Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 133: Chương 133: Bởi vì tình sâu như sinh mệnh!




Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Kỳ thật dựa theo tu vi võ công của Mộ Hàn Dạ, muốn kéo Hoàng Đại Tiên lại hoàn toàn rất dễ dàng. Nhưng vấn đề là hắn cũng tuyệt đối không ngờ rằng, Vương hậu nhà mình nói bay liền bay, cho nên đột nhiên có chút sững sờ, hơn nữa đất còn trơn ướt, vì thế lúc chạy đến thuận lợi trượt một cái, không chỉ không có ôm được người ta, mà còn họa vô đơn chí, đè lên người hắn.

Hoàng Đại Tiên chỉ cảm thấy ngực đau nhói lên, cổ họng cũng có chút tanh ngọt.

“A Hoàng!” Mộ Hàn Dạ vội vàng nâng hắn dạy, kéo cái khăn sạch sẽ bọc lại, ôm ngồi bên giường.

Trước mắt Hoàng Đại Tiên tối sầm, nửa ngày mới thở lại được.

“Không sao chứ?” Mộ Hàn Dạ dè dặt hỏi.

Hoàng Đại Tiên: …

Ánh mắt Mộ Hàn Dạ ủy khuất.

Hoàng Đại Tiên vô lực lắc đầu, “Đi lấy giúp ta vài viên kẹo quýt, trong ngăn tủ ở thư phòng đó.”

Mộ Hàn Dạ nói vọng ra cửa, “Người đâu —— ”

“Ngươi đi lấy cho ta!” Hoàng Đại Tiên cắt lời hắn.

Mộ Hàn Dạ khó hiểu, “Vì sao?”

Hoàng Đại Tiên cắn răng nói, “Trước khi đi ra ngoài, lấy y phục đến cho ta.”

Mộ Hàn Dạ đầu tiên là giật mình, sau đó lại khó hiểu nói, “Thay y phục trước mặt vị hôn phu của mình, sao A Hoàng phải thẹn thùng?”

“Nói lời vô ích nhiều như vậy làm gì!” Hoàng Đại Tiên cả giận nói, “Mau lên!”

Rống lên cái gì, Mộ Hàn Dạ câm miệng, bộ dáng cứ như tiểu tức phụ, cầm y phục đưa qua, sau đó ngoan ngoãn ra ngoài.

Hoàng Đại Tiên tựa vào giường, mày hơi nhíu lại, ngón tay cũng nắm chặt khăn trải giường. Vốn muốn mạnh mẽ áp chế đau đớn trong ngực, nhưng vẫn ho khan kịch liệt, sau một lúc lâu sau mới ổn định lại, nhưng trên chiếc khăn đã hiện rõ vệt máu tươi chói mắt.

Nên đến thì trốn không thoát, nghĩ tới độc Ô Đầu Thảo trong cơ thể mình, Hoàng Đại Tiên lắc đầu cười khổ, mặc y phục xong thì đến bên bàn súc miệng, lập tức nghe được tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

“Vương thượng!” Thị vệ đồng loạt hành lễ.

Mộ Hàn Dạ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong nháy mắt đẩy cửa ra lại cười tươi như hoa, tốc độ thay đổi sắc mặt cực kỳ nhanh.

Hoàng Đại Tiên ngồi bên giường nhìn hắn.

“Sao lại không mang giày, cũng không sợ lạnh chân.” Mộ Hàn Dạ nhét hắn về ổ chăn, “Kẹo quýt, lấy đến cho ngươi rồi nè.”

Hoàng Đại Tiên ăn một viên.

Mộ Hàn Dạ chủ động há miệng.

Hoàng Đại Tiên: …

Mộ Hàn Dạ há miệng to hơn, có thể nói là một bồn máu lớn.

Hoàng Đại Tiên bất đắc dĩ đút cho hắn một viên.

Mộ Hàn Dạ vui sướng hôn hắn một cái, “A Hoàng ngủ trước đi, ta rửa mặt xong sẽ đến với ngươi.”

Hoàng Đại Tiên gật đầu, nằm trên giường nhìn tường ngẩn người. Vừa mơ màng nhắm mắt lại, đã bị hắn ôm vào trong lòng.

“Sao cả người đều lạnh như vậy.” Hoàng Đại Tiên xoay người nhìn hắn.

“Không kịp đợi nước ấm.” Mộ Hàn Dạ nghiêng qua hôn hắn, “Nghĩ A Hoàng vừa mới ăn kẹo xong, miệng nhất định rất ngọt, cho nên phải nắm bắt thời gian!”

Hoàng Đại Tiên: …

Mộ Hàn Dạ chủ động chu mỏ.

Hoàng Đại Tiên đưa tay nắm lại, “Ta có việc muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gì?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

Hoàng Đại Tiên nói, “Vừa rồi còn chưa nói rõ, cái gì gọi là cưới người khác.”

Mộ Hàn Dạ vô cùng bình tĩnh, “Đột nhiên ta muốn đi uống chén nước.”

“Nói cho đàng hoàng đi.” Hoàng Đại Tiên đè lên người hắn.

Mộ Hàn Dạ: …

Hoàng Đại Tiên rất cố chấp.

Mộ Hàn Dạ đành phải nói, “Chỉ là chút tin đồn thôi, trước đây đã bàn là sẽ dùng khối Bích Tuyền Tỳ giả kia để châm ngòi li gián, thì nhất định phải làm rầm rộ trong nước trước. Mà dân chúng luôn có hứng thú với chuyện của người và ta, cho nên dựa theo ý Tần huynh, là phải dùng Bích Tuyền Tỳ cởi bỏ…yêu khí trên người ngươi trước, sau đó mới nói tới chuyện mưa gió.”

Hoàng Đại Tiên ngẩn người, yêu khí?

“Lúc trước có bàn qua, ta cảm thấy không phải chuyện lớn gì, cho nên cũng đồng ý rồi.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ngươi không tức giận chứ?”

Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Sẽ không.”

“Ta cũng nghĩ ngươi sẽ không.” Mộ Hàn Dạ kề trán mình lên trán hắn, ánh mắt rất là ôn nhu.

Ngày thường hiếm khi thấy hắn đứng đắn như thế, trong lòng Hoàng Đại Tiên có chút mềm mại, không muốn để hắn thấy cảm xúc của mình, vì thế đơn giản đem mặt vùi sâu vào ngực hắn.

“Làm sao vậy?” Mộ Hàn Dạ cảm thấy khác thường.

“Ngươi là Hoàng đế.” Hoàng Đại Tiên nói.

Mộ Hàn Dạ nhanh chóng nói tiếp, “Ngươi là vương hậu!”

Rất xứng đôi.

Hoàng Đại Tiên cúi đầu nói, “Hoàng đế sẽ không chỉ cưới một người.”

“Ai nói.” Mộ Hàn Dạ nói, “Ta chỉ cưới một người thôi.”

“Nạp thêm vài phi tử đi.” Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lại, “Trong cung cũng sẽ náo nhiệt hơn một chút.”

Mộ Hàn Dạ kinh ngạc lẫn khó hiểu, “Đang êm đẹp, sao lại đột nhiên nói tới việc đó.”

Hoàng Đại Tiên còn chưa tìm cớ xong, thì Mộ Hàn Dạ đã giật mình, quả quyết nói, “A Hoàng là khảo nghiệm ta!”

Hoàng Đại Tiên: …

Mộ Hàn Dạ đắc chí, “Nhưng bổn vương hiển nhiên đã vững vàng vượt qua khảo nghiệm!”

Hoàng Đại Tiên: …

“Vậy nên chúc mừng chút đi?” Mộ Hàn Dạ hưng trí bừng bừng, dùng tay lẫn chân cuốn lấy hắn.

Hoàng Đại Tiên: …

Mộ Hàn Dạ hai mắt sáng ngời, trong mắt tràn ngập chờ mong!

Hoàng Đại Tiên thầm thở dài, đưa tay che mắt hắn, hôn lên thật sâu.

Cánh môi nóng bỏng giao nhau, Mộ Hàn Dạ chỉ thấy đầu lưỡi đau đớn, vì thế giữa lúc hôn môi gian nan nói, “Hay là A Hoàng muốn hiện nguyên hình?”

Đáp lại hắn, là một trận cắn hôn càng thêm kịch liệt.

Mộ Hàn Dạ càng đau khổ, ngay cả mày cũng nhăn lại, “Đầu lưỡi sắp đứt rồi.”

“Là nam nhân lập tức câm miệng!” Hoàng Đại Tiên thở hồng hộc.

Mộ Hàn Dạ chấn kinh che ngực, “A Hoàng xác định không cần bình tĩnh trước sao?”

Hoàng Đại Tiên cởi áo mình, lộ ra nửa thân trên trắng nõn.

Mộ Hàn Dạ: …

Mộ Hàn Dạ: ! ! !

“Nếu không muốn làm, lập tức đến thư phòng ngủ đi.” Đại khái là vì vừa rồi dùng lực quá mức, cánh môi Hoàng Đại Tiên hồng nhuận hơn ngày xưa không ít, mặt cũng hơi hồng, hoặc là đỏ lên.

Mộ Hàn Dạ khen thưởng, “A Hoàng thật là hoạt sắc sinh hương.”

Hoàng Đại Tiên không chắc nếu cứ mặc hắn nói tiếp, mình có còn tâm tình tiếp tục không, vì thế cởi bỏ đai lưng.

Mộ Hàn Dạ thoáng cái hai mắt phát sáng, quả thật là Hai! Mắt! Phát! Sáng!

Hoàng Đại Tiên vừa định quyết tâm lột hết toàn thân, thì đã bị áp đào xuống giường.

“Chuyện này để cho ta là được.” Mộ Hàn Dạ kề vào tai y nói khẽ.

Hai tay Hoàng Đại Tiên vòng qua vai hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Đại để là cảm nhận được nhiệt tình của hắn, Mộ Hàn Dạ cũng mất đi kiên nhẫn ngày xưa, sau khi vội vàng làm chuẩn bị, liền đem người triệt để nuốt sạch. Kích tình đến nhanh lại còn mãnh liệt, giữa lúc hôn môi thở dốc, ngay cả hô hấp cũng gần như không còn.

Tóc đen tựa gấm vóc tán loạn bên gối, Hoàng Đại Tiên vô lực bám chặt bờ vai hắn, cảm thấy đầu óc trống rỗng như bị nước rửa qua, hết thảy xung quanh đều biến mất, thứ duy nhất tồn tại trong mắt, chỉ có người nam nhân ở trên thân này.

“Không khóc.” Mộ Hàn Dạ cẩn thận hôn lên nước mắt hắn, “Không thoải mái?”

Hoàng Đại Tiên lắc đầu, càng ôm hắn thật chặt.

Trong phòng cảnh xuân kiều diễm, màn giường lay nhẹ, giấu không được tình thâm như mệnh.

Sau nửa đêm trời đổ mưa nhỏ, Mộ Hàn Dạ ôm người vào trong lòng, cúi đầu tỉ mỉ hôn xuống.

Hoàng Đại Tiên đã cực kỳ mệt mỏi, gần như chỉ nháy mắt đã ngủ say, ngay cả mơ thấy cọng lông trâu nhỏ cũng không có, khi tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, bốn phía im lặng, người bên cạnh đã lâm triều từ lâu.

Hoàng Đại Tiên ngồi một hồi, mới mặc y phục xuống giường rửa mặt. Nhớ đến chiếc khăn ném dưới giường hôm qua, vừa lúc thừa dịp bốn bề vắng lặng nhặt lên, cầm đến Ngự Thiện phòng, đốt sạch.

Mộ Hàn Dạ ở xa xa nhìn hắn, đáy mắt không có quá nhiều tình tự, lại có một cổ hàn ý lạnh lùng như có như không.

Trong trạch viện bên kia, Thẩm Thiên Lăng đang ở trong sân đọc sách, ngẩng đầu liền thấy Hoàng Đại Tiên đi đến, vì thế cười tủm tỉm chào hỏi.

“Chíp!” Cục Bông cũng thân thiết nghiêng đầu một cái.

“Không quấy rầy ngươi chứ?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

“Tất nhiên không có, ta cũng không có gì để làm.” Thẩm Thiên Lăng rót ly trà cho hắn, “Tìm ta có việc gì?”

“Ừm.” Hoàng Đại Tiên nhìn vào trong, “Tần cung chủ đâu?”

“Hắn đi bàn chuyện với Thất Tuyệt Vương rồi, ta vốn cũng muốn đi, nhưng Thái Hậu nói một hồi nữa sẽ tới thăm Tiểu Phượng Hoàng.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi có chuyện gì?”

“Ta cũng không vòng vo với ngươi nữa.” Hoàng Đại Tiên nói.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, trong lòng có chút tò mò.

Hoàng Đại Tiên nói, “Ta sợ là không sống được lâu.”

“Khụ khụ!” Thẩm Thiên Lăng bị sặc nước miếng, giật mình nói, “Ngươi nói cái gì vậy?” Đừng có mới bắt đầu đã chấn động thế chứ a.

“Ta trúng độc Ô Đầu Thảo, tâm mạch sẽ dần bị ăn mòn.” Hoàng Đại Tiên nói.

“Cái này ta biết, Thất Tuyệt Vương cũng đã sớm biết.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Sao đang êm đẹp —— ”

“Hắn biết, nhưng vẫn luôn không muốn thừa nhận.” Hoàng Đại Tiên nhỏ giọng nói, “Vốn tưởng rằng có thể kéo dài tám đến mười năm, chỉ tiếc hiện tại xem ra, tình huống còn tồi tệ hơn ta nghĩ.”

“Không đâu.” Thẩm Thiên Lăng an ủi, “Ngươi đừng nghĩ bậy, không được thì chúng ta sẽ đi tìm sư phụ, ông là đại phu giỏi nhất toàn giang hồ, nhất định sẽ chữa khỏi cho ngươi.”

“Ô Đầu Thảo không thuốc nào cứu được, đó vốn là lời của Quỷ Thủ thần y.” Hoàng Đại Tiên nói, “Cho nên không ai chữa được đâu.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Hắn không muốn nhắc, ta sẽ không buộc hắn phải đối mặt. Tuy đã uống không ít thuốc, nhưng vẫn không có tác dụng gì nhiều.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc.”

Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi không phải là muốn bỏ đi chứ?” Loại tình tiết cẩu huyết này kiếp trước mình đã diễn không ít, nhưng không xuất hiện ở đây thì tốt hơn nhiều!

Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Nếu đã thành thân, ta nhất định phải cùng hắn đối mặt với mọi chuyện, sao có thể yên lặng rời đi.” Huống hồ dựa theo tính tình người nọ, nếu mình đi, chỉ sợ toàn bộ Thất Tuyệt quốc sẽ bị hắn lật ngược.

“Vậy muốn ta giúp ngươi cái gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Hoàng Đại Tiên nói, “Nếu ngày nào đó ta chống đỡ không nổi nữa, ngươi có thể, có thể cùng Tần cung chủ đến… trông chừng hắn không.”

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ngươi đừng nghĩ bậy.”

“Ta không sợ chết, chỉ sợ sau khi ta chết, hắn sẽ làm ra chuyện không thể khống chế.” Hoàng Đại Tiên thở dài, “Có ngươi và Tần cung chủ ở đây, ta cũng sẽ yên tâm một chút.”

Thẩm Thiên Lăng không biết mình nên nói gì nữa. Trước đây mình cũng từng diễn qua những chuyện xưa thế này, nhưng đó dù sao cũng là trên phim trường, cho nên mặc kệ lúc ấy có tê tâm liệt phế tới đâu, chỉ cần đạo diễn kêu ngừng thì sẽ có thể nhanh chóng ổn định lại tâm tình, nhưng hiện tại đã không còn giống lúc ấy.

Đổi vị trí mà nghĩ, sẽ biết trong lòng hắn đau đớn biết bao nhiêu. Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt rất thành khẩn, “Ngươi nhất định sẽ không sao đâu.”

Hoàng Đại Tiên cười cười, còn chưa kịp nói chuyện, ám vệ đã rầm rộ vọt vào sân.

“Không xong rồi công tử ơi! Xảy ra chuyện rồi!”

Thật là sốt ruột! ! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.