Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 13: Chương 13: Hoàng đại tiên nói hắn có bí mật!




Edit & Beta: Spum-chan

“Võ công hắn có cao không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

Tần Thiếu Vũ nói, “Xem thân thủ thì cũng không tệ lắm.”

“Vậy so với ngươi thì sao?” Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.

“Tất nhiên không phải là đối thủ của ta.” Tần cung chủ giữ vững tự tin quen có, “Sao lại hỏi chi tiết như thế?”

“Nếu hắn đánh không lại ngươi, ta cũng muốn cùng đi.” Trong lòng Thẩm Thiên Lăng ngứa ngáy. Loại chuyện bắt củ cải tinh này vừa nghe đã thấy thú vị rồi, thật đáng chủ động tham gia.

“Muốn đi cùng ta?” Tần Thiếu Vũ như có chút suy nghĩ sờ sờ cằm, “Cũng không phải không được.”

“cứ quyết định vậy đi!” Thẩm tiểu thụ bừng bừng hưng trí kéo tay hắn, “Thiếu hiệp, chúng ta xuất phát ngay đi.”

“Kích động như vậy?” Tần Thiếu Vũ nheo mắt.

“… Không phải cả dấm chua này ngươi cũng ăn chứ?” Thẩm Thiên Lăng tỏ vẻ mình bị sét đánh trúng lần hai.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ăn.”

Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng, “Trông hắn ít nhất cũng đã sáu mươi rồi đó.” Nếu ngươi muốn ăn dấm chua thì cũng phải biết lựa một chút chứ.

“Sáu mươi thì sao?” Tần Thiếu Vũ nâng cằm y, “Cho dù sau này ta bảy mươi tám mươi, vẫn có thể cùng Lăng nhi… ưm.”

Cho nên mới nói cái kỹ năng cường hôn này rất đáng được tán thưởng đó, nhất là khi được tiểu thụ nắm giữ thuần thục, lực sát thương sẽ bộc phát triệt để!

Sau khi hôn xong, Thẩm Thiên Lăng ôm lấy cổ hắn, lại hôn thêm một cái, “Không được lộn xộn.”

Ánh mắt Tần Thiếu Vũ đọng ý cười, “Cách này rất tốt, sau này phải dùng nhiều một chút.”

Hai người ở phòng trong khanh khanh ta ta, lục y tỷ tỷ ở ngoài cửa ám chỉ trêu ghẹo, “Nhị vị mà làm tiếp nữa chỉ sợ người ta đã chạy mất tiêu, ta không chịu trách nhiệm tìm lại đâu nha.”

Thẩm Thiên Lăng đỏ mặt, đẩy Tần Thiếu Vũ ra sửa sang lại y phục, lại nhỏ giọng khó hiểu hỏi, “Rốt cuộc nàng là ai vậy?”

“Nàng tên là Lục Yêu, vốn là Thiếu phu nhân của Bái Kiếm Sơn Trang.” Tần Thiếu Vũ nói, “Về sau bởi vì Thiếu trang chủ Phong Vân Liệt độc sủng thiếp thất, thường xuyên vắng vẻ nàng, Lục Yêu dưới cơn tức giận liền trốn đi, quay về Thành Vân Lam mở Lệ Xuân Viện này.”

Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Trên đời này có quá nhiều kẻ bạc tình.”

“Không quản được người khác, chỉ có thể quản tốt chính mình.” Tần Thiếu Vũ thắt lại đai lưng cho y, “Lần này may là có nàng cẩn thận, khi phát hiện sân bên cạnh có động tĩnh kỳ lạ, liền phái người báo cho ám vệ, bằng không chỉ sợ chúng ta còn phải tốn công mới tìm ra manh mối.”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Đi thôi, chúng ta đi xem thử.”

Tần Thiếu Vũ ôm thắt lưng y, từ cửa sổ nhảy xuống, vững vàng đáp xuống khoảng sân bên cạnh.

Cửa phòng bị mở ra một khe nhỏ, lộ ra gương mặt đầy nếp nhăn.

Thẩm Thiên Lăng rùng mình, bởi vì y đã vô thúc mà nghĩ tới bốn chữ “sức bền sống tốt” nọ.

Đúng là như bị sét đánh.

“Nhị vị là chủ nhân tòa nhà này?” Lão nhân run cầm cập.

Sắc mặt Tần Thiếu Vũ âm lãnh, một câu cũng không nói.

“Tha mạng đi.” Lão nhân liên tục thở dài, “Ta tưởng là không có người ở, chỉ muốn tìm một nơi che gió tránh mưa, tuyệt đối không phải cố ý mạo phạm, mong hai vị anh hùng tha thứ nhiều hơn, tha thứ nhiều hơn.”

Vẻ mặt Thẩm Thiên Lăng rất phức tạp, “Tóc giả của ngươi bị lệch kìa.”

Lục Yêu dựa vào cửa sổ lầu hai xem náo nhiệt, cười phốc một tiếng.

Lão nhân: …

Thẩm Thiên Lăng khó chịu, bệnh nghề nghiếp kiếp trước lại tái phát, tuy rằng biết trường hợp này không thích hợp, nhưng y thật sự vô cùng muốn chạy tới giúp hắn chỉnh trang lại, thậm chí còn muốn dạy hắn phải ứng xử thế nào mới không khoa trương dư thừa như thế!

“Hoàng Đại Tiên.” Tần Thiếu Vũ lạnh lùng gôi.

“Ai nha.” Lão nhân xoay người bỏ chạy, “Hoàng Đại Tiên ở đâu chứ?”

Tần Thiếu Vũ phi thân lên, lấy tay làm trảo nắm lấy đầu vai hắn ấn nhẹ một cái, Thẩm Thiên Lăng chỉ nghe bên tai vang lên tiếng xương cốt va chạm, đối phương lập tức kêu lên thảm thiết rồi bị ném lên đất.

Tóc giả màu hoa râm trong lúc đánh nhau đã rơi xuống, lộ ra một đầu tóc đen như mực, sau lớp mặt nạ già nua là gương mặt trắng nõn, đuôi mắt xếch lên như hồ ly, con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt.

“Ngươi chỉ có nửa nén hương để suy xét.” Tần Thiếu Vũ ngồi trước mặt hắn, “Bằng không ta khiến nửa đời sau của ngươi phải sống bằng một bàn tay.”

Đối phương hoảng hốt, “Vậy ta phải đầu hàng thế nào?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đại ca ngươi nghiêm túc sao.

“Người tới!” Tần Thiếu Vũ đứng lên.

Trên nóc nhà xung quanh lập tức nhảy xuống một đội ám vệ, “Cung chủ.”

“Đi xem xét đi.” Tần Thiếu Vũ trầm giọng nói, “Mang tất cả mọi thứ về Truy Ảnh Cung.”

“Dạ!” Ám vệ lĩnh mệnh đi vào nhà, Tần Thiếu Vũ lại lạnh lùng liếc nhìn nam tử kia một cái.

Đối phương lập tức khẩn trương, “Còn chưa tới nửa nén hương mà, ta cần cân nhắc lại một chút.”

Tần Thiếu Vũ nắm đầu vai bên kia của hắn.

“Ngao ngao ngao!” Đối phương lập tức hét lên giống như đang giết heo.

Thẩm Thiên Lăng và Lục Yêu đồng thời bịt lỗ tai, ngay cả ám vệ trong phòng cũng đồng loạt nhe răng, đúng là chưa từng thấy qua mà, kêu như vậy chẳng khác nào vỗ tay tán thưởng bảo cung chủ nhà ta cường bạo ngươi.

“Ngươi vẫn nên để hắn lành lạnh trở về đi.” Thẩm Thiên Lăng thật lòng đề nghị.

Tần Thiếu Vũ mặt không chút thay đổi nói, “Ta còn chưa có động thủ.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Đã nói rồi mà, hành động của vị đại ca này thật khoa trương dư thừa mà!

Đối phương dùng vẻ mặt vô tội nói, “Ta làm nóng trước thôi mà.”

“Tên.” Tần Thiếu Vũ âm lãnh nhìn hắn.

Đối phương lưu loát nói, “Vương Thái Sơn.”

“Ngươi chỉ có một cơ hội để trả lời vấn đề.” Tần Thiếu Vũ gằn từng chữ, “Tên.”

Đối phương than thở, “Nói lần nữa là hai lần rồi… A! ! ! ! !”

Lục Yêu đứng trên lầu hai run cả người, tim Thẩm Thiên Lăng cũng hơi gia tốc.

“Ta không có kiên nhẫn.” Tần Thiếu Vũ đứng lên, nhìn người đã cuộn tròn thành một đoàn dưới đất.

Trên trán đối phương toát mồ hôi, hai cánh tay đều mềm nhũn rũ xuống, môi cũng tái nhợt không còn chút máu.

“Cung chủ.” Ám vệ từ trong phòng đi ra, “Đồ vật không nhiều, nhưng xem ra là từ Tây vực đến.”

Tần Thiếu Vũ tùy ý nhìn một chút, “Mang đến quan phủ hết đi.”

“Dạ.” Ám vệ muốn kéo người kia lên, nam tử lại nhịn đau nói, “Ta không đến quan phủ.”

Tần Thiếu Vũ cười lạnh, “Sợ là ngươi không đủ tư cách nói điều kiện với ta.”

“Ngươi mang ta về Truy Ảnh Cung.” Nam tử cau mày, đau đến mức cả giọng cũng phát run, “Ta sẽ không để ngươi chịu thiệt.”

“Chỉ có một vấn đề.” Tần Thiếu Vũ nhìn hắn, “Ngươi có phải là Hoàng Đại Tiên không?”

Nam tử có chút do dự, rốt cục gật đầu.

“Không tệ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ta đáp ứng yêu cầu của ngươi.”

Nam tử thở phào, dựa trên cây cột thở dốc.

“Mang về Truy Ảnh Cung, thuận đường để Hoa Đường nối xương cho hắn.” Tần Thiếu Vũ phân phó.

“Dạ!” Ám vệ ba chân bốn cẳng nâng hắn đứng lên, mang ra sân.

“Đi thôi.” Tần Thiếu Vũ nhìn Thẩm Thiên Lăng, “Chúng ta về phủ nha, phỏng chừng Chu Hổ cũng đã nghĩ thông .”

Thẩm Thiên Lăng gật gật đầu, cùng hắn tay trong tay đi ra ngoài.

Tần Thiếu Vũ nhíu mày, “Sao tay lại đầy mồ hôi lạnh vậy.”

“… Dáng vẻ vừa rồi của ngươi.” Thẩm Thiên Lăng có chút do dự, “Rất hiếm thấy.”

“Sợ sao?” Tần Thiếu Vũ chỉnh tóc lại cho y.

“Tất nhiên không phải.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Chỉ là có chút không quen.”

“Cho nên ta mới không thích để ngươi đến tiền thính.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng, “Có một số việc không phải nói đạo lý là có thể giải quyết, ngươi lại mềm lòng, nhìn thấy nhất định sẽ không vui.”

“Ta biết rồi.” Thẩm Thiên Lăng vỗ vỗ ngực hắn, ngửa đầu mỉm cười, “Không sao đâu.”

“Trên đời này chỉ có đối với ngươi, cả đời ta cũng không thể nhẫn tâm nổi.” Tần Thiếu Vũ hôn hôn trán y, “Cho dù muốn mạng ta, chỉ sợ ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện hai tay dâng lên, chỉ cần ngươi vui vẻ là được.”

“Lại nói bậy.” Thẩm Thiên Lăng chôn mặt trong ngực hắn, “Đồ ngốc.”

Tần Thiếu Vũ cong khóe môi, ôm y thật chặt, hận không thể cứ vậy mà khảm nhập trong thân thể.

Mà trong phủ nha, ám vệ đang vô cùng náo nhiệt nhóm lửa xào đồ ăn, hạ nhân vây xem đều vô cùng hâm mộ, tính từ khi nha môn thành lập đến nay, đây tuyệt đối là lúc nhà bếp náo nhiệt nhất.

Xào xong tỏi lại thêm thịt vào rồi rưới ớt lên, lúc xào hương thơm bay tận trời, ngay cả Ôn Liễu Niên ở thư phòng đọc sách cũng nhịn không được đi đến.

“Đại nhân.” Mọi người ai nấy chào hỏi, vẻ mặt đều vô cùng vui sướng.

“Các vị anh hùng.” Ôn Liễu Niên vừa đi vào trù phòng liền bị sặc mà đi ra, đành phải đứng ở cửa nói, “Có phải thức ăn trong phủ không tốt không?” Bằng không sao lại tự mình làm cơm.

Đâu chỉ là không tốt, đúng ra là quá tệ ấy chứ! Ám vệ đồng loạt thầm oán thầm, sau đó cười tươi như hoa tỏ vẻ làm gì có chút, Ôn đại nhân nhất định là nghĩ nhiều rồi, thức ăn phủ nha rất ngon, cải trắng nấu đậu hủ cà nấu khổ qua bọn ta đều rất thích ăn, mỗi lần ăn dùng cái bồn to cũng không đủ!

“Vậy sao còn muốn tự mình làm cơm?” Ôn Liễu Niên rất có tinh thần muốn hỏi đến cùng.

Văn nhân gì đó sao cứ thích để tâm vào chuyện vụn vặt vậy chứ, thật khổ quá đi. Ám vệ không cần nghĩ ngợi liền cơ trí nói, “Bởi vì phu nhân nhà ta thường xuyên chỉ bảo chúng ta, không thể chiếm tiện nghi người khác dù chỉ một văn tiền, bằng không chính là không có đạo nghĩa.” Có lễ nghĩa đến không thể lễ nghĩa hơn!

Hạ nhân vây xem nghe vậy nhất thời rơi lệ, Thẩm công tử quả nhiên giống hệt trong truyền thuyết, vô cùng yêu thương dân chúng, bởi vậy có thể thấy được việc cầu mưa nhất định là sự thật, đúng là khiến lòng người thổn thức.

Ôn Liễu Niên có chút ngượng ngùng, “Chư vị anh hùng đến hỗ trợ, đã là nghĩa cử hiệp khách, Ôn mỗ tuy gia cảnh bần hàn, nhưng một bữa cơm vẫn có thể mời, về sau mong —— “

“Ủa nước nóng rồi này!” Ám vệ kinh hô một tiếng, sau đó nhanh chóng bỏ gà vào nồi, hương thơm bay lên trời, Ôn Liễu Niên kìm lòng không được nuốt ngụm nước bọt.

Không sai, từ Truy Ảnh Cung đi ra, đều là đầu bếp đáng vang danh giang hồ.

“Đại nhân vẫn nên quay về đi.” Sợ hắn còn tiếp tục càu nhàu, hai ám vệ mỗi người một bên, trực tiếp kéo hắn đến thư phòng, “Nhiều hồ sơ cần xem như vậy, nhiều dân chúng cần ngài lo toan như vậy, việc ăn uống nhỏ nhặt của bọn ta không nhọc đại nhân lo lắng.”

“Sao có thể không biết xấu hổ như thế.” Hai chân Ôn Liễu Niên lơ lửng giữa không trung, còn đang lải nhải.

Nói chuyện với thư sinh đúng là tốn sức, ám vệ đau đầu, sau khi đặt hắn lên ghế xong liền xoay người chạy mất, sợ bị giữ lại.

Đúng là có tâm địa hiệp nghĩa a… Ôn Liễu Niên vô vàn cảm khái, không hổ là người do Tần cung chủ dạy dỗ, vô cùng vô cùng có tố chất.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.