Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 80: Chương 80: Trong triều có rất nhiều bao cỏ!




* Bao cỏ: chỉ người vô dụng, ngu ngốc, không làm được gì cả.

“Người thường gặp phải loại chuyện này, khó tránh sẽ bị hoảng sợ, trong thời gian ngắn không có câu trả lời thuyết phục cũng có thể hiểu được.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hoàng Thượng cũng không cần quá mức để ý, dù sao nếu Triệu đại nhân có ý phản nghịch, thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ.”

Sở Uyên như có chút suy nghĩ, “Lúc trước trẫm thật không nghĩ tới, Lưu Nhất Thủy cư nhiên lại thiếu kiên nhẫn như vậy, chỉ mới truyền ra tiếng gió, mà hắn đã phái người đi truyền tin cho Triệu Càn.”

“Chỉ sợ không phải là hắn thiếu kiên nhẫn.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Mà là người phía sau hắn thiếu kiên nhẫn.”

“Chu Giác?” Sở Uyên hỏi.

Tần Thiếu Vũ gật đầu.

“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng sợ lạnh, vì thế đi đến trước chậu than ngồi xuống, sau đó nói, “Mấy tháng nay Hoàng Thượng lôi lệ phong hành (sấm rền gió cuôn, ý là gọn gàng, dứt khoát) diệt trừ không ít loạn đảng, Chu Giác tất nhiên không cam lòng, mà càng kéo dài thời gian, quân cờ của hắn sẽ bị nhổ càng nhiều, đối với hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào. Cho nên thừa dịp Lưu Nhất Thủy còn chưa xảy ra chuyện, Triệu Càn lại đúng lúc muốn gả nhi nữ cho Thất Tuyệt vương, muốn liều mạng một phen cũng là bình thường.”

Sở Uyên gọi nội thị tới, mang cho Thẩm Thiên Lăng một cái noãn lô, có hình con thỏ tròn vo béo núc, còn phảng phất mùi đàn hương.

“Cám ơn.” Thẩm Thiên Lăng phủng trong tay, vô cùng ấm áp.

Tần Thiếu Vũ cũng vì vậy mà cảm thấy Sở Uyên thuận mắt hơn một chút, cho nên nói đánh rắn phải đánh chỗ bảy tấc (*), đối với tính cách như Tần Thiếu Vũ, cho dù ngươi có trắng trợn làm bao nhiêu chuyện lấy lòng, thì cũng chưa chắc hữu dụng, nhưng nếu xuống tay từ Thẩm Thiên Lăng, rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều.

(*) Chỗ bảy tấc trên thân rắn là điểm yếu của nó, đánh vào đó nó sẽ chết, tương tự vậy, Thẩm Thiên Lăng chính là điểm yếu của Tần Thiếu Vũ, muốn được cái gì đó từ Tần Thiếu Vũ thì nên ra tay từ Thẩm Thiên Lăng.

“Chu Giác có khả năng đã đến Vương Thành không?” Sở Uyên hỏi.

“Nơi đầu ngọn sóng, hắn hẳn là không có lá gan này.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá cũng không cần phí tâm tìm, trước hết cứ mặc kệ đi, đợi sau này khi mọi người cùng đến Đông Bắc, cho dù hắn có đang ở Vương Thành, thì cũng không thể ngồi yên, hiển nhiên sẽ phải gấp rút chạy về trước chúng ta.”

Thẩm Thiên Lăng cũng gật đầu. Dù sao Đông Bắc cũng là hang ổ của phản tặc, tất cả quân đội, tiền bạc và lương thảo đều ở nơi đó, Chu Giác bất luận thế nào cũng không thể mặc kệ không quản, bằng không rất có thể sẽ mất đi quân tâm, khiến tất cả chuẩn bị trước đó đều thất bại trong gang tấc.

“Vạn tuế.” Nội thị ở bên ngoài nói, “Vương Nho đại nhân cầu kiến, nói là đã định xong việc cho khoa cử đầu xuân năm sau.”

“Đưa đến Thiên thính chờ trước đi.” Sở Uyên phân phó.

Nội thị đáp ứng một tiếng, liền vội vàng chạy đi thông báo cho Vương đại nhân.

“Đầu xuân sẽ có khoa cử?” Thẩm Thiên Lăng nói, “So với trước đây sớm hơn không ít.”

“Trong triều không đủ người, tất nhiên phải sớm đi chiêu mộ tài tử.” Sở Uyên nói, “Lần này trẫm sẽ đích thân chủ trì thi đình, lãnh thổ Đại Sở ta rộng lớn cỡ nào, không tin tìm không ra người chân chính trung thần với đất nước.”

“Ừm.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm, “Vậy mau giải quyết Lưu Nhất Thủy kia đi, đỡ cho hắn lại âm thầm quấy rối!”

“Người tới!” Sở Uyên lớn tiếng nói.

“Nô tài ở đây.” Tổng quản Tứ Hỉ cung kính đứng bên ngoài.

“Tuyên Triệu đại nhân giờ Mùi tiến cung!” Sở Uyên trầm giọng nói, “Trẫm có chuyện quan trọng muốn thương nghị với hắn!”

Bên ngoài tuyết lả tả bay xuống, Thẩm Thiên Lăng từ Ngự Thư Phòng đi ra, bọc áo lông chồn thật dày quay trở về.

“Ta ôm ngươi?” Thấy y đi đường bất tiện, Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng cự tuyệt, “Trong cung nhiều người nhìn như vậy.”

“Thì sao.” Tần Thiếu Vũ không lưu tâm, “Ôm phu nhân của mình cũng không được?”

“Vương Thành rất lạnh.” Thẩm Thiên Lăng ôm noãn lô, “Vẫn là Truy Ảnh Cung và Nhật Nguyệt Sơn Trang tốt hơn, cho dù vào đông cũng sẽ không có tuyết rơi.”

“Nhớ nhà?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Có một chút.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Bất quá tết năm nay tất nhiên sẽ không về được, đợi đến khi giải quyết xong chuyện Đông Bắc, chúng ta mới cùng về thăm cha nương, Tiểu Thẩm Hàm chắc cũng đã trưởng thành.”

“Được.” Tần Thiếu Vũ hôn hôn trán y, “Ta đáp ứng ngươi.”

“Hôm nay ngươi có chuyện gì để làm không?” Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.

“Hửm?” Tần Thiếu Vũ nhìn hắn, “Có chuyện?”

“Có.” Thẩm Thiên Lăng mi nhãn cong cong.

“Nhìn qua liền biết không phải chuyện tốt gì rồi.” Tần Thiếu Vũ trêu ghẹo.

“Ta muốn xem náo nhiệt.” Thẩm Thiên Lăng đưa ra yêu cầu.

“Xem náo nhiệt gì?” Tần Thiếu Vũ khó hiểu.

“Buổi chiều Hoàng Thượng muốn tuyên Triệu Càn yết kiến, chắc chắn sẽ có trò hay.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Ngươi mang ta nhìn trộm đi, được không?”

“Phải suy xét một chút.” Tần Thiếu Vũ sờ cằm.

“Buổi tối cùng nhau tắm rửa.” Thẩm tiểu thụ rất hiểu chuyện.

“Không đủ.” Tần Thiếu Vũ lắc đầu.

Thẩm Thiên Lăng giận, cái này còn chưa đủ, có biết cái gì gọi là người tâm không đủ (1) hay không! Tuy rằng là tắm rửa, nhưng hiển nhiên cũng phải bao hàm cả hôn hôn sờ sờ, nói không chừng còn có một loạt hành động ân ân đó biết không, quả nhiên là một dãy dây chuyền (2), mình đã chịu thiệt lắm rồi đó!

(1) Nguyên câu là Nhân tâm bất túc xà thôn tượng, nghĩa là lòng người tham lam muốn rắn nuốt voi, cuối cùng bị mắc nghẹn.

(2) Nguyên văn là Nhất điều long一条龙, QT ghi là dãy dây chuyền trong các nhà sản xuất, có thể hiểu rằng, các dây chuyền thì chạy liên tục không ngừng, giống như người lòng tham không đáy, không bao giờ biết đủ.

Nhưng Tần cung chủ vẫn luôn vô sỉ như thế, vì thế Thẩm tiểu thụ đành phải tang quyền nhục quốc nói, “Ta đây sẽ cùng ngươi diễn lại một màn mã tặc và tiên sinh dạy học, nhưng trước đó nói cho rõ ràng, không cho ngươi trói ta lại!” Rõ ràng chính mình đã rất phối hợp biết không, cư nhiên còn phải bị trói trên giường, quả thực biến thái.

“Ngươi cũng không được làm đến phân nửa thì bật cười.” Tần Thiếu Vũ rất vừa lòng, xoa xoa đầu y, “Cứ quyết định vậy đi.”

Thẩm Thiên Lăng âm thầm oán niệm trong lòng, thân là một diễn viên chuyên nghiệp, bản thân cư nhiên lại lưu lạc đến mức phải bồi lưu manh diễn mấy thứ bị cấm (như phim XXX đó=]]~), quả thực chính là sỉ nhục của giới diễn nghệ (giới nghệ sĩ, diễn viên).

Vô cùng đáng bi thương.

Sau khi dùng xong cơm trưa rồi nghỉ ngơi một hồi, Tần Thiếu Vũ quả nhiên mang theo Thẩm Thiên Lăng đến Ngự Thư Phòng.

“Bảo hộ trẫm?” Sở Uyên đối với việc này rất ngoài ý muốn.

“Đúng vậy, vốn dĩ là đại ca muốn tới, nhưng Diệp đại ca vẫn không được khỏe.” Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nói, “Triệu Càn tuy nói không có lực sát thương gì, nhưng chó cùng rứt giậu, khó đảm bảo sẽ không làm ra chuyện thương tổn Hoàng Thượng.”

“Thẩm công tử lo lắng nhiều rồi.” Sở Uyên bật cười, “Đừng nói là một Triệu Càn, cho dù có mười tên cũng không thành vấn đề.”

“Cũng được.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Một khi đã như vậy, ta và Lăng nhi sẽ trở về.”

Thẩm Thiên Lăng: …

Sao lại trở về chứ, có còn muốn xem náo nhiệt hay không, có còn muốn diễn mã tặc hay không!

“Nếu Diệp Cẩn hỏi tới, ta sẽ nói là Hoàng Thượng không cần bảo hộ.” Tần Thiếu Vũ lại chậm rãi nói.

“Tần cung chủ vẫn là lưu lại đi.” Nghe được hai chữ Diệp Cẩn, Sở Uyên quả nhiên nhanh chóng sửa miệng.

Tẩu tử của y quả nhiên hữu dụng a… Thẩm Thiên Lăng một bên cảm khái, một bên bị Tần Thiếu Vũ mang vào nội thất. Lúc trước còn tưởng rằng chỉ có thể trốn trên nóc nhà, bây giờ cư nhiên còn có thể ngồi ghế đệm, cuộc sống thật là thoải mái a!

Mà cùng lúc đó, Triệu Càn cũng đang vội vã chạy vào Hoàng cung —— sau khi bị Lưu Nhất Thủy tìm gặp, hắn cơ hồ đã một đêm không ngủ, buổi sáng vào triều cũng thất thần liên tục, giữa trưa về nhà khó khăn lắm mới buồn ngủ được một chút, ai ngờ lại bị gọi vào cung, chỉ đành phải từ trên giường đứng dậy, nâng cao tinh thần ngồi kiệu tiến cung.

“Tứ Hỉ công công.” Triệu Càn vừa đi vừa nói, “Không biết Hoàng Thượng tìm lão thần là có chuyện gì?”

“Cái này nô tài không biết.” Tổng quản Tứ Hỉ lắc đầu.

“Vậy thái độ Hoàng Thượng như thế nào?” Triệu Càn thức thời đưa cho hắn một ít bạc.

Tứ Hỉ cười ha hả thu bạc, nhưng vẫn lắc đầu, “Khi vạn tuế gia hạ chỉ là đang ở thư phòng, nô tài ngay cả cửa cũng không vào được, thật không có cách nào trả lời đại nhân.”

Triệu Càn trong lòng không yên, lo sợ đứng ở ngoài cửa chờ tuyên triệu.

“Triệu đại nhân.” Sở Uyên ngồi sau án (*), đang tùy ý lật xem một quyển sách, “Ngồi đi.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Triệu Càn ngồi trên ghế, “Hoàng Thượng triệu thần đến, không biết có chuyện gì?”

“Triệu đại nhân tới kinh thành đã bao nhiêu năm?” Sở Uyên thản nhiên hỏi.

“Hồi Hoàng Thượng, sắp ba mươi năm.” Triệu Càn cẩn thận trả lời.

“Ba mươi năm, không tính ngắn.” Sở Uyên khép sách lại, ngẩng đầu nhìn hắn, “Mấy năm nay trẫm đối với ngươi như thế nào?”

“Tất nhiên là hoàng ân bao la.” Triệu Càn vội vàng trả lời, trong lòng đã có chút dự cảm bất tường —— dù sao cũng đã làm quan trong triều nhiều năm, mỗi một biểu tình của Sở Uyên đều mang ý nghĩa riêng, hắn đại khái cũng có thể đoán được thất thất bát bát, mà mặt không chút thay đổi như hiện giờ, hiển nhiên là sẽ không có chuyện tốt gì.

“Vậy Triệu đại nhân đã làm gì để hồi báo trẫm?” Thanh âm Sở Uyên rốt cục trở nên ngoan lệ.

“Hoàng Thượng.” Triệu Càn trong lòng bối rối, đứng dậy quỳ trên mặt đất, “Còn thỉnh Hoàng Thượng… minh giám.” Hai chữ sau nói rất mơ hồ, hiển nhiên là vì trong lòng quá mức chột dạ.

“Minh giám?” Sở Uyên cười lạnh, “Triệu đại nhân không ngại nói xem, đêm qua đến phủ Thừa tướng là có chuyện gì? !”

Những lời này đối với Triệu Càn mà nói, hiển nhiên có thể so với sét giữa ban ngày, đầu óc nhất thời giật mạnh một cái, suýt nữa quỳ bệt trên mặt đất.

“Trẫm đang hỏi ngươi!” Sở Uyên nói từng câu từng chữ, trong thanh âm tràn đầy tức giận.

Sau bình phong, Thẩm Thiên Lăng nắm tay Tần Thiếu Vũ, quay đầu nhìn hắn một cái —— đầu Triệu đại nhân này có bệnh hay sao vậy, đã đến nước này rồi mà vẫn còn do dự. Sở Uyên rõ ràng đã biết hết tất cả, vào lúc này nếu còn cần mạng sống, chẳng lẽ không phải nên chủ động thú nhận sao?

“Hắn là quen ba phải.” Tần Thiếu Vũ ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói, “Lần này bị đâm một nhát dứt khoát, tất nhiên sẽ thất kinh, nói không nên lời cũng là bình thường.”

May mà sau một lát, Triệu Càn rốt cục hoàn hồn, run cầm cập nói, “Hoàng, Hoàng Thượng tha mạng.”

“Tha mạng?” Sở Uyên nhìn hắn, “Trước nói xem, ngươi đã làm những chuyện gì.”

Đối với Triệu Càn lúc này mà nói, hắn sợ nhất chính là loại câu hỏi ba phải như thế này. Nếu Sở Uyên trực tiếp vào thẳng chủ đề, vậy ít nhất hắn có thể biết mình đã bị lộ chuyện gì, đối đáp cũng bài bản hơn. Nhưng cái câu “đã làm những chuyện gì” nhìn như đơn giản này, khi trả lời lại là ngàn khó vạn khó, nếu lại giấu diếm chọc giận Sở Uyên, sợ là mười cái đầu cũng không đủ chém.

Vì thế hắn không thể làm gì khác hơn là nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn, bắt đầu từ chuyện mấy năm trước Chu Giác phái Lưu Nhất Thủy tới mượn sức mình, đem tất cả mọi chuyện đều nói ra hết. Đợi sau khi nói xong, sau lưng cũng đã bị mồ hôi thấm ướt.

“Rất tốt.” Sở Uyên quăng mạnh chén trà xuống đất, “Đây chính là rường cột nước nhà của Đại Sở ta!”

“Hoàng Thượng tha mạng a.” Toàn thân Triệu Càn run rẩy, trên mặt không có một chút huyết sắc, “Thần, thần chỉ là nhất thời, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, vạn vạn không có tâm mưu nghịch, Hoàng Thượng minh, minh giám.”

Một câu ngắn ngủi lại bị lặp ba bốn lần, Thẩm Thiên Lăng nghe mà nhíu mày, đại nhân đó ngày thường nhìn uy phong lẫm lẫm, sao chỉ vừa xảy ra chuyện đã mất mặt như vậy, một chút khí khái cũng không có, thật không thể vô dụng hơn nữa.

Sở Uyên lạnh lùng nhìn Triệu Càn, thẳng đến khi hắn mất hết khí lực ngồi bệt xuống đất, mới mở miệng nói, “Dựa theo luật pháp Đại Sở, Triệu đại nhân cũng biết mình nên có kết cục gì đi?”

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng tha mạng a.” Đầu óc Triệu Càn trống rỗng, sợ tới mức suýt nữa nói không ra tiếng.

“Muốn không chết cũng được.” Sở Uyên đứng lên, chậm rãi đi đến bên người hắn.

“Hoàng Thượng thỉnh nói.” Triệu Càn giống như kẻ chết đuối bắt được cọng cỏ, chỉ hận không thể moi tim ra cho hắn xem.

“Giúp trẫm trừ bỏ Lưu Nhất Thủy.” Sở Uyên từ trên cao nhìn hắn, “Sau khi chuyện thành, trẫm sẽ để ngươi mang theo người nhà rời đi.”

“Đa tạ Hoàng Thượng, đa tạ Hoàng Thượng.” May mắn nhặt về được cái mạng, toàn thân Triệu Càn ướt đẫm, giống như vừa từ trong nước đi ra.

“Trước đừng đa tạ trẫm, nếu ngay cả chuyện này cũng làm không tốt, vậy cứ chờ cùng phản tặc, bị tru cửu tộc đi.” Sở Uyên ngồi lại trên long ỷ, ngữ điệu băng lãnh.

“Thần tất nhiên sẽ tận hết toàn lực.” Triệu Càn dập đầu như giã tỏi.

Thẩm Thiên Lăng quay đầu ra phía sau, thở dài nói với Tần Thiếu Vũ, “Mỗi ngày đối mặt với những người này, Hoàng Thượng chắc cũng không thua kém gì bọn họ.”

“Thời gian Sở Uyên đăng cơ không lâu lắm, trong triều đại đa số đều là lão thần trên hắn một bó tuổi, đa số còn là mấy lão hồ ly.” Tần Thiếu Vũ nói, “Bất quá như bây giờ cũng tốt, quét sạch một ít loạn đảng cùng hôn quan, vừa lúc có chỗ trống cho người có thực học, sau khoa cử đầu xuân năm sau, chắc chắc triều đình sẽ phấn chấn không ít.”

“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, tiếp tục ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, thấy Triệu Càn đã đứng dậy cáo lui, thư phòng chỉ còn một mình Sở Uyên, vì thế liền kéo Tần Thiếu Vũ đi ra ngoài.

Sắc mặt Sở Uyên âm trầm, tâm tình hiển nhiên còn chưa tốt lên, sau khi nhìn thấy hai người bọn họ mới miễn cưỡng cười cười.

“Sao rồi?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.

“Hắn tất nhiên chỉ có thể đáp ứng.” Sở Uyên nói.

“Nhưng ta thấy hắn bị sợ không nhẹ.” Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày, “Có bị Lưu Nhất Thủy phát hiện không?”

“Hẳn là sẽ không.” Sở Uyên lắc đầu, “Dù sao ở trong triều lăn lộn nhiều năm như vậy, lần này lại một lòng muốn giữ mạng, cho dù trong lòng sợ hãi, hắn cũng sẽ tận lực làm đến tốt nhất.”

“Vậy thì tốt.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Hoàng Thượng cũng không cần vì thế mà tức giận, nếu lần này có thể đem loạn đảng diệt trừ một lần, đối với việc củng cố giang sơn cũng là một chuyện tốt.”

Sở Uyên gật đầu, “Đa tạ.”

“Chúng ta đi trước đây.” Thẩm Thiên Lăng cáo từ.

“Thay trẫm cám ơn Tiểu Cẩn.” Sở Uyên nói, “Trong triều có quá nhiều chuyện, ngày mai trẫm mới đi thăm y.”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cùng Tần Thiếu Vũ ra ngoài, hỏi, “Có muốn đến thăm Diệp đại ca không?”

“Thăm y làm gì?” Tần Thiếu Vũ nói, “Buổi sáng nghe ám vệ nói, hôm nay y lại tạc mao, đi sẽ gặp xui.”

“Tốt xấu cũng phải qua thông báo chứ.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Không thì mai Hoàng Thượng hỏi tới, biết Diệp đại ca vốn dĩ không nhờ chúng ta bảo hộ hắn, chẳng phải sẽ lộ tẩy sao.”

“Phái một người đi nói là được.” Tần Thiếu Vũ vẫn cố chấp như trước, “Chúng ta nhanh đi ăn cơm chiều đi.”

“Gấp cái gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Tất nhiên phải gấp.” Ánh mắt Tần Thiếu Vũ rất có thâm ý.

“Đừng nói là ngươi sốt ruột đi ăn cơm xong, sau đó liền diễn mã tặc nha?” Thẩm Thiên Lăng kinh sợ, “Bây giờ mới buổi chiều thôi đó!”

“Thì sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi lại.

Rất có sao đó biết không! Thẩm Thiên Lăng thật sự mặc kệ hắn, tự mình chạy tới chỗ Diệp Cẩn.

“Chậm đã.” Tần Thiếu Vũ buồn cười, bước tới giữ chặt y lại, “Lông chồn này vừa dày vừa nặng, không sợ té sao.”

Té cũng tốt hơn giữa ban ngày ban mặt mà bị ngươi ân ân! Thẩm tiểu thụ giận dữ đá đá hắn.

Vài cung nữ trốn ở xa xa nhìn lén, trong lòng cảm khái Thẩm công tử thật là đẹp mắt a.

Cùng Tần cung chủ chơi trò rượt đuổi gì đó, thật khiến người nhịn không được muốn thét chói tay a.

Không biết lúc nào mới có thể hiện ra nguyên hình hô phong hoán vũ đây.

Chúng ta đều vô cùng muốn xem a.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.