Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 154: Chương 154: Càng cố ý che giấu càng dễ bị phát hiện!




Edit & Beta: Spum-chan

“Muốn đi xem không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

Thẩm Thiên Lăng dứt khoát lắc đầu.

“Sao vậy?” Tần Thiếu Vũ bị y chọc cười, “Không phải trước đây thích xem náo nhiệt nhất sao.”

Đừng có nói như ta nhiều chuyện lắm vậy! Tuy đó thì đúng thật. Thẩm Thiên Lăng xoa xoa mũi, kiên định nói, “Chỉ không muốn đi thôi!”

Tần Thiếu Vũ hiểu ra, “Chắc không phải sợ ta bị người khác cướp mất đó chứ?”

“Mơ chết ngươi đi.” Thẩm tiểu thụ nhéo lỗ tai hắn, “Mấy chuyện luận võ kén rể này vừa nghe đã biết chán chết rồi, cho nên không được đi!” Tuy hai người đã thành thân rồi, nhưng chuyện gì cũng có lỡ như đó! Phải biết là mấy em gái trong giang hồ này rất là phóng khoáng a, vì tránh khỏi phiền phức, ở trong khách sạn vẫn là tốt nhất.

“Được thôi.” Thẩm Thiên Lăng không muốn đi, tất nhiên Tần Thiếu Vũ cũng chẳng có hứng thú với việc này, “Vậy chúng ta cứ ở khách sạn ngủ cả ngày đi.”

Ngủ cả ngày gì chứ, ám vệ ở kế bên nghe được lập tức nhe răng, cung chủ thật vô sỉ.

May là phu nhân đến từ Thần Giới đó, không thì làm sao chịu được.

Như lời Tần Thiếu Vũ nói, bánh bao trong thành này là tuyệt nhất. Da xốp trắng bóc, thịt bên trong đậm đà ngon miệng, ngay cả bánh bao chay cũng rất là ngon. Thẩm Thiên Lăng vừa ăn vừa nói, “Tiếc là Diệp đại ca không ở đây, bằng không hắn nhất định sẽ thích.”

“Bánh bao thịt thì không thể mang theo, nhưng lại có thể mang theo chút thịt khô.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đến lúc cần chỉ cần ngâm nước, là có thể băm thịt làm bánh bao như thường rồi.”

Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Mấy thứ này ngươi cũng biết hả?” Đã nói nam nhân của y rất toàn năng mà.

“Sáng nay mới nghe ông chủ nói thôi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Biết chắc ngươi sẽ thích ăn, cho nên mới hỏi trước.”

Thẩm Thiên Lăng có hơi hơi cảm động, thậm chí cảm thấy ngay cả việc giả thành phu tử xx cũng không phải không thể, thậm chí còn có thể xx hai lần!

Không sai, làm người đứng sau màn khống chế Truy Ảnh Cung, Thẩm công tử luôn có nguyên tắc như thế đó.

Các ngươi cảm nhận một chút đi.

Dùng được một nửa điểm tâm, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, hình như có không ít người tới. Ám vệ xuống lầu xem xét một vòng, trở về nói, “Không có chuyện gì đâu, có mấy môn phái giang hồ đều muốn đến mướn khách sạn, nhưng không đủ khách phòng, cho nên sinh ra chút tranh chấp thôi.”

“Tiểu thư nhà Lý chưởng môn đẹp lắm sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Sao có nhiều người đến vậy.”

“Không phải đều đến luận võ đâu, cũng có người đến xem náo nhiệt mà.” Ám vệ nói, “Người trong giang hồ thích nhất chính là loại náo nhiệt này, một là không có nguy hiểm, hai là có thể tìm chút việc vui, ba là cũng tiện để kết giao bằng hữu.”

“Khó trách, nhìn trên đường chỗ nào cũng đầy người.” Thẩm Thiên Lăng nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, “Ngươi xem, lại có mấy người nữa đến cướp khách sạn kia.”

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, gắp điểm tâm đút vào miệng y, “Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

Phía dưới lại truyền đến tiếng huyên náo, hiển nhiên lại là đang tranh chỗ ở. Thẩm Thiên Lăng buồn bực nói, “Khách sạn trong thành này hiếm lắm sao?”

“Khách sạn thì có lẽ nhiều, nhưng ta và ngươi thì chỉ ở trong gian này thôi.” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu y, “Hiểu chưa?”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Trên giang hồ, người muốn kết giao với Truy Ảnh Cung nhiều như sóng trên biển lớn.” Ám vệ cũng nói, “Mà không phải ai cũng đến được Thành Vân Lam, mà bình thường cung chủ và công tử lại rất ít khi ra ngoài. Lần này vất vả lắm có cơ hội, tất nhiên ai cũng muốn đến tìm náo nhiệt.”

“Nếu ngươi sợ ồn ào, ta sẽ lập tức bao hết tòa khách sạn này.” Tần Thiếu Vũ nói, “Có được không?”

“Hay là thôi đi, cũng đừng làm phiền dân chúng.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Huống hồ dù là môn phái nào vào ở, chắc hẳn cũng không dám làm càn quá mức đâu. Chúng ta chỉ ở hai ba ngày thôi, cũng không sao cả.”

Khi mọi người nói chuyện, có một đám người đã đi lên cầu thang. Nam tử đi đầu có một chòm râu dê, tóc xám trắng, nhìn giống tiên sinh dạy học ở Giang Nam, nhưng lại xỏ một vòng vàng ở xương mày, trông chẳng ra làm sao cả.

Sau khi những người này lên lầu cũng không ngồi xuống, mà lướt nhìn bốn phía một lượt, sau khi thấy Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng quả nhiên ăn điểm tâm ở đây, lập tức lòng vui như mở hội, vội vàng chào hỏi, “Xin chào Tần cung chủ.”

“Lưu các chủ.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Ngươi cũng đến luận võ kén rể sao?”

“Tất nhiên.” Nam tử cũng cười nói, “Chỉ là không ngờ lại gặp được Tần cung chủ ở đây, thật là một chuyện may mắn.”

“Xem tư thế này của các chủ, hôm nay sẽ luận võ sao?” Tần Thiếu Vũ thuận miệng hỏi.

“Vốn dĩ là hôm nay.” Nam tử tiện tay kéo một cái ghế dựa qua ngồi xuống, “Tiếc là không biết trong Thái Đao Môn xảy ra chuyện gì, mà sáng sớm đã dán thông báo nói luận võ kén rễ sẽ kéo dài thêm năm ngày, còn không nói rõ nguyên do, Lý chưởng môn thì chẳng hề lộ diện, khiến mọi người oán than đầy trời. Có mấy môn phái vốn định luận võ xong thì đi, giờ lại không thể không tìm chỗ ở, giá khách sạn trong thành này tăng gấp ba rồi mà còn chưa chịu thôi.”

“Thì ra như vậy.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, thấy Thẩm Thiên Lăng đã ăn xong, vì thế đứng lên nói, “Vậy Lưu các chủ chuẩn bị cho tốt đi, chúng ta về trước đây.”

“Cung chủ cứ tự nhiên.” Nam tử nhanh chóng nhường đường, nhìn mọi người đi xuống lầu.

“Đi thăm dò tình hình Thái Đao Môn đi.” Sau khi về chỗ ở, Tần Thiếu Vũ dặn dò ám vệ, “Rồi đi tra xét rõ ràng, xem trong thành có những môn phái nào.”

“Dạ.” Ám vệ lĩnh mệnh rời đi. Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ, “Ngươi cảm thấy chỗ nào có vấn đề sao?”

“Sớm không kéo muộn không kéo, lại đi kéo dài vào ngày hôm nay.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lưu Huy cũng nói việc này không có bất cứ dấu hiệu gì, vậy thì nhất định đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn. Từ hôm qua đến nay, việc ngoài ý muốn lớn nhất trong thành này chính là chúng ta.” Kỳ thật dựa theo kế hoạch vốn có, đại quân hẳn phải đi một con đường khác. Nhưng trùng hợp làm sao, một đoạn đường trong đó đã bị đá lớn làm sập, cho nên mới phải đổi thành đường vòng thế này.

“Ý của ngươi, là Lý Thái Thái lo là chúng ta sẽ chạy vô giúp vui sao?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Cho nên mới kéo dài việc luận võ trước.”

“Ừ.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Nhưng đây chỉ là suy đoán của ta, cụ thể thế nào, còn phải chờ ám vệ trở về mới biết được.”

“Có cảm giác đây chẳng phải chuyện tốt gì.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

“Không muốn quản sao?” Tần Thiếu Vũ cười cười, đưa tay quệt quệt mũi y, “Nếu đổi thành nơi khác, ta cũng lười quản. Nhưng Thành Tam Thủy rất gần Tuyết Nguyên cực bắc, khó đảm bảo sẽ không liên quan tới Chu Giác.”

Thẩm Thiên Lăng thành thật nói, “Hắn đúng là nhân vật phản diện khiến người ta ghét nhất mà ta từng thấy.”

“Cho nên đợi sau này bắt được hắn, chúng ta nhất định phải đập hắn một trận ra trò trước, rồi mới giao cho Sở Uyên xử trí.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng người muốn mạng hắn hơi nhiều, không chừng đến lúc đó Mộ huynh còn chạy tới đòi cướp đó.”

Thẩm Thiên Lăng chậc chậc, nghe qua thật là thảm!

Đến chiều, ám vệ từ bên ngoài trở về, nói trong Thái Đao Môn hình như cũng không có gì khác thường lắm, chỉ là phòng thủ có hơi nghiêm mật, cũng không tìm được Lý Thái Thái ở đâu, chỉ thấy Lý Tiểu Đao đang ở trong viện than thở.

“Có phải là tiểu thư Lý gia không muốn gả không?” Thẩm Thiên Lăng đoán, lấy cái chết phản đối gì đó, theo tình lang bỏ trốn gì đó, trong phim thường hay có mà.

“Khả năng không lớn.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Ta đã gặp tiểu thư Lý gia này trong võ lâm đại hội rồi, nhút nhát rất nghe lời, mẫu thân còn chết sớm. Cho dù Lý Thái Thái có gả nàng cho người bán bánh nướng trong thành, chỉ sợ nàng nhiều nhất cũng chỉ khóc một trận thôi.”

“Không thì thuộc hạ lại đi thăm dò mấy người trong giang hồ?” Phạm Nghiêm nói, “Xem có thể hỏi ra cái gì không.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, dặn ám vệ tiếp tục quan sát Thái Đao Môn. Mình thì cùng Thẩm Thiên Lăng rời khỏi khách sạn, đi dạo xung quanh.

Mặc kệ là giang hồ hay là chợ trời, nơi hỏi thăm tin tức nhanh gọn nhất vĩnh viễn là trà lâu. Gọi một đĩa hạt dưa một bình nước trà ngồi tới chiều, bảo đảm ngay cả chuyện tối hôm qua Huyện thái gia ngủ trong phòng di thái thái (vợ bé) nào cũng biết được luôn. Lần này cả đám người tụ tập lại cùng nhau, nước miếng tung bay thảo luận vì sao Thái Đao Môn lại kéo dài thời gian luận võ kén rể —— làm môn phái giang hồ lớn nhất trong thành, thường ngày dù không làm gì hết, cũng khó tránh bị người chú ý, huống chi lần này còn xảy ra chuyện lớn như vậy.

“Ta nói a, tất nhiên là vì tiểu thư Lý gia có người trong lòng.” Một hậu sinh nói như biết chắc rồi, “Các ngươi đoán xem là ai nào?”

“Thẩm công tử!” Những người khác đồng loạt la ên.

Hậu sinh thiếu chút nữa bị sặc nước bọt, “Ai cơ?”

“Thẩm công tử a!” Mọi người mừng rỡ như điên, ầm ầm vọt qua.

“Quấy rầy rồi.” Thẩm Thiên Lăng đã quen với cảnh tượng này, đứng ở cửa nói, “Vừa mới đi ngang qua, chúng ta muốn đến uống chén trà.”

“Uống trà tốt a!” Ông chủ trà lâu kích động đến nước mắt lưng tròng, vỗ mạnh một cái vào đùi.

Thẩm Thiên Lăng: …

Đại thúc à biểu hiện của ngươi hình như khoa trương quá rồi đó.

“Mau ngồi mau ngồi, ta đi pha trà ngon nhất cho.” Sau khi ông chủ vui vẻ chạy đi, mọi người tự giác nhường lại vị trí tốt nhất, trong mắt lóe lên ánh sáng fans não tàn.

Cơ hội không dễ có, nhất định phải nắm bắt thời gian nhìn thêm mấy lần!

“Chư vị cứ tiếp tục trò chuyện.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không thì chúng ta chỉ đành rời đi.”

Không được để Thẩm công tử đi a! Vừa dứt lời, mọi người lập tức hộc hộc chạy về chỗ ngồi, cho dù không thể đến gần mà ngắm, thì có thể cùng ngồi uống trà trong một gian phòng cũng đã tốt lắm rồi, tốt hơn với việc để người đi mất nhiều lắm!

Trên bàn bày đầy các loại trái cây và điểm tâm, còn có mầm ô long đông lạnh đến từ đất Mân Giang. Hai người vừa uống trà vừa khẽ thì thầm, trông rất là hòa thuận ân ái. Mọi người không ai đành lòng phá vỡ hình ảnh yên bình này, lại sợ quá yên tĩnh sẽ khiến Thẩm công tử không được tự nhiên, vì thế cũng bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau, tất nhiên vẫn là nói về chuyện luận võ kén rể.

“Mấy ngày hôm trước khi ta đưa củi tới Thái Đao Môn, còn gặp được Lý chưởng môn đó.” Lại có nhân nói, “Trông tâm tình của ông ta rất tốt, không giống như gặp chuyện không hay.”

“Đúng vậy.” Những người khác cũng nói, “Hồi trước thím của ta cũng được mời đến để đo kích thước cho Lý tiểu thư, hỉ phục cũng làm xong rồi.”

“Có phải do thầy tướng số tính ra gì không?” Giữa lúc mọi người lao xao đoán mò, có một người đột nhiên nói, “Tối hôm trước khi ta đi ngang qua cổng lớn, đúng lúc thấy một nhóm đạo sĩ được mời vào Thái Đao Môn, trông dáng vẻ thì khá có địa vị.”

Đạo sĩ? Thẩm Thiên Lăng cùng Tần Thiếu Vũ liếc nhau một cái.

“Nếu thật sự là vậy, thì toán mệnh đã gây nghiệp chướng rồi.” Dân chúng lắc đầu, nói bậy nói bạ lừa chút tiền cũng thôi đi, náo có ai tính đến hoãn luôn luận võ kén rể thế này, để mấy môn phái giang hồ chờ cưới vợ kia biết được chân tướng, còn không đi cắt hết râu hắn sao.

Tần Thiếu Vũ cười cười, bóc vỏ đậu phộng cho Thẩm Thiên Lăng.

“Làm sao vậy?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, đang yên lành, cười cái gì.

“Lăng Nhi đẹp mà.” Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo mặt y.

Dân chúng thấy thế hai mắt rưng rưng, nhéo mặt kìa… Đủ để khoe nửa đời sau rồi.

Thẩm Thiên Lăng lúng túng đến mặt đỏ tai hồng, vì thế căm giận trừng hắn một cái, không chịu xem tình hình!

Tần Thiếu Vũ nhướn mày, ánh mắt hơi đảo qua nhóm người mặc áo gia đinh trong góc tường.

Sau khi uống xong hai bình trà, hai người rời khỏi trà lâu, tiếp tục chậm rãi lắc lư trên đường. Thẩm Thiên Lăng còn đang nhớ thương chuyện vừa rồi, “Rốt cuộc thì ngươi cười cái gì?”

“Không phải đã nói rồi sao?” Tần Thiếu Vũ điểm điểm lên cái mũi nhỏ của y, “Lăng Nhi đẹp mà, đại gia ta thấy vui.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Thiếu hiệp ngươi còn như vậy là ta giận thiệt đó.

“Không chọc ngươi nữa.” Tần Thiếu Vũ nói, “Vừa rồi trong trà lâu có người luôn quan sát chúng ta.”

“Thật vậy sao?” Thẩm Thiên Lăng giật mình.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ám vệ đã theo dõi rồi.”

Thẩm Thiên Lăng bị đả kích, “Cho nên chỉ có một mình ta không phát hiện sao?” Đúng là không thể ngốc hơn được nữa.

“Ai bảo ngươi không chịu học võ công.” Tần Thiếu Vũ bật cười, “Nhưng như vậy cũng rất tốt, ta phụ trách đánh nhau, Lăng nhi phụ trách trông coi nhà cửa.”

“Ít nói nhảm đi.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, “Kẻ âm thầm quan sát chúng ta, có phải người của Thái Đao Môn không?”

“Có thể.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Môn phái dám phái người theo dõi Truy Ảnh Cung, trong thành này chỉ có một mình Thái Đao Môn.”

“Nếu thật sự là bọn họ, vậy chuyện luận võ kén rể kia thật sự có vấn đề.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Vốn là muốn kéo dài mấy ngày để chờ chúng ta đi, ai ngờ lại giấu đầu hở đuôi làm phản tác dụng.” Nếu thật sự có mở lôi đài luận võ, mình thật sự đâu có muốn xem.

Đến tối, ám vệ trở về bẩm báo, nói đám gia đinh kia đi vòng vèo một hồi, cuối cùng đúng là trở về Thái Đao Môn.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy thầm thở dài, còn định lập tức đến Trường Bạch Sơn, nhưng hiện tại xem ra, tạm thời không đi được rồi.

Bởi vì trong thành có thêm không ít người giang hồ, cho nên không khí cũng náo nhiệt hơn nhiều, mãi đến khuya mới yên tĩnh lại. Sau khi Thẩm Thiên Lăng tắm rửa xong, mặc áo ngắn nằm trên giường duỗi người, lộ ra một đoạn bụng mỡ trắng trắng mềm mềm, rất đáng yêu.

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh ôm lấy y.

“Làm cái gì đó!” Thẩm tiểu thụ cảnh giác, “Tối hôm qua đã làm rồi, xx quá nhiều sẽ tinh tẫn nhân vong!”

“Nghĩ cái gì đó.” Tần Thiếu Vũ hôn hôn y, “Ngươi muốn ta cũng không nỡ.”

Không nỡ mà ngươi còn sờ bậy sờ bạ sao, Thẩm Thiên Lăng quay trái xoay phải muốn chạy trốn, eo nhỏ đúng là dẻo mà.

Tần Thiếu Vũ cũng ầm ĩ với y, thường vươn người lên hôn một cái. Không khí rất đẹp, trong màn đầy ngập màu phấn hồng bay bay.

“Hôn mắt!” Thẩm Thiên Lăng ngưỡng mặt nằm trên giường.

Tần cung chủ cúi đầu hôn.

“Mũi!” Thẩm tiểu thụ ra lệnh.

Tần cung chủ tiếp tục hôn.

Thẩm Thiên Lăng ra sức chu mỏ.

Tần Thiếu Vũ bị chọc cười, vừa định cắn y một ngụm, ngoài cửa sổ lại chợt truyền đến một tiếng vang kì lạ! Vì thế chợt rút kiếm khỏi vỏ, cảnh giác như liệp báo.

Ngay sau đó, lập tức có hai người nhảy vào!

Ám vệ ở trên nóc nhà ho khan, “Cung chủ thứ lỗi, người của mình.” Cho nên không ngăn cản.

Tần Thiếu Vũ tra Xích Ảnh kiếm vào vỏ, sắc mặt rất âm trầm.

Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn đứng trong phòng, nhìn Thẩm Thiên Lăng y phục bất chỉnh, tâm tình đều rất phức tạp.

Sao lại quên mất trường hợp này chứ.

“Đại ca.” Thẩm tiểu thụ bừng tỉnh nhanh nhất, vội vàng cài lại nút áo, “Sao các ngươi lại đến đây.” Còn nửa đêm xông vào phòng ngủ! May là chúng ta không có xx đó, không thì không chừng đã bị dọa cho nhũn xuống rồi! Bị dọa đến nhũn xuống gì đó, nghĩ chút thôi đã thấy cực kỳ thảm.

Thẩm Thiên Phong ho khan, “Tất nhiên là có chuyện.”

“Chuyện này tốt nhất nên rất quan trọng.” Tần Thiếu Vũ nghiến răng nghiến lợi, bằng không đừng trách ông đây không khách khí.

Thẩm Thiên Phong nói, “Ta nghi ngờ trong thành này có người giao dịch với Chu Giác.”

Thẩm Thiên Lăng đoán, “Lý Thái Thái?”

“Ha ha ha ha ha.” Diệp Cẩn đột nhiên cười lớn.

Thẩm Thiên Lăng giật mình, làm sao vậy trời.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ nói, “Ngươi đã cười hết cả đường đi rồi đó.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha Lý Thái Thái.” Ba chữ này vừa vặn chọt trúng huyệt cười của Diệp cốc chủ, khiến mỗi lần y nghe được đều có thể cười đến đau dạ dày.

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt囧囧 nhìn tẩu tử y, tuy là rất mắc cười, nhưng cũng không cần cười đến vậy chứ.

Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười, hắn cũng hết cách rồi. Vì thế quay đầu nói với Tần Thiếu Vũ, “Các ngươi cũng thấy hắn có vấn đề sao?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, kể lại chuyện luận võ kén rể và việc bị theo dõi ở trà lâu.

“Quả thế.” Thẩm Thiên Phong nói, “Chúng ta cũng vừa nhận được tin tức mới đây thôi, nói Lý Thái Thái từng xuất hiện tại Tuyết Nguyên Đông Bắc, cho nên mới âm thầm đến xem rõ ngọn nguồn. Trên đường đi Tiểu Cẩn còn nói, nếu Thái Đao Môn thật sự có vấn đề, chỉ sợ sau khi biết được tin ngươi và Lăng nhi tới đây, việc luận võ kén rể có đến tám chín phần sẽ bị hoãn lại.”

Diệp Cẩn cười đến nước mắt đều chảy ra hết, Lý Thái Thái.

Thẩm Thiên Lăng đành phải thuận khí giúp y, để tránh vô ý bị sặc.

“Nơi này có một hiệu buôn của Thẩm gia, có thể coi là nơi liên lạc bí mật.” Thẩm Thiên Phong nói, “Ta và Tiểu Cẩn vốn định ở trong đó.”

Tần Thiếu Vũ bình tĩnh nói, “Vậy sao không đi?”

Diệp Cẩn vất vả lắm mới ngừng cười được, “Bởi vì ở đây tiện hơn.”

Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng ta không thấy tiện chút nào.”

“Ai quản ngươi có tiện hay không.” Diệp Cẩn lau nước mắt vì cười quá nhiều, nói vọng ra ngoài cửa sổ, “Có phòng trống không?”

“Hồi cốc chủ, phòng cách vách trống.” Ám vệ nhanh chóng trả lời, “Chúng ta đã bao hết tầng này rồi.”

Đối nghịch với cung chủ thật là thích, thật kích động.

“Cứ luôn phải gấp rút lên đường, giờ bọn ta đi nghỉ ngơi trước đây.” Diệp Cẩn ngáp, “Nhớ phải giữ bí mật, để tránh đánh cỏ động rắn.”

“Lý Thái Thái.” Mắt thấy hai người đã đi tới cửa, Tần Thiếu Vũ đột nhiên nói một câu.

Sau đó Thẩm Thiên Lăng liền trơ mắt nhìn tẩu tử y ngồi bệt xuống đất mà cười.



Thẩm Thiên Phong đau đầu.

“Đi không tiễn.” Tần Thiếu Vũ rất vừa lòng.

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng, nam nhân của y thật sự hết cứu rồi.

Không ai biết rốt cuộc Truy Ảnh Cung có bao nhiêu ám vệ, cho nên khi tiểu nhị đưa nước tắm rửa tới cửa, cũng không thấy có gì khác thường, chỉ buồn bực một điều, chính là luôn nghe thấy trong phòng có người đang cười.

“Đừng cười nữa được không?” Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ, “Nên nghỉ ngơi rồi.”

“Đau dạ dày.” Mặt Diệp Cẩn cũng đỏ hết cả lên.

“Thật sự đáng cười vậy sao?” Thẩm Thiên Phong rất không thể hiểu nổi.

Diệp Cẩn lại có tư thế cười như điên.

Thẩm Thiên Phong nhanh chóng nắm cái miệng y lại, nói sang chuyện khác, “Có muốn ăn gì không?”

“Không ăn, giờ đã là lúc nào rồi.” Diệp Cẩn khoát tay, “Gấp rút lên đường cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi.”

Ngươi cũng biết phải nghỉ ngơi sớm sao. Thẩm Thiên Phong buồn cười, cởi y phục của y ôm vào thùng tắm.

Diệp Cẩn thở phào một hơi, “Thoải mái quá đi.”

“Ở Trường Bạch Sơn không cảm thấy, thì ra thời tiết bên ngoài lại nóng đến thế.” Thẩm Thiên Phong xoa vai cho y, “Sao lại gầy như vậy.”

“Ngươi dám chê lão tử gầy?” Diệp Cẩn trừng hắn.

“Ta đau lòng ngươi thôi.” Thẩm Thiên Phong thở dài, “Trong Trường Bạch Sơn ngày nào hai vị phu nhân cũng làm thức ăn ngon cho ngươi, sao lại càng ăn càng gầy vậy.”

“Trong lòng có chuyện, tất nhiên không mập nổi.” Diệp Cẩn xoay người đối diện với hắn.

“Ai nói, Lăng nhi ở đâu cũng có thể thêm thịt.” Thẩm Thiên Phong giúp y lau người, “Ngươi phải học hắn cái bản lĩnh đó đấy.”

“Ngươi có nghe không!” Trong phòng cách vách, Thẩm tiểu thụ như con thằn lằn bám lên tường nghe lén, vẻ mặt bi phẫn, quay đầu nhìn nam nhân của mình.

Tần Thiếu Vũ nhịn cười gật đầu.

“Thật là quá đáng mà.” Ta cũng đâu có mập lắm đâu, trên bụng có chút thịt thôi mà, các ngươi cũng đâu có thấy!

Cái gì gọi là “Ở đâu cũng có thể thêm thịt” chứ, có còn tình huynh đệ sâu sắc không đây!

Thật đáng bị đập một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.