tiếp tục cười nói, “Lúc trước không biết cũng không sao, bao giờ biết là được.”

Làm một tiểu thụ đạt tiêu chuẩn, Thẩm Thiên Lăng đương nhiên biết rõ, thường ngày Tần Thiếu Vũ ghét nhất chính là loại người vô công rỗi nghề lại thích đi lải nhải, vì thế quyết đoán bảo ám vệ mang Bạch Mang Mang đến tiền thính uống trà —— dù sao thì, nếu không nhờ mũi tên ngày đó của hắn, không chừng đến giờ mọi người còn chưa phát hiện được chuyện có ổ mối trong thân cột, cũng xem như là ân nhân. Chưa rõ là địch hay bạn, cũng không nên tỏ thái độ quá cứng rắn.

“Thái độ tốt chút đi.” Đợi đến sau khi mọi người đi hết, Thẩm Thiên Lăng mối thành thật dặn dò, “Không được tùy tiện dọa người.”

“Cái gì mới gọi là thái độ tốt?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

“Ngươi nói đi.” Thẩm Thiên Lăng giật nhẹ hai má hắn.

“Nhìn qua liền biết không phải kẻ tốt lành gì.” Tần Thiếu Vũ mang y vào trong phòng, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, một mình ta đi là được.”

“Không được.” Thẩm Thiên Lăng một ngụm cự tuyệt, “Ta muốn đi cùng ngươi.”

“Vì sao?” Tần Thiếu Vũ bất mãn, thân thủ xoa xoa đầu y.

Bởi vì nhìn ngươi rất không đáng tin a! Nếu đánh nhau thì làm sao. Thẩm tiểu thụ rất cố chấp, “Ta muốn đi.”

Tần Thiếu Vũ: …

“Nghe lời.” Thẩm Thiên Lăng rất nghiêm túc, “Lúc làm chính sự không được quậy.”

“Vậy cho ta hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ đưa ra yêu cầu.

Quả nhiên không có gì thay đổi… Thẩm tiểu thụ ở trong lòng yên lặng bĩu môi, sau đó ngoan ngoãn nhón lên hôn một cái.

“Sau khi trở về còn phải cho ta hôn bụng.” Tần Thiếu Vũ lấy áo choàng treo ở bên cạnh bọc lấy y.

“Được.” Thẩm Thiên Lăng cơ bản đã buông tha suy nghĩ nói đạo lý với hắn.

“Còn muốn —— ”

“Câm miệng.” Thẩm tiểu thụ giận, được một tấc muốn tiến một thước sao, “Nhanh chút đi!”

Tần Thiếu Vũ thở dài đưa ra ý kiến, “Hai năm nay Lăng nhi càng lúc càng dữ.”

“Có ý kiến gì?” Thẩm tiểu thụ nheo mắt.

“Tất nhiên không có.” Tần cung chủ biết nghe lời phải, “Ngươi thành thế nào ta cũng thích.”

“Vậy thì nhanh chút đi.” Thẩm Thiên Lăng kéo tay hắn đi ra ngoài, “Sớm hỏi rõ ràng, chúng ta cũng sớm được nghỉ ngơi.”

Trong mắt ám vệ tràn ngập cảm xúc sùng kính, nửa đêm còn phải tiếp khách gì đó, phu nhân nhà ta thật là vất vả.

“Tần cung chủ, Thẩm công tử.” Bạch Mang Mang đang ở tiền thính uống trà, nhìn qua rất thanh thản, sau khi nhìn thấy hai người đi vào, còn chủ động mỉm cười chào hỏi.

“Các hạ rốt cục là người phương nào?” Thẩm Thiên Lăng giành nói trước Tần Thiếu Vũ.

“Bạch Mang Mang.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ta biết tên ngươi là Bạch Mang Mang rồi, ít nhiều gì cũng nói ra chút lai lịch đi a! Cũng không thèm thêm vào mấy tiền tố như “Cô Tô Mộ Dung Phục” hay “Tây Độc Âu Dương Phong” chẳng hạn, chỉ ném ra một cái tên đơn điệu, còn không có danh tiếng, ai mà biết ngươi là ai, hỏi cũng như không hỏi.

(*) Tiền tố là thành phần nằm ở phía trước câu, có nhiều tác dụng khác nhau, nhưng theo lời Thẩm tiểu thụ thì tiền tố trong câu này là chỉ về nơi chốn, xuất thân đó.

“Ta không thích nói chuyện vòng vo.” Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhắc nhở.

Bạch Mang Mang cười nói, “Trùng hợp vậy, ta cũng không thích.”

Thẩm Thiên Lăng rất muốn đập đầu hắn, như ngươi mà còn không gọi là vòng vo sao.

“Mục đích là gì.” Tần Thiếu Vũ cũng không muốn quanh co với hắn.

“Tần cung chủ đang hỏi mũi tên kia?” Bạch Mang Mang khoanh tay nói, “Tốt bụng nhắc nhở thôi.”

“Vì sao ngươi biết ở khách sạn có mối?” Tần Thiếu Vũ lại hỏi.

“Chờ một chút.” Bạch Mang Mang lắc đầu, “Nói rõ trước nha, nếu Tần cung chủ muốn hỏi ra tin tức từ miệng ta, thì phải cùng ta làm một giao dịch.”

Quả nhiên là có mục đích a. Thẩm Thiên Lăng ở trong lòng khẽ nhíu mày, nói, “Muốn chúng ta làm giao dịch gì?”

“Rất đơn giản.” Bạch Mang Mang nhìn Tần Thiếu Vũ, “Ta muốn gặp Quỷ Thủ tiền bối.”

“Ngươi muốn gặp sư phụ ta?” Tần Thiếu Vũ khá bất ngờ với chuyện này.

“Không sai.” Bạch Mang Mang gật đầu, “Ta vốn định một mình xông vào Nam Hải để tìm, nhưng quanh Nhiễm Sương đảo toàn là cơ quan, ta không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, nếu không sẽ giống như đến gây sự.”

“Ngươi tìm Quỷ Thủ tiền bối để làm gì?” Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.

“Thẩm công tử yên tâm, ta không có ác ý đâu.” Bạch Mang Mang nói, “Chỉ muốn hỏi xin tiền bối vài món dược liệu, đem tới cứu người mà thôi.”

“Cứu ai?” Tần Thiếu Vũ từng bước ép sát.

“Là ai không tiện tiết lộ, nhưng ta dám lấy tính mạng ra thề, đó không phải người xấu.” Bạch Mang Mang nói, “Như thế nào?”

Thẩm Thiên Lăng vừa định nói “Chúng ta sẽ suy xét lại”, thì Tần Thiếu Vũ đã đáp ứng mất rồi, vì thế y chỉ đành yên lặng đem lời định nói nuốt xuống, đồng thời lẩm bẩm trong lòng —— sư phụ đã nhiều năm không gặp người ngoài, thiếu hiệp ngươi không thèm suy nghĩ liền đáp ứng, rất có thể sẽ bị trục xuất khỏi sư môn biết không!

“Quả nhiên thẳng thắn.” Bạch Mang Mang vỗ tay cười, “Hiện tại Tần cung chủ muốn biết cái gì, có thể hỏi rồi, nhưng nói rõ trước, ngoại trừ thân thế của ta.”

“Nếu không liên quan tới phản tặc, thì không ai có hứng thú với thân thế của ngươi.” Tần Thiếu Vũ ngồi lên ghế, “Sao ngươi biết trong thân cột có mối?”

“Vì ta từng ở trong khách sạn Cẩm Lý.” Bạch Mang Mang nói, “Ta là kẻ có tiền, tất nhiên phải ở khách sạn tốt nhất, uống rượu ngon nhất, nhìn cô nương xinh nhất, ngắm phong cảnh đẹp nhất.” (Lẽ ra phải là cô nương đẹp nhất nhưng ta dùng chữ “xinh” để tránh lặp từ câu sau nha ^^~)

Thẩm Thiên Lăng sâu sắc cảm thấy đầu óc người này có vấn đề.

“Lúc đó sao lại không nói với lão bản?” Tần Thiếu Vũ lại hỏi.

Bạch Mang Mang nói, “Ta vốn định nói, nhưng trước đó lại nghe đồn đoàn người Tần cung chủ đang đến Phong Tuyết Thành, mà Tần cung chủ cũng giống ta, đều là kẻ có tiền, tất nhiên phải ở khách sạn tốt nhất, nên ta nghĩ nên giữ lại để làm cơ hội kết giao với cung chủ, tóm lại dựa theo tình trạng của thân cột lúc đó, hẳn là có thể chống đỡ thêm năm ba tháng. Mà sự thật chứng minh ta đã đoán đúng rồi, cái này còn phải cảm ơn nương ta, từ nhỏ nàng đã bắt ta ăn hạch đào và óc heo, nói là có thể thông minh, bây giờ xem ra rất có công hiệu, đây gọi là nghe lời trưởng bối, từ nay về sau vui vẻ vô lo.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Mỗi lần ngươi nói xong một đoạn, đều phải thêm vào mấy câu vô nghĩa sao.

“Sao không trực tiếp đưa thư?” Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.

“Vậy thì không thú vị, người trong giang hồ, tất nhiên phải làm theo quy tắc giang hồ, dùng tên mới thể hiện được bản sắc đại hiệp.” Bạch Mang Mang ánh mắt thâm thúy nói, “Vào thời Thượng Cổ xa xưa, trên trời vốn có chính mặt trời, dân chúng khổ không nói nổi, cho đến sau này xuất hiện một vị anh hùng tên là Hậu Nghệ, thân mang đại cung bắn bắn rơi tám mặt trời, thế gian mới được an ổn.”

“Sau khi bắn tên, sao còn không chủ động tới tìm chúng ta?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Nếu muốn giao dịch, trực tiếp xuất hiện không phải tốt hơn sao, cần gì trốn trong thanh lâu chơi trò mèo vờn chuột.”

“Cũng là vì thú vị.” Bạch Mang Mang nói, “Đều nói Tần cung chủ cơ trí hơn người, ta đây tất nhiên muốn kiểm tra hư thực, lại không ngờ lời đồn quả không sai. Tòa thanh lâu được xây từ ba trăm năm trước, tương truyền —— ”

“Ngươi có thể đi.” Tần Thiếu Vũ cắt ngang lời hắn.

Bạch Mang Mang lắc đầu, “Ta còn chưa nói xong lịch sử thanh lâu mà.”

“Nhưng ta hỏi đã hỏi xong.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chuyện đáp ứng ngươi ta sẽ làm được, sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ phái người đưa ngươi đi Nam Hải.”

“Đại khái là lúc nào?” Bạch Mang Mang hỏi.

“Bây giờ còn chưa thể khẳng định, nhưng cũng sẽ nhanh thôi.” Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói, “Người tới, tiễn khách.”

“Chờ một chút.” Bạch Mang Mang giơ tay, “Ta còn một chuyện.”

“Chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

Bạch Mang Mang nói, “Ta muốn một bức họa của Thẩm công tử.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Nằm mơ.” Tần Thiếu Vũ ngữ điệu băng lãnh.

Vẻ mặt Bạch Mang Mang đầy khổ sở, “Một chữ cũng được, gần đây ta không có tiền.”

Vừa dứt lời, Tần Thiếu Vũ liền tùy tay ném cho hắn mấy tấm ngân phiếu, sau đó kéo Thẩm Thiên Lăng về phòng.

“Bạch công tử mời bên này.” Trước mặt người bên ngoài, ám vệ bảo trì phong độ lãnh khốc trước sau như một.

“Chư vị thật anh tuấn tiêu sái.” Bạch Mang Mang khen ngợi.

Cái này còn phải nói? Vật biểu tượng giang hồ thầm cười ha hả, quả thực tràn ngập tự tin, nhưng biểu tình vẫn rất bình tĩnh, không hề làm mất mặt ảnh đế Thẩm Thiên Lăng.

Tuy rằng Bạch Mang Mang rất muốn bắt chuyện, nhưng ám vệ hiển nhiên không có hứng thú với hắn, sau khi đưa hắn ra cửa liền xoay người trở về, nhưng rồi lại âm thầm đuổi theo —— ánh mắt trước khi đi của Tần Thiếu Vũ, rõ ràng là bảo tiếp tục theo dõi.

Bạch Mang Mang một mình đi ra ngoại thành, khóe môi có chút ý cười, cước bộ nhìn tuy không nhanh, ám vệ lại mơ hồ cảm thấy có chút tốn sức, sau khi vào rừng rậm ngoại ô, hắn ba vòng năm quẹo liền biến mất không thấy, đằng trước lập lòe như bóng ma trơi, thật khiến lòng người sợ hãi.

Tuy trong lòng ảo não, nhưng cũng không còn cách nào. Ám vệ đành phải thầm thở dài, sau đó thiu thỉu quay về tìm cung chủ nhà mình, đồng thời chuẩn bị sẵn tư thế đi chùi nhà xí —— sớm biết nhân sinh u ám như thế, chúng ta đã đi giả làm người mù đoán mệnh cho người khác rồi, thật là không thể hối hận hơn được nữa.

Sau khi xác nhận phía sau không còn người theo dõi, Bạch Mang Mang mới rời khỏi rừng cây, lát sau đi đến trước một phần mộ lẻ loi, đưa tay khởi động cơ quan, nhẹ nhàng nhảy vào trong mộ, đi qua một đường hầm thật dài, phía cuối chính là một cung điện tinh xảo, tuy nhìn qua hơi nhỏ, lại được cái thanh u lịch sự tao nhã.

“Ca.” Bạch Mang Mang đẩy cửa đi vào, “Làm xong chuyện rồi.”

Đứng kế giá sách là một nam tử có thân hình cao lớn, ngũ quan có vài phần tương tự với Bạch Mang Mang, nhưng lại thêm một chút kiên cường, dù không nói câu nào, cũng mang tới cảm giác không giận tự uy.

“Tần Thiếu Vũ quả thực tìm ta, hơn nữa đáp ứng sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ đưa chúng ta tới gặp Quỷ Thủ tiền bối.” Bạch Mang Mang nói, “Y thuật của Quỷ Thủ thần y là thiên hạ đệ nhất, nhất định có thể lấy được dược liệu chúng ta cần.”

“Còn phải đợi sau khi mọi chuyện chấm dứt?” Nam tử nghe vậy nhíu mày, “Hắn làm chuyện của hắn, có liên quan gì tới chúng ta?”

“Cũng hết cách rồi.” Ở trước mặt nam tử này, Bạch Mang Mang tự giác thu lại vẻ bỡn cợt lúc trước, “Tần Thiếu Vũ cũng không phải kẻ tốt bụng gì, huống hồ lần này chúng ta chỉ nhắc nhở hắn chú ý khách sạn có trá, cũng không cho hắn được nhiều lợi lộc gì, nếu yêu cầu quá đáng, không chừng sẽ bị phản tác dụng.”

“Vậy mau giúp hắn giải quyết vấn đề kia đi.” Nam tử nói, “Gần đây ngươi cũng vô công rỗi nghề, vậy tạm thời đem mình cho Truy Ảnh Cung mượn hai ngày đi.”

Bạch Mang Mang nghe vậy khổ sở, “Biểu ca nói thật sao?”

“Ta từng nói đùa với ngươi sao?” Nam tử hỏi lại.

Bạch Mang Mang: …

“Đi đi.” Nam tử phất tay, “Nếu ngươi không muốn tự mình ra mặt, vậy cứ âm thầm thăm dò đi. Tóm lại phải nhanh chóng giải quyết rắc rối kia, ta muốn đến Nam Hải trong vòng năm ngày.”

“Năm ngày?” Bạch Mang Mang suýt chút nữa hộc máu, “Chu Giác là phản tặc, trong Tuyết Sơn còn có nhiều quân đợi như vậy, ngươi cho đây là việc tiểu hài tử xin gia gia cưới vợ sao?” Đừng nói là năm ngày, cho dù năm tháng năm năm, chỉ sợ cũng không nhất định có thể giải quyết sạch sẽ.

“Năm ngày sau, mọi lúc đều có thể đánh ngươi.” Ngữ điệu nam tử rất băng lãnh.

Bạch Mang Mang hít một ngụm khí lạnh nói, “Vậy ta sẽ đi mách nương với dì.”

“Ngươi cho rằng các nàng sẽ giúp ngươi?” Nam tử cười lạnh.

Bạch Mang Mang: …

“Nói cách khác, bây giờ ngươi còn dám về sao? Coi chừng bị trói lại truy vấn đó.” Nam tử nhướn mày, “Mấy năm nay ở bên ngoài làm gì, có đi thi Võ Trạng Nguyên không, chức quan mấy phẩm, bổng lộc hàng tháng bao nhiêu, mua nhà ở đâu, có vừa ý cô nương nào không, định khi nào cưới vợ, sẽ sinh bao nhiêu hài tử, nam hài hay là nữ hài —— ”

“Đi đi đi đi, biểu ca ta sai rồi.” Bạch Mang Mang ôm đầu ngồi trên đất, “Ta sẽ đi giúp Tần Thiếu Vũ tra xét chuyện của Chu Giác mà, ngươi tha cho ta đi, trăm ngàn đừng nói cho nương ta biết hành tung của ta.”

“Đi đi.” Nam tử chậm rãi châm trà.

Bạch Mang Mang sắp khóc chảy hết nước mắt, số mình thật là khổ.

Mà ở trong khách sạn, Thẩm Thiên Lăng đang ngoan ngoãn vén áo lên cho Tần Thiếu Vũ hôn bụng, vô cùng tuân thủ hứa hẹn.

Thật mềm a… Tần cung chủ cảm thấy mỹ mãn, kéo y vào trong lòng hôn hôn.

“Bạch Mang Mang kia chắc cũng không có tác dụng gì lớn.” Thẩm Thiên Lăng cọ cọ tìm tư thế thoải mái, “Theo những gì hắn nói hôm nay, chỉ là đơn giản muốn tìm cơ hội kết giao với Truy Ảnh Cung, sau đó tới Nam Hải cầu y hỏi dược mà thôi.”

“Mặc kệ mục đích của hắn là cái gì, nhưng bối cảnh hẳn là không đơn giản.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc hắn bắn tên ta đã nhận ra hắn có nội lực hơn người, đêm nay ám vệ cũng không theo dõi được hắn, những người có công phu như vậy đa số đều có danh có tiếng trên giang hồ, nhưng không có ai tên là Bạch Mang Mang.”

“Có thể là tên giả không?” Thẩm Thiên Lăng đoán.

“Không liên quan tới tên họ, mà là người này trước kia chưa từng xuất hiện trên giang hồ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng đến tận lúc này, ngoại trừ nhắc nhở chúng ta trong khách sạn có nguy hiểm, hắn cũng chưa làm chuyện gì khác, cho nên không cần quá mức để trong lòng.”

“Ừ, không chừng hắn chỉ đơn giản đi tìm thuốc thôi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Việc cấp bạch hiện tại, là điều tra rõ người giả mạo ta ở Hàn Tùng Thành rốt cục có mục đích gì, tránh cho sau này có nhiều người bị lừa.”

“Yên tâm.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào lòng, “Cho dù là ai, ta cũng bắt hắn trả giá đắt.”

Những lời này nói ra rất lãnh khốc, cho nên dù rất là cẩu huyết, nhưng Thẩm tiểu thụ vẫn cảm thấy hạnh phúc lâng lâng, hơn nữa còn rầm rì ôm chặt hắn.

Thật là không thể nhu nhược hơn nữa.

Mà so ra, Thẩm đại hiệp ở phòng bên khá là khổ sở , bởi vì Diệp Cẩn vẫn đang ghé vào ổ chăn chọc Tiểu Phượng Hoàng, hưng trí bừng bừng, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn ngủ.

“Đã khuya rồi.” Thẩm Thiên Phong ở một bên nói, “Sớm nghỉ ngơi đi.”

Mao Cầu dùng sức nhảy một cái, ở trên không trung quay một vòng, sau đó rớt cái bẹp lên giường, dù tư thế té rất ngốc, nhưng cũng là một món kỹ năng mới a!

Diệp Cẩn thích nó đến tâm can run rẩy, chỉ hận không thể ôm nó lăn vòng vòng trong chăn.

“Chíp!” Mao Cầu vừa học được kỹ năng xoay giữa không trung rất là tự hào, nhịn không được lại dùng sức biểu diễn lần nữa, nhưng đáng tiếc dùng lực quá mạnh, sau khi rơi xuống đất còn cảm thấy đầu óc choáng váng, vì thế liền nghiêng nghiêng ngả ngả, móng vuốt be bé đạp lung tung trong chăn.

Diệp Cẩn ôm nó dùng sức xoa nắn, trong ánh mắt lấp lán ánh sáng.

“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong lại nói, “Mau ngủ đi.”

“Đừng có ồn.” Diệp Cẩn nghiêng người xuống giường, định bụng may cho Mao Cầu cái ổ mới.

“Đã giờ nào rồi hả.” Trong lòng Thẩm Thiên Phong tràn ngập bất đắc dĩ.

“Học được cách xoay vòng, tất nhiên phải tặng lễ vật.” Diệp Cẩn cãi lại.

Thẩm Thiên Phong mạnh mẽ kéo y về ổ chăn, “Nghỉ ngơi!”

“A nha.” Diệp Cẩn trừng mắt to, “Ngươi quản ta.”

“Ta mặc kệ ai quản ngươi.” Thẩm Thiên Phong quả thực sắp bị y chọc tức tới cười, “Nghe lời.”

“Muốn ngủ ngươi tự ngủ đi.” Diệp Cẩn ôm Tiểu Phượng Hoàng không buông, “Ta không buồn ngủ.”

“Chíp.” Mao Cầu cũng dùng hai mắt đậu đen tỏ vẻ kháng nghị, quả thực vô cùng có tinh thần.

“Không thì để nó ngủ trên giường đi.” Thẩm Thiên Phong nhẹ giọng dụ dỗ nói, “Bây giờ thật sự rất muốn, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Không được.” Diệp Cẩn lắc đầu, “Nó quá nhỏ, sẽ bị đè.”

Thẩm Thiên Phong vừa định nói ta đây sẽ thả nó vào trong ổ, thì Diệp Cẩn đã quyết đoán nói nhanh, “Ngươi ngủ dưới sàn.”

Thẩm Thiên Phong: …

“Khi ta ngủ sẽ không lộn xộn.” Diệp Cẩn ngạo kiều.

“Ngươi còn không lộn xộn?” Thẩm Thiên Phong nghe vậy buồn cười, “Mỗi đêm đều đạp chăn, nằm mơ còn có thể cắn người lung tung.”

Diệp Cẩn bay lên đá qua một cước.

Thẩm Thiên Phong dễ dàng bắt lấy cổ chân y, cúi đầu ôn nhu hôn một cái.

Diệp Cẩn nổi tóc gáy, liều mạng giãy dụa muốn tránh ra, nhưng Mao Cầu thấy thế lại bừng bừng hưng trí, còn chủ động nhảy lên cánh tay Thẩm Thiên Phong, dùng sức vươn một cái móng vuốt —— cũng hôn một cái đi.

Thẩm Thiên Phong bị chọc cười, nhấc nó xuống giường, thả vào trong cái ổ mềm mại trên bàn, đắp chăn xong lại bỏ thêm một viên ngọc vào, “Ngủ ngon.”

“Chíp chíp.” Mao Cầu dùng ánh mắt tỏ vẻ vừa lòng.

“Trả đây!” Diệp Cẩn ở trên giường kêu.

“Ngươi cũng ngoan ngoãn ngủ đi.” Thẩm Thiên Phong giúp y đắp chăn, “Không được quậy nữa.”

“Ma ma trong cung năm đó cũng không phiền bằng ngươi.” Diệp Cẩn nhìn trời, “Quản đông quản tây.”

“Ta là tướng công ngươi.” Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn hôn y, “Nhắm mắt.”

“Thật sự ngủ không được.” Diệp Cẩn nghiêng người đổi tư thế, “Vậy ngươi theo nói chuyện với ta đi.”

“Gần đây làm sao vậy.” Thẩm Thiên Phong nhíu mày, “Mỗi đêm đều có tinh thần như thế.”

“Quá nhiều chuyện, tất nhiên ngủ không được.” Diệp Cẩn nói, “Nằm mơ cũng mơ thấy Chu Giác.”

Thẩm Thiên Phong: …

“Nói chuyện đi.” Diệp Cẩn lắc lắc tay trước mặt y.

“Cứ như vậy, sau này bắt được hắn, trước khi giao cho Hoàng Thượng, ta cũng muốn đánh hắn một trận.” Thẩm Thiên Phong khó được hung tàn như thế.

“Không có tiền đồ.” Diệp Cẩn yên lặng trợn trắng mắt.

“Ta đã tra xét gần hết Phong Tuyết Thành, không có nhiều vấn đề.” Thẩm Thiên Phong nói, “Một là gần Vương Thành, hai là gần Vô Tuyết Môn, Chu Giác chắc sẽ không dám gây nhiều chuyện ở đây đâu.”

“Cho nên hang ổ của hắn vẫn là ở cực bắc Tuyết Nguyên sao.” Diệp Cẩn nói, “Cũng chỉ dám ra mặt đánh cướp ở mấy nơi vắng vẻ, chỉ tội cho mấy thôn trang nhỏ kia, vốn có thể sống yên ổn qua ngày, ai ngờ lại nhảy ra một đám người điên như vậy.”

“Có làm chuyện xấu cũng đúng thôi, không thì sao lại gọi là phản tặc.” Thẩm Thiên Phong nhìn y nói, “Ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, nhưng sau này cũng phải tự mình cẩn thận nhiều chuyện. Vì hấp dẫn lực chú ý của Chu Giác, trên đường đi chúng ta luôn rất khoa trương, trong tối ngoài sáng hỏng phá hỏng không ít chuyện của hắn, dưa theo tính cách của loại tiểu nhân có thù tất báo này, chắc chắn sẽ ghi hận trong lòng.”

“Lời này ngươi không nên nhắc nhở ta, mà là nhắc nhở Thiếu Vũ.” Diệp Cẩn vỗ vỗ ngực hắn, “Dọc đường đi, chuyện chúng ta làm nhiều nhất chính là rải tin đồn, còn Lăng nhi mới là người phải lộ diện, hơn nữa y lại vô cùng được dân chúng hoan nghênh, trên cơ bản là nói gì nghe nấy, luận về cái gai trong mắt Chu Giác, thì không ai so được với y, huống hồ y còn không biết võ công, không lưu ý một chút sẽ gặp chuyện không may.”

“Ta tin tưởng Thiếu Vũ.” Thẩm Thiên Phong nói, “Có hắn ở đây, không ai có thể chạm vào một sợi tóc của Lăng nhi.”

“Cho nên ngươi liền buông tay mặc kệ ?” Diệp Cẩn chậc chậc, “Làm đại ca như thế, nếu bị nương biết, chắc chắn phải đi quỳ từ đường.”

“Lại đi cáo trạng ta sao?” Thẩm Thiên Phong xoa xoa mặt y.

“Tùy tâm tình.” Diệp Cẩn lười biếng, “Nếu ngày nào đó mất hứng, chuyện đầu tiên khi trở về chính là đi cáo trạng, nói ngươi không quan tâm Lăng nhi.”

“Ta đây nhất định khiến tâm tinh ngươi mỗi ngày đều tốt.” Thẩm Thiên Phong nghiêng người đè lên y.

“Ê!” Diệp Cẩn cảnh giác.

“Nếu không muốn ngủ, vậy làm chút chuyện khác đi.” Thẩm Thiên Phong kéo y phục của y xuống.

“Muốn chết a!” Diệp Cẩn gian, “Tay đang sờ chỗ nào?”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng “loạt soạt”, hiển nhiên là ám vệ nghe được động tĩnh, tập thể thức thời cách xa một chút —— quả nhiên có chênh lệch rõ ràng với Truy Ảnh Cung, nếu là vật biểu tượng giang hồ nghe thấy loại động tĩnh này, nhất định sẽ bừng bừng hưng trí chà chà tay, thậm chí còn cược xem bao lâu nữa cung chủ mới cần nước tắm, tràn ngập lạc thú nhân sinh a.

Hoàn toàn sẽ không tránh đi biết không!

Tiểu đồng bọn thật là khiến người nôn nóng.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc ám vệ đang ngồi thành một vòng ăn bánh bao trong sân, thì đột nhiên nhìn thấy tiểu đồng bọn bị rút thăm giả làm khách làng chơi đẩy cửa bước vào, vì thế tập thể đứng lên bắt đầu nhiệt liệt vỗ tay, khen ngợi tinh thần cống hiến không sợ gian nan của hắn.

“Ngươi về rồi sao?” Thẩm Thiên Lăng nghe được động tĩnh cũng đi ra ngoài, “Tối hôm qua thế nào?”

Một lời vừa ra, mọi người ai nấy vểnh tai, cảm khái phu nhân nhà ta thật là quá lợi hại, dùng biểu tình vô cùng thanh thuần mà hỏi tới vấn đề kia, giống như tối hôm qua đối phương không phải đến thanh lâu ngắm cô nương, mà là đến Phật đường gõ mõ.

“Ta bị đùa giỡn.” Ám vệ rơi lệ đầy mặt, “Nàng hôn ta.”

Tiểu đồng bọn nghe vậy đều hít ngụm khí lạnh, ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang và ảnh vệ Thất Tuyệt quốc tuy vẫn mặt than như trước, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được thay hắn bi ai một phen.

Tâm tình Thẩm Thiên Lăng rất phức tạp, vừa muốn cười lại vừa cảm thấy không thể cười, đành phải an ủi nói, “Không sao cả, ngươi chiếm tiện nghi rồi.”

“Nàng còn nói phải kiểm tra xem ta là nam hay nữ.” Ám vệ nghẹn ngào, “Sau đó liền mạnh mẽ kéo quần ta.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Sau đó thì sao? Bị lột hả?” Những ám vệ khác đối với việc này cảm thấy rất hứng thú.

“Cũng không có.” Ám vệ nói, “Bởi vì ta ôm cột uy hiếp nàng sẽ nhảy lầu.”

Thẩm Thiên Lăng thật sự nhịn không được, cười đến hai vai run rẩy —— loại hình ảnh lại không thấy được, thật là đáng tiếc a.

“Mất mặt.” Tần Thiếu Vũ từ cửa đi ra, lãnh khốc ra kết luận.

Ám vệ muốn cào tường, loại nhân sinh bị người ghét bỏ này a.

“Nhanh đi nghỉ ngơi chút đi.” Thẩm Thiên Lăng vất vả lắm mới nhịn cười được.

“Tối hôm qua thuộc hạ còn nghe được một chuyện.” Ánh mắt ám vệ đầy ai oán.

“Chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi, người còn lại cũng đều vểnh tai lên.

Ám vệ không phụ sự mong đợi của mọi người mà nói lời giật gân, “Hình như Ngâm môn chủ bị thương.”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.