Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 114: Chương 114: Ta muốn ngươi đi cùng ta!




Edit: Spum-chan

Beta: Kaze

Trong phòng cách vách, Thẩm Thiên Lăng đang cau mày oán giận, “Chướng bụng.”

“Ăn đến hai bữa, không chướng bụng mới lạ.” Tần Thiếu Vũ buồn cười, kéo y từ trên ghế đứng lên, “Mang ngươi ra ngoài một chút, thuận tiện tiêu thực.”

“Phu nhân cũng là có ý tốt, ta tất nhiên phải ăn.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hơn nữa hình như nàng còn biết mẹ của ta, lúc trước chắc là người trong giang hồ, ngươi có biết bà ấy không?”

“Ta không biết nữ chủ của bộ tộc Liên Thành là ai, chỉ biết là vào mấy chục năm trước, trên giang hồ từng có một nữ hiệp, tên là Hồng Lăng, cũng chính là Hồng Lăng Phiêu Hương – Thập Tam Nương theo lời Diệp Cẩn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lúc đó bà ấy hành hiệp trượng nghĩa diệt ác giúp hiền, từng làm không ít chuyện tốt. Chỉ là sau này không biết vì sao, đột nhiên rửa tay gác kiếm rồi biến mất, từ nay về sau mai danh ẩn tích trong võ lâm, chỉ để lại vô số truyền thuyết.”

“Ngươi cảm thấy nàng chính là Thập Tam Nương?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Lúc trước ngươi cũng chưa từng gặp, sao lại chắc chắn như thế.”

“Tục truyền giữa mi Thập Tam Nương vết chu sa hình hoa mai, ta cũng dựa vào đó mà ra kết luận.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng nếu bà ấy chưa nói, chúng ta cũng không cần phải hỏi rõ. Lúc trước có thân phận gì cũng không quan trọng, quan trọng là hành động sau này, nếu như có bà ấy ra tay giúp đỡ, chúng ta sẽ ít phải vòng vo.”

“Tính cách phu nhân có vẻ rất tốt, chắc là sẽ không cố tình làm khó.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Huống hồ nếu chúng ta giải quyết xong Chu Giác, cũng có lợi với bộ tộc Liên Thành, bà ấy không lý do gì mà không đáp ứng.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo y ra khỏi phòng, Tiểu Phượng Hoàng từ sớm đã bị Diệp Cẩn mang đi, lúc này hai người cũng vui vẻ tự tại, tay trong tay tản bộ giải sầu trong hoa viên.

Ám vệ nằm trên nóc nhà, thích ý đón gió khua chân.

Ở trong chỗ trời băng đất tuyết nhiều ngày rồi, đã lâu không được ấm áp thoải mái thế này a…

“Chíp!” Cục Bông bị Diệp Cẩn mạnh mẽ rót hết một muỗng thuốc, lúc này đang sống không bằng chết, ủ rủ tựa trong ổ cảm nhận sâu sắc cuộc đời làm chim u ám.

“Ăn nhiều đi hai vòng thì sẽ tiêu thực, cần gì nhất định phải đút nó uống thuốc chứ.” Thẩm Thiên Phong thấy mà buồn cười.

“Vốn đã quá béo rồi, thuốc này có thể chữa cho nó.” Diệp Cẩn thu bình dược lại, “Ngươi đi ngủ đi.”

“Ta đi ngủ, còn ngươi muốn làm gì?” Thẩm Thiên Phong khó hiểu.

Diệp Cẩn nói, “Ta làm chút lễ vật cho hai vị phu nhân.”

Thẩm Thiên Phong đoán, “Thuốc?”

Diệp Cẩn lườm hắn một cái, “Đâu có ai lần đầu gặp mặt đã đưa thuốc.”

Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh y, “Vậy làm cái gì?”

Diệp Cẩn nói, “Hồi Xuân cao.”

Thẩm Thiên Phong: …

Diệp Cẩn giận, “Biểu tình này của ngươi là gì đây!”

Thẩm Thiên Phong nói, “Tên này…” Nghe qua có chút… đáng khinh.

“Đây là cách gọi trên phố, phương pháp pha chế ta làm có khác biệt, tất nhiên phải đổi một cái tên dễ nghe văn nhã một chút.” Diệp Cẩn lấy ra một đống chai lọ.

Thẩm Thiên Phong vẫn không rõ, “Cái đó dùng làm gì?”

Diệp Cẩn nói, “Rửa mặt.”

Trong mắt Thẩm Thiên Phong tràn ngập mờ mịt.

“Lâu ngày, thì da sẽ trắng nõn nà, mặt như hoa đào.” Diệp Cẩn nói, “Trước khi ngươi rời khỏi Nhật Nguyệt Sơn Trang, có cảm thấy sắc mặt mẫu thân tốt hơn nhiều không?”

“Ngươi cũng làm cho mẫu thân?” Thẩm Thiên Phong hỏi.

“Tất nhiên.” Diệp Cẩn gật đầu, quan hệ mẹ chồng nàng dâu gì đó.

“Khó trách.” Thẩm Thiên Phong giật mình.

“Khó trách cái gì?” Lần này đổi thành Diệp Cẩn khó hiểu.

“Lúc trước mẫu thân có hỏi ta một lần, thấy khí sắc của bà thế nào, có phải khác với trước kia không.” Thẩm Thiên Phong nói.

Diệp Cẩn hỏi, “Vậy ngươi trả lời thế nào?”

Thẩm Thiên Phong nói, “Ta tưởng rằng mẫu thân lại cảm khái thiều hoa dịch thệ(***), cho nên liền nói nàng vẫn giống hệt với trước đây, không có gì thay đổi.”

(***) Xuân sắc trôi đi, hồng nhan đã già.

Diệp Cẩn: …

Ngốc!

Thẩm Thiên Phong nói, “Sau đó mẫu thân liền tát ta một cái.” Lúc ấy bất luận thế nào cũng không nghĩ ra, hiện tại xem như hiểu được, đáp án tiêu chuẩn không phải là giống với trước đây, mà là tốt hơn lúc trước!

Đã nói thế giới nữ nhân thật đáng sợ a.

“Đáng đời.” Diệp Cẩn cũng có chút buồn cười, đuổi hắn về giường ngủ, mình thì tiếp tục bận rộn. Cục Bông dựa trong ổ, lúc đầu còn đang tức giận, sau lại cảm thấy có chút nhàm chán, vì thế vụng trộm ló ra đầu, nhỏ giọng chíp chíp một tiếng.

Ngón tay Diệp Cẩn dính chút hương cao, nhẹ nhàng bôi lên đầu nó.

Cục Bông đẹp đến không ngờ, cuồng dã quăng đầu một cái, sau đó nhảy ra khỏi ổ, ghé vào trong lòng Diệp Cẩn làm nũng.

Đèn đuốc mờ nhạt, ở trong phòng nhuộm ra bầu không khí ấm áp nhất.

Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Cẩn liền đưa cho Thẩm Thiên Lăng hai cái bình sứ nhỏ.

“Là cái gì?” Thẩm Thiên Lăng cầm lắc lắc.

“Đưa cho hai vị phu nhân, dùng rửa mặt.” Diệp Cẩn nói tỉ mỉ lại công dụng một lần, rồi tiếp, “Tới cửa làm khách, cũng không thể đi tay không.”

Thẩm tiểu thụ quả thực muốn cùng bái tẩu tử mình, cư nhiên còn có thể làm mỹ phẩm dưỡng da! Quả thực đa tài.

“Thật sự dùng tốt vậy sao?” Tần Thiếu Vũ nghe thấy đi qua, “Tiện thể làm chút cho Lăng nhi —— đau.”

Cục Bông ngồi xổm trên cửa, dùng ánh mắt vô cùng đồng tình nhìn cha nó.

Bị mẫu thân đạp bàn chân gì đó, nhất định là rất đau.

“Ngươi không được quậy!” Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn nam nhân của mình, sau đó nới với Diệp Cẩn, “Ngươi làm, sao lại muốn ta đưa?”

“Bởi vì ngươi hữu dụng.” Diệp Cẩn nói, “Bộ dạng ngoan ngoãn, ăn nói ngon ngọt, khắp thiên hạ không có phu nhân thái thái nào không thích loại này.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Tuy Liên Thành Cô Nguyệt là chủ nhân của bộ tộc Liên Thành, nhưng xem tình hình trên bàn cơm hôm qua, có một số việc vẫn không thể tự mình quyết định.” Diệp Cẩn nói, “Dù nói thế nào, để hai vị phu nhân thích ngươi nhiều một chút cũng không tệ.”

“Nói cũng đúng.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt vai y, “Ta mang ngươi đi?”

“Chỉ sợ là ngươi không đi được.” Thẩm Thiên Phong nhìn ra cửa, “Liên Thành Cô Nguyệt đến đây.”

“Chúng ta đi cùng công tử!” Ám vệ lập tức hăng hái giơ tay, thích được phái đi làm việc này nhất biết không! Có thể thoát khỏi cung chủ quả thực không thể sảng khoái hơn được nữa, chúng ta vô cùng muốn ở cạnh công tử và thiếu cung chủ!

“Các ngươi nói chuyện đi.” Thẩm Thiên Lăng cũng nói, “Ta đi tìm hai vị phu nhân là được.”

“Được rồi.” Tần Thiếu Vũ xoay người cùng nhìn y chằm chằm, “Ba người chúng ta thu phục Liên Thành Cô Nguyệt, Lăng nhi lợi hại hơn, một mình thu phục hai vị phu nhân.”

“Nói bậy gì đó.” Thẩm Thiên Lăng bật cười, “Ta đây đi.”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, nhìn theo ám vệ cùng y ra khỏi tiểu viện.

“Nếu người trong giang hồ đều giống mẫu thân và hai vị phu nhân này, thì mới thật sự là chuyện tốt.” Diệp Cẩn cảm khái, “Cứ thả Lăng nhi ra, thì vấn đề gì cũng có thể giải quyết.”

Thẩm Thiên Phong còn chưa lên tiếng, Tần Thiếu Vũ đã nhíu mày nói, “Sao ta nỡ chứ.”

Diệp Cẩn ghét bỏ, “Lòng dạ hẹp hòi.”

“Còn lòng dạ ngươi thì rộng rãi thật a.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lần trước chẳng qua có hoa khôi nhìn Thiên Phong mấy cái, không biết là ai vác hành lí đòi về Quỳnh Hoa Cốc.”

Diệp Cẩn bị nghẹn một hồi, vì thế căm tức nhìn Thẩm Thiên Phong.

Thẩm minh chủ vô tội, “Ta chưa nói gì cả.”

“Giúp ta đập hắn đi!” Diệp Cẩn khí phách đưa tay chỉ!

“Hiện tại sợ là không được.” Tần Thiếu Vũ xuống bậc thang, “Liên Thành thiếu chủ, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Liên Thành Cô Nguyệt cười nói, “Vừa gặp Thẩm công tử, làm phiền chư vị lo lắng, còn chuẩn bị lễ vật cho mẫu thân và dì của ta.”

“Thiếu chủ khách khí.” Thẩm Thiên Phong nói, “Lần này nếu có thể được bộ tộc Liên Thành ra tay tương trợ, đừng nói là chút lễ mọn, dù là núi vàng núi bạc, cũng sợ khó biểu lộ lòng biết ơn.”

“Núi vàng núi bạc thì ta không cần, nếu có thể loại trừ Chu Giác, đối với Trường Bạch Tuyết Sơn cũng là có lợi vô hại.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Mời chư vị đến thư phòng, nếu muốn biết cái gì, tại hạ tất nhiên biết sẽ nói hết.”

Mà bên sảnh chính khác, hai vị phu nhân đang uống trà, đột nhiên nghe hạ nhân thông truyền nói là Thẩm Thiên Lăng cầu kiến, trong lúc nhất thời đều có chút bất ngờ.

“Chíp.” Cục Bông vẫn chạy vào trước tiến, quen thuộc nhào vào trong lòng Thập Tam Nương.

“Hai vị phu nhân.” Thẩm Thiên Lăng cũng cười tủm tỉm theo vào.

“Sao lại không ngủ thêm một chút.” Hồng Miên đứng dậy tiếp đón, hạ nhân bưng trà nóng điểm tâm lên.

“Ngủ không được.” Thẩm Thiên Lăng ngồi ở ghế trên, “Diệp đại ca làm chút vật quý, sáng sớm bảo ta đưa đến.”

“Là cái gì?” Thập Tam Nương hiếu kì.

Thẩm Thiên Lăng lấy hương cao ra, đem cách dùng nói lại một lần, xong lại ba hoa chích chòe tâng bốc tẩu tử mình một hồi, có thể nói là chuyên gia mỹ phẩm dưỡng da, không chỉ loại trừ tàn nhan, còn có thể xóa nếp nhăn, quả thực chính là lớp áo tri kỷ của phu nhân có tuổi, rất đáng có một bộ!

Cho dù là nữ hiệp giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng sẽ vì nếp nhăn thật nhỏ trên mặt mà canh cánh trong lòng! Vì thế sau khi Thập Tam Nương nghe y nói xong, quả nhiên vô cùng vui sướng, thậm chí dùng tay rửa thử ngay tại đó.

Vật của Diệp thần y, hiệu quả quả thực dựng sào thấy bóng, vô cùng tốt!

Thập Tam Nương vô cùng vừa lòng với hai tay mềm mại của mình, lập tức gọi đại phu trong sơn trang tới, dặn hắn đến chỗ Diệp Cẩn học cách làm.

Quả nhiên đưa đồ trang điểm gì đó nhất định sẽ không hề sai lầm a! Thẩm tiểu thụ ngàn vạn cảm khái!

“Lúc trước chỉ xem được trong sách, không ngờ người thật còn khiến người ta thích hơn.” Hồng Miên cũng cười nói, “Tần cung chủ thật sự là khiến người hâm mộ, có thể được mỹ nhân như vậy làm bạn.”

Thẩm tiểu thụ có hơi 囧, vì sao trong núi sâu rừng rậm này cũng có tiểu thoại bản vậy!

Mọi lúc mọi nơi khóc cầu yêu thương gì đó, ta hoàn toàn không phải như vậy biết không!

Quả thực hết đường chối cãi.

“Đi qua Trường Bạch Tuyết Sơn, chính là cực Bắc Tuyết Nguyên.” Trong thư phòng bên kia, Liên Thành Cô Nguyệt đang chỉ vào bản đồ, “Bề ngoài nhìn qua là sông băng ngàn dặm, kì thực dưới đất có vô số đường hầm địa cung, mọi lúc mọi nơi đều có thể giết ra.”

“Tính Chu Giác nhát như chuột, lúc trước xảy ra nhiều chuyện như vậy, sợ là nhất thời hắn sẽ không dám lộ diện nữa.” Thẩm Thiên Phong nói, “Thậm chí trốn đến ba năm năm cũng có thể, chúng ta phải đi đâu tìm?”

“Tìm tất nhiên là không thấy, chỉ có thể bức bách hắn chủ động hiện thân.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Bằng không sẽ chịu thiệt, dù sao Tuyết Nguyên cũng là địa bàn của hắn, không nên xông vào.”

“Nếu dùng quân đội thì sao?” Diệp Cẩn nói, “Đào hết đất lên, không tin hắn không ra.”

“Nghe thì có thể thực hiện, nhưng một là Đông Bắc không có nhiều quân coi phòng thủ như vậy, hai là Tuyết Nguyên quá lớn, làm như thế sợ là hiệu quả rất nhỏ.” Thẩm Thiên Phong lắc đầu.

“Nhưng bây giờ chúng ta ngay cả thấy cũng không nhìn thấy, sao có thể buộc hắn xuất hiện?” Diệp Cẩn nói, “Huống hồ lỡ như giống lời ngươi nói, hắn cứ trốn trong băng nguyên ba năm năm, chẳng lẽ chúng ta vẫn phải chờ đợi?”

“Phản quân cũng là người, cũng phải ăn cơm phải mặc y phục.” Tần Thiếu Vũ nói, “Thiếu chủ có biết hắn được tiếp tế không?”

“Tuyết Nguyên gần phía Bắc, tám chín phần là La Sát quốc.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Chu Giác và Thí Cổ Tam Thế là cùng một giuộc, muốn cắt phần tiếp tế này chỉ sợ không dễ dáng. Nếu cường ngạnh cắt đứt lương thảo, không nói đến đi qua Tuyết Nguyên cực Bắc đã phải tiêu phí ba đến năm tháng, trên đường còn mọi lúc đều có khả năng bị tập kích; cho dù thành công qua được, nhưng nếu chỉ vì lương thảo mà gây xung đột, chỉ sợ La Sát Vương sẽ lại mượn cơ hội này rêu rao bốn phía, hất cho Hoàng Thượng bát nước bẩn.”

(Tên của La Sát Vương là Bì Cổ Tam Thế, Bì Cổ – 皮古: pí gǔ đọc đồng âm với thí cổ – 屁股: pì·gu là cái mông a~)

“Chẳng lẽ không có cách nào sao?” Diệp Cẩn nhíu mày, trong lòng có chút lo âu.

“Cách luôn sẽ có, nhưng cần chậm rãi bàn bạc.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Cốc chủ an tâm đừng vội.”

Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ Diệp Cẩn, cũng có ý bảo y bình tĩnh một chút.

“Lăng nhi ăn cái này.” Tương đối mà nói, không khí trong phòng này vui vẻ ấm áp hơn nhiều, Thập Tam Nương giúp Thẩm Thiên Lăng cầm một trái lê lạnh, dạy y từ từ hút.

“Ngọt quá.” Thẩm Thiên Lăng rất là nhu thuận, “Cám ơn phu nhân.”

“Gọi ta bá mẫu được không?” Thập Tam Nương ngồi bên cạnh y, “Năm đó ta ta vốn muốn sinh ra một đứa như ngươi, chỉ tiếc Cô Nguyệt không chịu thua kém, bộ dạng to xác thô kệch cũng thôi đi, còn cao như vậy, thấy đã phiền lòng.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Kỳ thật ta cũng rất muốn cao lớn a!

Thập Tam Nương dùng ánh mắt chờ mong nhìn y.

Thẩm Thiên Lăng cười tít mắt, “Bá mẫu ạ.”

“Ai.” Tâm tình Thập Tam Nương nhất thời tốt lên, kéo tay y nói, “Bá mẫu hỏi ngươi một chuyện.”

“Chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng buông chén nhỏ.

Sau đó liền nghe Thập Tam Nương nói lời kinh người nói, “Ngươi cảm thấy Ngâm Vô Sương là người thế nào?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Sao lại đột nhiên hỏi ta câu này, kỳ thật chúng ta cũng không quen thân lắm a.

“Sao lại không nói?” Thập Tam Nương nhíu mày, “Hay tin đồn là thật, hắn và Tần cung chủ —— ”

“Không có!” Thẩm tiểu thụ quyết đoán lắc đầu, “Đó toàn sách viết bậy thôi, bá mẫu nhất định không được tin.”

“Vậy là tốt.” Thập Tam Nương rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.

“Vậy tỷ tỷ có thể yên tâm rồi chứ?” Hồng Miên cũng ở một bên nói, “Lúc trước ta đã nói rồi, Cô Nguyệt mới không biết nhìn người như vậy.”

Thẩm Thiên Lăng lòng thật rối, nhưng ngẫm lại đó cũng là chuyện của ba năm trước rồi, mình cũng không phải nói dối, bây giờ thì thật sự không có a.

“Bộ dạng thì sao?” Thập Tam Nương lại nói, “Cho dù ngươi không quen hắn, nhưng cũng từng gặp qua rồi chứ?”

“… Tất nhiên.” Liên tưởng đến mối quan hệ giữa Liên Thành Cô Nguyệt và Ngâm Vô Sương, Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng hiểu được tình huống trước mắt, chân thành nói, “Ngâm môn chủ rất đẹp.” Giúp người từng là tình địch làm dịu đi quan hệ với mẹ chồng nàng dâu, mình thật là vĩ đại!

“Chíp!” Cục Bông lười biếng ăn hạt dưa, cũng khen ngợi nương của nó một tiếng.

“Giống với trong bức tranh này không?” Thập Tam Nương từ ngăn tủ lấy ra một cuộn tranh, xoạch một cái mở ra.

Thẩm tiểu thụ bị kinh ngạc một hồi, sao dài vậy a, sắp qua chân người luôn rồi.

Trên bức tranh là nam tử bạch y trắng hơn tuyết dung mạo tuyệt sắc, quanh thân khí chất thanh lãnh không thể tả bằng lời, khiến người nhìn một cái liền không thể quên được.

“Sao lại không nói?” Thập Tam Nương hỏi.

Tuy rằng tâm tình rất phức tạp, nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn thành thành thật thật nói, “Bộ dáng người thật còn đẹp hơn.”

“Thật đúng là hồ ly tinh.” Thập Tam Nương thu bức tranh lại, dặn dò, “Chuyện ta nói với ngươi hôm nay, đừng nói cho người thứ tư, có biết không?”

“Vâng!” Thẩm Thiên Lăng nghe lời gật đầu.

“Tốt, tiếp tục nói về Ngâm Vô Sương này.” Thập Tam Nương nói, “Nói tất cả những gì ngươi biết cho ta nghe.”

Thẩm tiểu thụ nghẹn họng không biết nói gì, loại sai khiến thần thánh này!

Tuy trong lòng khổ sở, nhưng Thẩm Thiên Lăng vẫn tận chức tận trách, phóng đại Ngâm Vô Sương thành một đóa hoa.

Một là vì còn nợ nhân tình của Liên Thành Cô Nguyệt, thứ hai cũng là bởi vì… gì đó gì đó a.

Các ngươi tự cảm nhận chút đi.

Lần nói chuyện này hết cả một ngày, thẳng đến lúc ăn cơm tối, Thẩm tiểu thụ mới được thả về.

“Sao miệng khô vậy.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày, dùng ngón cái cọ cọ môi y.

Thẩm Thiên Lăng nói, “Bởi vì ta nói hết cả một ngày.”

Tần Thiếu Vũ càng dở khóc dở cười, “Cổ họng cũng khàn rồi, nói cái gì?”

Thẩm tiểu thụ ở trong lòng khổ sở nói, Ngâm Vô Sương.

“Chíp!” Cục Bông nhào vào lòng cha nó, trên thân hình tròn vo đeo một chuỗi ngọc, hiển nhiên là vật của Thập Tam Nương.

Tần Thiếu Vũ đối với việc này là thấy nhưng không thể trách, nói thật ra, nếu ngày nào đó con mình không kiếm về một khoảng thu nhập thêm, đó mói là chuyện lạ.

“Các ngươi trò chuyện thế nào rồi?” Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội đổi đề tài.

“Liên Thành Cô Nguyệt đã đồng ý hỗ trợ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát.”

“Nhanh vậy sao.” Thẩm Thiên Lăng giật mình, “Có kế hoạch?”

“Tạm thời không có.” Tần Thiếu Vũ nói, “Cho nên mới càng phải đi thăm dò, bằng không cứ ở tại Trường Bạch Sơn, thì vĩnh viễn cũng không có kế hoạch.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Cũng không cần quá lo lắng, đi ra ngoài cũng tốt, tà bất thắng chính, chúng ta luôn có thể tìm được biện pháp.”

“Tuy tạm thời không có kế hoạch, nhưng hôm nay cũng không phải không thu hoạch được gì.” Diệp Cẩn múc một bát canh nhuận hầu đưa cho y, “Ít nhất được thêm một nhánh quân đội.”

“Quân đội?” Thẩm Thiên Lăng nói, “Quân đội của bộ tộc Liên Thành?”

Diệp Cẩn cười cười, “Có thể xem là vậy, cũng có thể xem như không phải.”

Thẩm Thiên Lăng mơ hồ, “Có ý gì?”

“Còn nhớ con sói tuyết màu trắng kia không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Tất nhiên.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu.

“Đó là Lang Vương.” Tần Thiếu Vũ nói, “Theo lời Liên Thành Cô Nguyệt, tại giao giới của Trường Bạch Sơn và cực Bắc Tuyết Nguyên, có ít nhất mấy trăm con sói tuyết, toàn bộ đều nghe theo sai khiến của Lang Vương. Sói tuyết thiên tính hung tàn, tốc độ chạy trên tuyết nhanh như sấm chớp, trong một nén nhang có thể nuốt hết một đội quận.”

“Lợi hại vậy sao?” Sau lưng Thẩm Thiên Lăng run lên.

“Bộ tộc Liên Thành sẽ không ra khỏi Tuyết Sơn, nhưng sói tuyết lại có thể.” Diệp Cẩn nói, “Thêm Liên Thành Cô Nguyệt, phần thắng của chúng ta nhiều lên không ít.”

“Hạ lệnh bảo quân đội đóng quân ở Đông Bắc tiến quân ra Bắc đi.” Thẩm Thiên Phong nói, “Tập thể đóng quân ở biên cảnh Sở quốc, nếu đến lúc chiến sự bùng nổ, cũng có thể đuổi tới đúng lúc.”

Diệp Cẩn gật đầu, “Ngày mai ta truyền tin cho Vệ Dương.”

Lại phải xuất phát a… Thẩm Thiên Lăng một bên ăn canh, một bên thầm thở dài.

Bôn ba nhiều ngày như vậy, không dễ dàng gì mới đến được một nơi ấm áp, thật muốn ở thêm mấy ngày nữa.

Những cũng chỉ là ngẫm nghĩ mà thôi.

Thẩm tiểu thụ không phải là người không nói đạo lý, lại càng không để bởi vì mình mà khiến mọi người chậm trễ.

Nhưng y không nói, không có nghĩa là Tần Thiếu Vũ nhìn không ra. Vì thế lúc nghỉ ngơi đêm nay, Tần cung chủ cứ ôm chặt bé heo nhà mình, tỉ mỉ hôn hôn.

“Làm sao vậy?” Bụng Thẩm Thiên Lăng ngứa ngứa, cười đẩy hắn ra.

“Mấy ngày nay có mệt không?” Tần Thiếu Vũ nắm tay y.

“Có một chút.” Thẩm Thiên Lăng thành thật nói.

“Nhoáng một cái cũng đã qua hơn nửa năm.” Tần Thiếu Vũ tựa vào bên người y, “Gầy hơn lúc trước rồi.”

Thẩm Thiên Lăng đòi hỏi, “Nói câu cuối cùng thêm mấy lần đi!” Thật sự là vô cùng dễ nghe!

Tần Thiếu Vũ cũng bị y chọc cười, đem người ôm vào lòng, “Bàn với ngươi chuyện này.”

“Chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Ở lại chỗ này được không?” Tần Thiếu Vũ cùng y bốn mắt giao nhau.

“A?” Thẩm Thiên Lăng chưa hiểu.

“Tạm thời ở lại trong sơn trang, đợi đến sau khi mọi chuyện được giải quyết, ta mới đến đón ngươi ra.” Tần Thiếu Vũ nói, “Đi ra ngoài chắc chắn sẽ có một hồi ác chiến, băng tuyết ngập trời, ta không nỡ để ngươi tiếp tục chịu khổ.”

Thẩm Thiên Lăng sửng sốt một lát, nửa ngày không nói chuyện.

“Lăng nhi?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa hai má y.

“… Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cúi đầu lên tiếng.

Tần Thiếu Vũ thì lại không ngờ được y lại đồng ý nhanh như vậy, còn muốn nói chuyện, thì Thẩm Thiên Lăng đã xoay người quay mặt vào tường, lưu lại bóng lưng cho hắn.

“Chíp!” Cục Bông ngồi xổm trong ổ, vươn cổ nhìn qua.

Thật nhiều chuyện.

“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ đưa tay ôm lấy y, “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Thanh âm Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ.

“Còn nói không có gì.” Tần Thiếu Vũ mạnh mẽ xoay y lại.

Hốc mắt Thẩm Thiên Lăng ửng đỏ.

Tần Thiếu Vũ: …

Mình cũng chỉ bàn với y thôi mà, sao nói khóc là khóc vậy.

Bình thường cũng không phải này tính tình nhân a.

“Ngươi phải cẩn thận.” Thẩm Thiên Lăng cay mũi.

“Dù sao cũng phải nói cho ta biết nguyên nhân.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y ngồi dậy, “Làm sai chỗ nào, ngươi nói ta sửa là được mà, khóc cái gì.”

Thẩm Thiên Lăng cúi đầu không nhìn hắn.

“Ngoan.” Tần Thiếu Vũ có chút bó tay hết cách, nghiêng qua hôn lên mắt y, “Nói chuyện.”

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.

Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nâng cằm y lên, “Có phải không muốn ở lại sơn trang không? Ta mang ngươi theo là được rồi.”

“Ta không đi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đi ra ngoài cũng không giúp được gì, nói không chừng còn liên lụy mọi người, ta sẽ ở đây chờ ngươi.”

Nói ra khỏi miệng, trong lòng lại càng chua xót, hai mắt cũng phủ đầy hơi nước.

Tần Thiếu Vũ sửng sốt.

“Ngủ đi.” Thẩm Thiên Lăng kéo chăn qua, lại bị hắn một phen kéo vào trong lòng.

Tần Thiếu Vũ ôm y, nhất thời cũng không biết nói nên nói gì.

“Không sao hết.” Mũi Thẩm Thiên Lăng bị đụng mạnh một cái, suýt nữa khóc lên.

Vô cùng cay!

“Là ta không tốt.” Thanh âm Tần Thiếu Vũ rất thấp, “Thực xin lỗi.”

“Cái gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Không phải làm được gì, mới xem như giúp đỡ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Ngoại trừ không có võ công, Lăng nhi cái gì cũng mạnh hơn ta.”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Trong giang hồ nếu muốn tìm một người biết võ công, thì quả thật nhiều như cá trên biển lớn.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng chỉ có một mình Thẩm Thiên Lăng.” Đơn thuần rực rỡ tâm địa thiện lương, lúc ở Truy Ảnh Cung giúp mình quản lý hiệu buôn, xuống núi thì chăm sóc mọi người trong sinh hoạt hằng ngày, mỗi ngày đều cười tủm tỉm, nhìn qua vĩnh viễn luôn vui vẻ, như là vĩnh viễn cũng sẽ không có sầu lo.

Vì thế chính mình cũng sơ ý, tưởng rằng y thật sự không có sầu lo.

“Nếu không có ngươi, cũng sẽ không có ta của hôm nay.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt y hơn, “Chúng ta cùng đến Tuyết Nguyên, dù có khó khăn đến đâu, ngươi cũng phải ở bên ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.