Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 116: Chương 116: Khó bề phân biệt!




Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Sau khi xác định bên dưới là thôn trấn, Thẩm Thiên Phong và Liên Thành Cô Nguyệt liên thủ khai quật hết mấy đồi tuyết, quả nhiên tìm ra không ít mảnh ngói nồi niêu, bởi vì luôn bị băng tuyết vùi lấp, cho nên cũng không bị mài mòn, thậm chí trên cái chảo thiết còn có thể mơ hồ nhận ra dòng chữ “Cái chảo của Triệu gia ở Vương đô”.

“Sao nơi này lại có thôn trấn?” Thẩm Thiên Phong trăm mối khó hiểu, “Không nói đến những người này đến từ đâu, chỉ bằng tuyết trắng mờ mịt vô cùng vô tận này, ăn, mặc ở, đi lại đều sẽ bất tiện, ai lại muốn ở chỗ này?”

“Năm xưa tổ tiên cũng chỉ vẽ bản đồ, chưa từng nói rõ đây rốt cuộc là tình hình gì.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Có rất nhiều nguyên nhân, ta cũng không rõ.”

“Đào thêm vài chỗ băng tuyết lên xem.” Thẩm Thiên Phong nói, “Không chừng sẽ có phát hiện mới.”

Liên Thành Cô Nguyệt gật đầu, cùng hắn lấy kiếm làm xẻng, đào lên thêm một hố tuyết, bỗng thấy xuất hiện một cái cánh tay.

Hai người đều thầm giật mình, tăng nhanh tốc độ dọn sạch băng tuyết xung quanh, một thi thể nam tử bị tuyết phủ nằm trên đất, toàn thân bị băng tuyết đông lại, nhưng vẫn có thể thấy được nhát đao trí mạng trên ngực.

“Xem kiểu dáng y phục, đích thật là kiểu y phục của người Đông Bắc vào mấy trăm năm trước.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Hẳn là bởi vì nơi này trời băng đất tuyết, thi thể lại bị vùi lấp dưới đất, cho nên qua trăm năm còn chưa bị phân hủy.”

Đào thêm một lát ở xung quanh, lại tìm ra thêm hai ba thi thể, nhìn kiểu dáng y phục thì đều là nông hộ bình thường. Thẩm Thiên Phong nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn nói, “Giết cả thôn?”

“Có thể.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Không thì đang yên đang lành, một thôn trang không thể đột nhiên biến mất trên bản đồ.”

“Mặc kệ là Chu triều trước đây, hay là Đại Sở hiện tại, cũng chưa từng đưa vùng Tuyết Nguyên này vào phạm vi quản hạt.” Thẩm Thiên Phong nói, “Cho nên thôn nhỏ bị biến mất này, chắc cũng giống như Thất Tuyệt quốc, trăm ngàn năm qua tự cấp tự túc, chỉ tiếc bọn họ không có được chủ tử như Mộ Hàn Dạ.” Nên mới bị kẻ xấu khi dễ như thế.

“Cho nên hiện tại đã có thể xác định, hơn trăm năm trước ở Tuyết Nguyên cực bắc này, từng có ba bốn thôn trấn.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Chúng ta chỉ cần biết hai chuyện, thứ nhất, vì sao bọn họ lại ở đây, thứ hai, là ai giết bọn họ.”

“Nói thì dễ.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu, “Đã qua lâu như vậy, gần như không còn bất cứ manh mối gì, nếu muốn điều tra rõ ràng chỉ sợ phải tốn công sức một phen.”

Liên Thành Cô Nguyệt trêu ghẹo, “Đây cũng không phải là điều mà Võ Lâm Minh chủ nên nói.”

“Võ Lâm Minh chủ cũng là người, cũng sẽ mệt cũng sẽ mỏi.” Thẩm Thiên Phong đứng lên vỗ vỗ tay, “Còn chưa biết việc này có liên quan đến tổ tiên Chu triều hay không, nên chôn lại như cũ trước đi, để tránh bị Chu Giác nhận ra, đánh cỏ động rắn.”

Sau khi hai người lấp tuyết lại như cũ, liền dựa theo đường cũ đi về trấn Diên Kim. Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ đang pha trà ở hành lang, nhìn thấy hai người vào viện thì đều có chút bất ngờ, “Nhanh vậy sao?”

“Nếu mọi chuyện đã điều tra rõ, tất nhiên không cần phải ở lâu.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tấm bản đồ kia không sao, chỗ đó quả thật đã từng có thôn trấn.”

“Thật vậy?” Tần Thiếu Vũ nhíu mày.

Thẩm Thiên Phong gật đầu, nhìn nhìn xung quanh, “Tiểu Cẩn đâu?”

“Ở trong phòng ngủ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Diệp đại ca cảm lạnh đau đầu, sau khi uống thuốc xong thì ngủ sớm rồi, còn nói —— ”

Còn chưa dứt lời, Thẩm Thiên Phong đã chạy nhanh vào phòng ngủ.

Thẩm tiểu thụ: …

Tẩu tử còn nói trừ phi muốn chết, bằng không có chuyện lớn bằng trời cũng đừng đi quấy rầy y ngủ.

Ca mình cư nhiên chưa chịu nghe hết đã xông vào.

Quả thật hoàn toàn không đáng đồng tình.

Trong phòng, Diệp Cẩn quả nhiên đang bọc chăn, mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi. Thẩm Thiên Phong ngồi ở bên giường, đưa tay kiểm tra độ ấm trên trán y.

Tuy động tác đã rất nhẹ, nhưng dù sao Diệp Cẩn cũng là người tập võ, cho dù có choáng đầu hoa mắt thì cũng rất có tính cảnh giác, theo bản năng đánh qua một chưởng.

“Là ta.” Thẩm Thiên Phong nắm tay phải y lại, dở khóc dở cười lấy ám khí trên đầu ngón tay xuống, “Ngoan, ngủ cho đàng hoàng đi.”

Diệp Cẩn mờ mịt mở to mắt, sau khi thấy là hắn thì thuận thế dựa vào, qua một lát mới phản ứng lại, nháy mắt ngồi thẳng nói, “Ngươi về hồi nào vậy?”

“Vừa mới.” Thẩm Thiên Phong dùng chăn bao lấy y, ôm cả người vào trong ngực, thở dài nói, “Lại không chịu chăm sóc mình cho tốt.”

“Mọi chuyện thế nào rồi?” Diệp Cẩn hỏi.

“Quả thật có thôn trấn, nhưng đã bị băng tuyết vùi lấp sạch sẽ.” Thẩm Thiên Phong nói qua tình hình với y một lần.

“Tàn sát cả thôn lớn vào mấy trăm năm trước?” Diệp Cẩn nhíu mày, “Có thể là do Chu vương trên đường chạy nạn gây nên không?”

“Ta cũng cho là như thế.” Thẩm Thiên Phong nói, “Hẳn là vì cướp đoạt lương thực y phục.” Dù sao trên đường đào vong trong biển tuyết, không gì quý giá hơn y phục và lương thực.

Diệp Cẩn lắc đầu, “Thật sự điên rồi, khó trách không thể ngồi vững giang sơn.”

“Chỉ là suy đoán mà thôi, còn có vì sao người trong thôn lại chọn ở lại Tuyết Nguyên, tạm thời cũng không thể nghĩ ra được lý do.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhưng mấy thứ đó đều không quan trọng.”

Diệp Cẩn gật đầu, “Việc cấp bách là bức Chu Giác hiện thân.”

“Sai rồi.” Thẩm Thiên Phong nhéo nhéo cái mũi đỏ bừng của y, “Việc cấp bách là dưỡng thân thể mình cho tốt, đến giờ còn phát sốt, ta nên nói ngươi thế nào mới tốt đây.”

Diệp Cẩn: …

“Ngủ đi.” Thẩm Thiên Phong đỡ y nằm lên giường, “Ta ở cùng với ngươi.”

Diệp Cẩn cọ cọ vào phía trong giường.

Thẩm Thiên Phong tựa vào bên người y.

“Ngươi cũng ngủ đi.” Diệp Cẩn giữ chặt vạt áo hắn, “Đi mấy ngày đường rồi, mệt chết.”

“Ta đi trước rửa mặt.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ hắn.

“Nhanh lên.” Diệp Cẩn buông tay ra, nói xong lại cảm thấy hình như mình rất khẩn cấp, có vẻ rất ngốc, vì thế giấu đầu hở đuôi bổ sung một câu, “Chậm chút cũng được.”

Thẩm Thiên Phong vội vàng lau mặt, lại cảm thấy trên người vì mấy ngày liền gấp rút lên đường mà có chút không sạch sẽ, vì thế đơn giản ra khỏi phòng, tìm một nơi yên lặng dùng tuyết tắm rửa.

Ám vệ ngồi xổm trên nóc nhà ngàn vạn cảm khái, thế này mới gọi là khẩn cấp a… Cư nhiên ngay cả chút thời gian nấu nước tắm cũng không đợi nổi.

Vẻ mặt của vật biểu tượng giang hồ đầy thất vọng, dùng bả vai đẩy đẩy tiểu đồng bọn, “Được rồi, không bằng được các ngươi.” Tốt xấu gì thì cung chủ nhà ta dù có háo sắc tới đâu, cũng sẽ dùng nước ấm tắm rửa trước.

Vẻ mặt của ám vệ Nhật Nguyệt Sơn Trang không chút thay đổi.

Ai muốn so đo thứ này với các ngươi.

Thật nhàm chán.

Thẩm tiểu thụ cũng ở trong sân chậc chậc, một đường nhìn theo ca y khoác ngoại bào vào phòng ngủ, sau đó dùng ánh mắt vô cùng hóng chuyện nhìn nam nhân của mình.

“Lại muốn đi nhìn lén?” Tần Thiếu Vũ gõ gõ đầu y, “Không cho.”

Thẩm tiểu thụ gãi gãi mũi, sao lại nói ta thành nhiều chuyện vậy chứ.

“Trừ phi cho ta hôn một cái.” Tần Thiếu Vũ ra điều kiện.

Thẩm Thiên Lăng: …

Liên Thành Cô Nguyệt nhắc nhở, “Ta còn ở đây.”

Tần Thiếu Vũ hỏi lại, “Thì sao?”

Liên Thành Cô Nguyệt: …

Thẩm Thiên Lăng rất muốn chôn mình xuống tuyết.

Nam nhân của y quả thật không thể lưu manh hơn được nữa.

Dựa theo nội lực của Thẩm Thiên Phong, Diệp Cẩn tất nhiên không cần lo hắn sẽ cảm lạnh, chui trong chăn nhìn hắn thay y phục.

Đường cong trên thân thể xích lõa cực rõ nét, trên người có vài vết sẹo lưu lại khi hành tẩu giang hồ, nhưng lại không hề khó xem, ngược lại còn có thêm vài phần khí tức nam nhân. Diệp Cẩn không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng người ta, sau đó vào lúc hắn thay y phục xong xoay người thì nhanh chóng nhắm mắt lại, hơn nữa còn thầm hừ một cái.

Cũng không phải rất đẹp a, cũng không hơn đầu bếp mập trong Quỳnh Hoa Cốc là bao, cũng có hai cánh tay hai cái đùi.

Sau khi Thẩm Thiên Phong lên giường thì mới nhớ ra còn chưa cạo râu, đưa tay sờ sờ cảm thấy có chút cứng, sợ đâm phải y nên muốn đứng lên đi cạo, ai ngờ lại bị kéo lấy.

“Lại muốn đi đâu? !” Diệp Cẩn hùng hổ, lên lên xuống xuống có gì vui chứ.

Thẩm Thiên Phong buồn cười, đưa tay quệt quệt mũi y, đáy mắt tràn đầy yêu thương.

Diệp Cẩn: …

“Ngủ đi.” Thẩm Thiên Phong đắp lại chăn cho y.

Diệp Cẩn nổi giận một hồi, rồi sau đó lập tức xoay người đối mặt với tường, thuận tiện cuốn hết chăn luôn.

Thẩm Thiên Phong từ phía sau ôm lấy y, “Lo lắng hết năm ngày sao?”

Vô nghĩa! Diệp Cẩn che đầu, “Nằm mơ.”

Thẩm Thiên Phong xoay người y lại, “Chuyện đã hứa với ngươi, ta tất nhiên sẽ làm được.”

Diệp Cẩn tiếp tục ngạo kiều nhắm mắt.

Đại khái là bởi vì sinh bệnh, nên sắc mặt của người trong lòng có hơi tái nhợt, cho nên hai quầng đen nhàn nhạt dưới hốc mắt càng thêm rõ ràng, nói rõ là y hàng đêm mất ngủ, Thẩm Thiên Phong thầm thở dài, cúi đầu hôn lên cánh môi khô khốc kia.

Diệp Cẩn đưa tay đầy người ra, trừng hắn, “Cũng không sợ bị ta nhiễm bệnh.”

Thẩm Thiên Phong ôm lấy hai má y, không nói câu gì chỉ lại hôn sâu thêm lần nữa.

Không nghe khuyên bảo là muốn gì đây! Diệp Cẩn giận dữ, giơ chân đá một cái.

Thẩm Thiên Phong đè trên người y, miệng lưỡi di động, gần như muốn nuốt hết người trước mắt vào.

Diệp Cẩn vốn đang cảm lạnh đau đầu, giờ lại bị hôn đến có chút khó thở, cả người càng thêm mơ mơ hồ hồ. Chỉ cảm thấy hồ tra của hắn cọ đến cọ đi trên mặt mình có chút đau lại có chút ngứa, vì thế bất mãn hừ một tiếng.

Thấy thân thể y còn hơi nóng, Thẩm Thiên Phong cũng không dám làm quá nhiều chuyện, chỉ gặm hôn trên cổ và xương quai xanh tinh tế của y. Diệp Cẩn vốn trời sinh trắng nõn, lại hàng năm ngâm trong nước thuốc, nên làn da mẫn cảm giống y như đậu hủ, chỉ cọ cọ vài cái, trên người lập tức đỏ hồng một mảnh. Thẩm Thiên Phong nhìn thấy vừa thích vừa đau lòng, lại nghiêng qua dùng cằm cọ cọ.

“Đâm đau quá.” Diệp Cẩn cau mày oán giận.

“Vậy mau khỏe lên đi.” Thẩm Thiên Phong ghé vào tai y nói, “Sau đó Tiểu Cẩn giúp ta cạo.”

“Nằm mơ.” Diệp Cẩn rút vào lòng hắn, “Nhưng ta có thể giúp ngươi triệt để giải quyết.”

“Cái gì?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Cắt chỗ này.” Diệp Cẩn xoa nắn giữa hai chân hắn, ngẩng đầu khiêu khích nói, “Bảo đảm đời này ngươi sẽ không có râu nữa.”

“Ngươi nỡ sao?” Thẩm Thiên Phong ngậm lấy tai y.

Sao phải luyến tiếc! Diệp Cẩn đưa tay ôm hắn, đột nhiên dùng lực đè người xuống dưới thân.

Ám vệ ở bên ngoài bưng bát ăn mì, sau đó cảm khái ngàn vạn.

Còn bị phong hàn cảm lạnh đó…

Chậc chậc.

Chúng ta không có nghĩ gì đâu.

“Chíp!” Cục Bông ăn xong một bao bò khô, lại chạy tới trước mặt cha nó ngửa đầu há miệng.

“Nhóc mập.” Tần Thiếu Vũ đút cho nó một viên thịt.

Cục Bông ngậm viên thịt, lắc lư chạy đến trước mặt sói tuyết, mắt đậu đen tràn ngập chờ mong.

Liên Thành Cô Nguyệt bật cười.

Sói tuyết yên lặng gặm chân dê, xoay người đưa lưng về phía nó tiếp tục ăn.

Cục Bông nỗ lực a, lại vòng qua trước nó, tiếp tục ngưỡng đầu.

Sói tiếp đành phải tiếp tục đổi hướng.

Nhưng Cục Bông vẫn tiếp tục bám theo.

Sói tuyết im lặng đối diện với nó một lát, ngậm chân dê định đổi chỗ.

“Chíp!” Viên thịt rớt xuống tuyết, Cục Bông rống cổ kêu.

Sói tuyết: …

Cục Bông vọt tới góc tường, bắt đầu im lặng không lên tiếng ngồi xổm xuống thương tâm.

Ám vệ tan nát cõi lòng, bắt đầu xoa tay muốn tìm Liên Thành Cô Nguyệt quyết đấu.

Sói tuyết bỏ lại chân dê, yên lặng đi tới ăn luôn viên thịt.

Nhưng Cục Bông đang quay mặt vào tường tường, cho nên không phát hiện!

Sói tuyết đi đến trước mặt nó, cúi đầu đẩy đẩy nó.

“Chíp!” Cục Bông kêu nhỏ một tiếng.

Sói tuyết ngậm lấy nó, đặt lên lưng mình.

Cục Bông đưa vuốt nằm sấp xuống, cảm giác mềm mềm thật ấm áp a.

Sói tuyết mang theo nó chạy ra cửa, cùng nhau nghịch tuyết.

“Chíp!” Cục Bông khôi phục sức sống, ngồi xổm trên đầu nó uy phong lẫm liệt, mở ra hai cánh chỉ thẳng phía trước, dùng mắt đậu đen bễ nghễ chúng sinh!

Thẩm Thiên Lăng và Tần Thiếu Vũ liếc nhìn nhau một cái, có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười.

Tuyết rất xốp, Cục Bông nghiêng ngả lảo đảo chạy trên đó, sói tuyết theo bên cạnh, còn thường ngậm lấy nó nhấc ra, tránh bị băng tuyết chôn mất. Bất tri bất giác đã chạy hơi xa, Tiểu Phượng Hoàng hưng phấn đến hai mắt cũng sáng long lanh, lăn một vòng trên tuyết, kết quả cảm giác có chút choáng.

Sói tuyết ngồi xổm một bên, uy phong lẫm lẫm giữ lấy nó.

Cục Bông lắc lắc đầu, dùng sức đá đá móng vuốt. Ai ngờ dưới chân không phải lục địa, mà là một mặt hồ kết băng.

“Chíp!” Cảm thấy dưới chân hình như đang sụp đổ, Cục Bông bối rối, xòe cánh định bay, nhưng sói tuyết đã như sấm sét lao tới, ngậm lấy nó rồi nhanh chóng bước qua mặt băng vỡ vụn, đứng ở nơi an toàn.

“…” Cục Bông hoảng sợ chưa kịp hoàn hồn.

Sói tuyết ngậm nó lắc lắc, sau khi phủi hết hoa tuyết xuống thì chạy về chỗ ở. Chỉ chừa lại một đoạn hồ nước chậm rãi đung đưa, lóe ra từng đợt ánh sáng màu lục.

Sắc trời nhanh chóng tối đi, trong Tuyết Nguyên cũng không có gì để làm, vì vậy mọi người đi ngủ rất sớm. Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng ngủ một lát, thấy hô hấp của y dần đều đặn, mới nhẹ nhàng đứng dậy ra khỏi phòng. Ám vệ canh gác giữ lửa trong viện thấy thế cũng muốn hỏi, nhưng thấy hắn làm động tác chớ có kên tiếng, vì thế thức thời câm miệng.

Tìm khoảng tuyết không người quấy rầy, Tần Thiếu Vũ ngồi xếp bằng, bắt đầu ngưng thần tĩnh tâm điều trị nội lực. Ám vệ hai mặt nhìn nhau, đều có chút khó hiểu —— ai cũng biết hắn có nội lực chí dương, cùng Xích Ảnh kiếm có thể nói là trời sinh một cặp, dù thế nào cũng không thể luyện công trong tuyết, hiện tại là tình hình gì đây?

Đêm ở cực bắc gần như nước đóng thành băng, chỉ qua một lát, đầu vai đã phủ đầy tuyết. Da thịt bị đông đến có chút chết lặng, khí tức tích tụ trong lồng ngực cũng đã chậm rãi tan đi, chân khí có chút hỗn loạn lúc trước dần dần quy về bình ổn, trong lòng mới xem như thư thái một chút.

Tần Thiếu Vũ mở mắt, chậm rãi thở một hơi.

“Cung chủ.” Ám vệ vây quanh, “Không sao chứ?”

“Không sao.” Tần Thiếu Vũ đứng lên.

Lời tuy nói vậy, nhưng trong mắt ám vệ vẫn đầy lo lắng, đều là người tập võ, dĩ nhiên biết loại tình hình này tuyệt đối không bình thường.

“Ngày mai ta sẽ đi tìm Diệp Cẩn và Thiên Phong.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đừng cho Lăng nhi biết là được.”

“Thuộc hạ biết.” Ám vệ đồng loạt nhận lệnh.

Tần Thiếu Vũ phủi tuyết hoa trên vai, đi nhanh vào phòng.

Xích Ảnh kiếm đang im lặng nằm trên bàn, nhưng cũng chỉ là giấc ngủ đông ngắn ngủi mà thôi.

Tần Thiếu Vũ đứng ở trước bàn, khẽ nhíu mày nhìn chằm chằm vào nó, hồi lâu sau, mới nhẹ giọng thở dài.

Buổi sáng ngày thứ hai, Diệp Cẩn tựa vào giường rất khó chịu, Thẩm Thiên Phong ngồi ở bên giường, từng thìa từng thìa đút y ăn cháo, vô cùng ôn nhu.

Hình ảnh tuy có chút quỷ dị, nhưng hai người cũng đã sớm quen rồi, ngược lại bên trong còn có chút thú vị mà người ngoài không thể biết. Sau khi một chén cháo vào bụng, Thẩm Thiên Phong vốn định để Diệp Cẩn tiếp tục ngủ, nhưng lại nghe bên ngoài có người gõ cửa.

“Ai?” Thẩm Thiên Phong đứng dậy mở cửa.

Ám vệ Truy Ảnh Cung cười tươi như hoa nói, “Thẩm minh chủ, chào buổi sáng.”

Thẩm Thiên Phong: …

“Chúng ta là tới thăm Diệp cốc chủ!” Ám vệ nhanh chóng giơ canh thịt trong tay lên.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ nói, “Lại có chuyện gì?”

Sao có thể trắng trợn vậy chứ! Ám vệ buông ấm đun nước trong tay, sau đó thành thật nói, “Cung chủ nhà ta hình như có chút không ổn.”

“Có ý gì?” Diệp Cẩn có chút sửng sốt.

Ám vệ kể lại chuyện hôm qua.

“Nửa đêm điều tức trong tuyết?” Thẩm Thiên Phong nghe vậy nhíu mày, ra ngoài muốn đi tìm hiểu.

“Thẩm minh chủ dừng bước!” Ám vệ liều mạng giữ hắn lại,oàCung chủ nhà ta nói, việc này đừng để phu nhân biết, lúc này hai người bọn họ đang ở cùng nhau.”

“Bây giờ lập tức gọi hắn đến đây.” Diệp Cẩn dứt khoác nói, “Tùy tiện tìm cớ gì đi.”

“Vâng.” Ám vệ hộc hộc chạy ra cửa.

Tuy rằng lúc nào cũng khắc khắc nghĩ phải giúp thiếu cung chủ soán vị, nhưng nhóm vật biểu tượng giang hồ vẫn rất trung thành và tận tâm a…

Thẩm Thiên Lăng đang ở trong phòng bếp làm điểm tâm cho Cục Bông và sói tuyết, Tần Thiếu Vũ đứng ở một bên, còn thường đi đến sờ mông một cái.

Thẩm tiểu thụ giận, “Ngươi cách xa ta một chút!”

“Không.” Tần Thiếu Vũ giống như keo dính chuột.

Phiền không chịu được a… Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, vô cùng muốn dùng gáo nước đập đầu hắn.

Còn phải làm cơm, con ngươi tỉnh lại mà không có cơm ăn sẽ chạy vòng vòng chíp chíp!

“Cung chủ.” Ám vệ rống cổ kêu.

“Chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ bất mãn.

“Thẩm minh chủ có chuyện muốn tìm cung chủ.” Lý do của ám vệ vô cùng bình thường.

“Nhanh lên đi!” Thẩm Thiên Lăng rốt cục đợi được cứu tinh, đã nói vẫn là ca hắn tốt nhất a!

“Hôn một cái đi.” Tần Thiếu Vũ nắm cằm y, không thèm đợi trả lời đã cắn xuống một cái, mới lưu luyến không rời đi ra.

Thẩm Thiên Lăng hít sâu một hơi, dở khóc dở cười tiếp tục nấu cơm.

Càng ngày càng không đàng hoàng.

“Cung chủ.” Thấy hắn ra ngoài, trong mắt ám vệ tràn đầy bất an.

“Nhiều chuyện.” Tần Thiếu Vũ trầm giọng.

Ám vệ: …

Chúng ta rõ ràng chính là có lòng tốt a!

Tần Thiếu Vũ lắc đầu, xoay người đến phòng Diệp Cẩn.

“Sao lại thế này?” Thẩm Thiên Phong vừa thấy hắn liền hỏi.

Tần Thiếu Vũ cũng không có giấu diếm, “Nội lực có chút loạn.”

“Ngồi xuống.” Diệp Cẩn đè hắn ngồi lên ghế, “Bắt đầu từ khi nào?”

Tần Thiếu Vũ nói, “Một tháng trước.”

“Lâu như vậy?” Diệp Cẩn hung hăng, “Sao không nói sớm cho ta biết?”

“Lúc đầu không nhiều lắm, tưởng rằng mình có thể áp chế được.” Tần Thiếu Vũ nói, “Chỉ là gần đây càng ngày càng rối loạn, thậm chí thỉnh thoảng trong ngực sẽ giống như bị lửa đốt.”

“Phục ngươi luôn.” Diệp Cẩn lắc đầu, giơ hai ngón tay đặt lên mạch hắn, ngưng thần tĩnh khí kiểm tra nửa ngày, lúc đầu còn có chút khẩn trương, sau lại dần trở nên buồn bực, “Ngươi chắc chắn nội lực có hơi rối loạn? Hình như không sao cả.”

“Bởi vì đêm qua đã điều tức rồi.” Tần Thiếu Vũ thu tay, “Cho nên mới không sao.”

“Nếu là rối loạn nội lực, thì không phải chỉ điều tức là có thể khôi phục.” Diệp Cẩn hiển nhiên không tin, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Thiếu Vũ thở dài, một lát sau nói, “Ta hoài nghi là bởi vì Xích Ảnh kiếm.”

“Xích Ảnh kiếm?” Diệp Cẩn khó hiểu.

“Xích Ảnh kiếm là Thượng Cổ yêu kiếm, vốn có chứa ba phần ma tính.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc trước sư phụ vốn là cho sư huynh, nói hắn thiên tính trong sáng, chính khí trong lòng đủ để áp chế ma tính của Xích Ảnh, còn cho ta là một thanh bảo kiếm bình thường.”

“Ta cũng từng thấy trong sách.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tục truyền năm xưa khi Quỷ Thủ tiền bối đến đại mạc Tây Vực, ngẫu nhiên tìm được thanh kiếm này trong một bộ lạc.”

“Bộ lạc kia đời đời lấy cổ độc mà sống, vốn cũng không phải chiêu số bình thường gì.” Tần Thiếu Vũ nói, “Xích Ảnh kiếm là vật tổ của bộ lạc bọn họ, sư phụ vốn muốn thiêu hủy thanh kiếm này, để tránh tiếp tục nguy hại cho người đời. Nhưng không ngờ sau khi ném vào lò rèn ba ngày ba đêm, bảo kiếm không chỉ không bị đốt cháy, mà còn sắc bén thêm vài phần.”

“Sau đó Quỷ Thủ tiền bối mang kiếm kia về?” Diệp Cẩn đoán.

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Sau khi sư huynh bất hạnh bỏ mình, ta đã thề sẽ dùng Xích Ảnh kiếm giúp hắn báo thù. Sau khi tiêu diệt Ma Giáo, sư phụ vốn muốn lấy lại thanh kiếm này, sau lại thấy ta dùng nó thuận tay, hơn nữa cũng chưa bị lây dính ma tính, nên cũng không nhắc lại việc này nữa.”

“Dù thế nào, nếu hiện tại ngươi bị rối loạn nội tức, thì cho thấy đã bị ma tính của Xích Ảnh kiếm ảnh hưởng.” Diệp Cẩn nói, “Từ hôm nay trở đi, không được dùng nữa.”

Tần Thiếu Vũ uể oải thở dài, “Đại chiến sắp tới, sao có thể tay không đối địch.”

“Chiến sự đúng là quan trọng, nhưng mạng của ngươi quan trọng hơn.” Diệp Cẩn nói, “Nếu bị kiếm khí phản phệ, ngươi mọi lúc đều có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.