Khắp Chốn Giang Hồ Đều Là Thổ Hào

Chương 193: Chương 193: Vậy mà còn có màn dự phòng [2]




“Sẽ không.” Hoàng Đại Tiên nói, “Trời sắp nắng.”

“Thật sao?” Mộ Hàn Dạ rõ ràng không tin, nhìn nhìn mây đen trên trời...... Hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ xuất hiện mặt trời a !

“Tất nhiên là thật, lừa ngươi làm cái gì.” Hoàng Đại Tiên nói, “Là ta hay là ngươi hiểu rõ nơi này.”

“Nói cũng đúng.” Mộ Hàn Dạ sờ sờ cằm, “Không thì chúng ta đánh cược?”

“Đánh cược cái gì?” Hoàng Đại Tiên thuận miệng hỏi, hơn nữa sau khi hỏi xong nháy mắt liền hối hận. Kỳ thật hoàn toàn cũng không cần nghĩ, liền có thể biết hắn suy nghĩ cái gì a......

Quả nhiên, Mộ Hàn Dạ lập tức hưng trí bừng bừng nói, “Nếu A Hoàng thắng, liền gọi ta một tiếng tướng công !”

“Câm miệng.” Hoàng Đại Tiên bình tĩnh cắt ngang.

Mộ Hàn Dạ ủy khuất nói, “Nhưng ta còn chưa nói nếu là ta thắng --”

“Câm miệng !” Hoàng Đại Tiên lại cắt ngang .

Mộ Hàn Dạ đáy mắt tràn ngập ai oán.

Hoàng Đại Tiên nhìn thấy buồn cười, vòng qua hắn muốn tiếp bước lên trên, Mộ Hàn Dạ lại nói, “Di, mặt trời thật sự đi ra .”

Tựa hồ chỉ là trong thời gian nháy mắt, mây đen trên trời thế nhưng thật sự tản đi hơn phân nửa, một luồng ánh sáng màu vàng trút xuống, một tầng nắng vàng chiếu rọi lên tuyết sơn mênh mông, chiếu lên băng lăng đủ loại kiểu dáng, trông rất đẹp mắt.

Mộ Hàn Dạ đuổi sát vài bước theo phía sau hắn, nói, “A Hoàng đánh cược thắng.”

Hoàng Đại Tiên cũng không quay đầu lại, “Ta vẫn chưa đáp ứng qua muốn cùng ngươi đánh cược.”

“Ai nói .” Mộ Hàn Dạ nói, “A Hoàng rõ ràng đáp ứng, còn nói muốn gọi ‘Tướng công’ hai lần.”

Tuy hai người thành thân đã lâu, thế nhưng Hoàng Đại Tiên cảm thấy, chính mình cũng là có thể một lần lại một lần ban ngày ban mặt bị công lực nói dối của hắn làm run rẫy.“A !” Đi một đoạn đường ngắn, Mộ Hàn Dạ đột nhiên hoảng sợ thở gấp.

Hoàng Đại Tiên tăng nhanh cước bộ, cơ hồ muốn chạy đi.

“A Hoàng !” Mộ Hàn Dạ gọi.

Hoàng Đại Tiên xem như không nghe thấy.

“Ngoạn ý này phát sáng a !” Mộ Hàn Dạ nói ra một câu kinh người.

Hoàng Đại Tiên cước bộ bị kiềm hãm, quay đầu nhìn qua.

Nắng vàng phủ kín cả tòa tuyết sơn, tất nhiên cũng đem Mộ Hàn Dạ gắn vào trong đó. Mà cột đá màu đỏ hắn đang cầm trong tay, thế nhưng phát ra ánh sáng ấm áp, tựa hồ còn có xu thế càng lúc càng sáng.

Hoàng Đại Tiên trong lòng cả kinh, cũng không suy nghĩ rõ ràng, tiến lên vươn tay liền đem cột đá đánh rớt, kéo Mộ Hàn Dạ bảo hộ ở phía sau mình.

Thất Tuyệt vương:......

Cột đá màu đỏ rớt trên mặt đất, nhưng ánh sáng chưa tán đi, chỉ là trở nên nhu hòa hơn một chút. Một lúc lâu sau, Mộ Hàn Dạ nói, “Ta cảm thấy nó đại khái sẽ không nổ tung.”

Hoàng Đại Tiên cũng biết được bản thân tựa hồ lo lắng quá nhiều, quay đầu đưa mắt nhìn Mộ Hàn Dạ.

Thất Tuyệt vương cao hứng nói, “A Hoàng vừa rồi thật sự là dũng cảm.”

Hoàng Đại Tiên đau đầu, khom lưng định đem cột đá nhặt lên, phó quan lại mang theo người chạy tới, trong tay cầm cột đá đồng dạng đang phát sáng.

“Phía trên còn có một cây.” Phó quan thở hồng hộc nói, “Cũng đang phát sáng.”

Nhìn hai cây cột đá màu đỏ, Hoàng Đại Tiên trong đầu đột nhiên lóe lên một cái, “Có ai còn nhớ rõ hai cây cột này là đào ra ở đâu không?”

“Ta nhớ rõ.” Phó quan nói, “Đều làm ký hiệu.”

“Chôn trở về chỗ cũ, dùng tốc độ nhanh nhất !” Hoàng Đại Tiên nói.

Phó quan lĩnh mệnh chạy xuống núi , Hoàng Đại Tiên nhìn Mộ Hàn Dạ, “Ngươi dẫn ta đến phía trên, tìm nơi có tầm nhìn tốt nhất !”

Tuy rằng không biết đến tột cùng phát sinh chuyện gì, nhưng Mộ Hàn Dạ cũng không hỏi nhiều. Sau khi nhìn nhìn lên trên, liền đem người chặn ngang ôm lấy một phen, thả người nhảy tới phía trên. Cơ hồ hắn đi trên vách núi giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, giây lát liền đến một chỗ vách núi cao.

“Nơi này được không?” Mộ Hàn Dạ buông hắn ra.

Hoàng Đại Tiên gật đầu, đứng ở vách đá nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy tuyết đọng trắng xóa ở bên trong đầy khắp núi đồi, vô số vầng sáng đỏ đang lóe sáng, nói ít cũng có trên trăm cái.

“Này......” Mộ Hàn Dạ có chút sửng sốt.

“Là cực quang trận.” Hoàng Đại Tiên cũng không giải thích nhiều với hắn, không chớp mắt nhìn chằm chằm phía dưới, như muốn phá giải. Mộ Hàn Dạ khoác qua bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói, “Đừng hoảng hốt, từ từ .”

Hoàng Đại Tiên gật đầu, lòng bàn tay lại không tự giác thấm ra mồ hôi lạnh. Mây đen trên trời khi tụ khi tán, ánh nắng nói không chính xác lúc nào thì sẽ bị che lấp, các tướng sĩ sau khi đang chôn cột đá xong thì vòng lại lên núi, thấy hai người đang đứng ở trên vách nhìn xuống, trong khoảng thời gian ngắn hai mặt nhìn nhau, cũng có chút khó hiểu.Mộ Hàn Dạ nhìn bọn họ làm thủ thế không được phát ra tiếng động, ý nói là giữ yên lặng. Phó tướng gật đầu, phất tay ra lệnh mọi người ở tại chỗ đợi lệnh. Thời gian từng chút từng chút trôi qua, khi ánh sáng đỏ lóe lên chiếu xuống, mắt Hoàng Đại Tiên đã có chút mơ hồ, Mộ Hàn Dạ nhìn thấy nóng lòng, đơn giản che ánh mắt hắn một phen, “Không được tiếp tục nhìn, nghỉ ngơi một lúc.”

Hoàng Đại Tiên cũng không nói cái gì, vừa rồi đã nhìn chằm chằm một lúc lâu, vài đồ án kia sớm chiếu vào bên trong đầu óc, từng đường sáng nối tiếp cùng một chỗ, như là có cái sinh động gì muốn miêu tả.

“Tiểu Viễn?” Thấy hắn vẫn đứng bất động, Mộ Hàn Dạ trong lòng cũng có chút chột dạ, nghĩ trăm ngàn lần đừng có trúng yêu pháp gì a, đưa tay vừa định lắc lắc hắn, Hoàng Đại Tiên hai mắt đột nhiên sáng lên.

“Làm sao vậy?” Mộ Hàn Dạ hỏi.

“Mang ta đến chỗ đó !” Hoàng Đại Tiên chỉ vào một bụi cỏ khô héo phía dưới, “Mau lên.”

Mộ Hàn Dạ đem hắn ôm lên, thả người nhảy tới bên cạnh bụi cỏ. Hoàng Đại Tiên tránh thoát ôm ấp của hắn, vài bước chạy tới, ngồi xổm xuống trên mặt đất gõ gõ, như là đang tìm vật gì.

“Tiểu Viễn.” Mộ Hàn Dạ nắm tay hắn, “Ngươi trước nói cho ta biết ngươi không có việc gì.” Bằng không loại hành vi này, thật sự rất giống là trúng tà a !

“Ta tất nhiên không có việc gì.” Hoàng Đại Tiên trong mắt nôn nóng, “Ngươi đừng quấy rối, ta lập tức liền có thể tìm được cửa trận .”

Mộ Hàn Dạ nhẹ nhàng thở ra, buông tay hắn ra. Hoàng Đại Tiên theo bụi cỏ từng chút từng chút sờ qua sờ lại, rốt cuộc tìm được một phiến đá cứng rắn.

“Ta làm cho.” Thấy hắn tựa hồ muốn đem phiến đá đào lên, Mộ Hàn Dạ tiến lên rút ra chủy thủ, ba hai cái liền đem nó dời đi. Mà sau khi phiến đá bị dời đi, phía dưới thế nhưng lại xuất hiện một cột đá nhỏ, cùng mấy cây cột lúc nãy cơ hồ giống nhau, chỉ là nhỏ hơn một chút mà thôi.

“Đây là cái gì?” Mộ Hàn Dạ nhíu mày.

“Là cực quang thạch, cũng là cửa cực quang trận.” Hoàng Đại Tiên từ trên cổ tháo ngọc bội xuống, rất cẩn thận khảm vào đỉnh nứt ra trên cột đá, đúng là vừa vặn, mảy may cũng không kém.

Mộ Hàn Dạ trong lòng giật mình, khối ngọc bội kia lại bắt đầu chậm rãi sáng lên, ở phía trước chiết xạ ra một đường ánh sáng, Hoàng Đại Tiên theo hướng ánh sáng nhìn qua, chỉ thấy là một nơi thạch bích hoang vắng.

“Thế nào?” Mộ Hàn Dạ cẩn thận hỏi hắn.

“Gọi đám người Tần cung chủ đến đây.” Hoàng Đại Tiên nói, “Sau thạch bích, hẳn là một cửa.”

Một lời vừa nói ra, tất cả mọi người chung quanh sửng sốt một chút. Mộ Hàn Dạ gật đầu ý bảo phó quan nghe theo, một quả đạn tín hiệu mang theo thanh âm dài bắn lên nửa ngày, nổ tung thành một đóa hoa lửa. Người còn lại đang ở tám tòa núi tìm kiếm sau khi nhìn thấy, cũng lập tức thu binh tập hợp, chạy về phía bên này.

“Nếu thật sự là cơ quan, Chu Giác vì sao không đem vài cột đá kia phá hủy?” Mộ Hàn Dạ có chút khó hiểu, “Như vậy chúng ta chẳng phải là càng khó tìm.”“Ta đoán hắn hoàn toàn không biết.” Hoàng Đại Tiên nói, “Cha ta khi dạy trận pháp cho ta từng nói qua, cực quang thạch chia làm hai loại, tử thạch cùng mẫu thạch, màu đỏ là mẫu màu xanh là tử, có thể cảm ứng lẫn nhau.” Lúc trước chỉ cho là nghe cố sự, nhưng không dự đoán được, thế nhưng còn có thể có chuyện này.

“Trách không được nhạc phụ đưa ngọc bội cho ngươi.” Mộ Hàn Dạ sáng tỏ.

“Cha ta vẫn đối Chu Giác trung thành và tận tâm.” Hoàng Đại Tiên nói, “Nơi ẩn thân này, hẳn cũng là do hắn nói cho Chu Giác .” Đoạn thời gian khi mình bị phái đến Thất Tuyệt quốc, dự tính hắn đã sớm cảm thấy được Chu Giác đã bắt đầu nghi kỵ, sau khi vô số lần có ý đồ chạy trốn thất bại, cũng chỉ có thể nhờ người đem ngọc bội mang ra khỏi tuyết nguyên, chờ đợi nhi tử duy nhất có thể thuận lợi chạy trốn, tương lai có thể báo thù.

“Thời điểm cuối cùng, nghĩ đến cha ta cũng tìm không thấy người có thể hoàn toàn tín nhiệm, tất nhiên cũng không thể nói thẳng cửa trận ở đâu, để tránh triệt để chọc giận Chu Giác, chỉ có thể mang một khối Thạch Ngọc bội.” Hoàng Đại Tiên thản nhiên nói, “Bất quá may mắn, ta còn có thể tìm được.”

Mà Chu Giác trăm phương ngàn kế phái người một đường đuổi giết, nói vậy cũng là đoán được vài chuyện, cảm thấy chính mình biết quá nhiều bí mật.

Chung quy dựa theo tính tình của hắn, dù chỉ là một tia sơ hở, cũng muốn tận lực tu bổ mới có thể an tâm, huống chi nơi này là một con đường lui cuối cùng của hắn.

“Đừng sợ.” Cảm thấy được tay hắn có chút run rẩy, Mộ Hàn Dạ thấp giọng an ủi.

“Ta không phải sợ.” Hoàng Đại Tiên nói “Chỉ là cảm thấy...... Cũng không thể nói rõ là cái gì.”

“Ta biết.” Mộ Hàn Dạ hoàn qua bờ vai của hắn, “Có ta ở đây.”

Hoàng Đại Tiên quay đầu nhìn hắn một cái, thấy ánh mắt hắn kiên định, trong lòng cũng liền thoải mái theo một chút, “Ân.”

Mộ Hàn Dạ cười cười, bồi hắn đồng thời thủ địa cung. Phạm vi Cửu Phong sơn rất lớn, đợi cho đám người Tần Thiếu Vũ đuổi tới là lúc, mặt trời đã bị mây đen che khuất, sắc trời dần tối, bốn phía từng trận âm phong, khiến lòng người có chút run lên.

Thẩm Thiên Lăng nhịn không được liền đem áo choàng buộc chặt một chút.

“Làm sao vậy?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Nơi này có cơ quan.” Hoàng Đại Tiên chỉ vào phiến thạch bích kia.

“Cơ quan?” Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày, muốn tiến lên xem, lại bị Thẩm Thiên Lăng kéo lại một phen.

Thẩm tiểu thụ đưa mắt nhìn nam nhân mình tiến hành khiển trách. Biết là cái gì không mà ngươi muốn đi !

Tần Thiếu Vũ nhướng mày, nhìn về phía Mộ Hàn Dạ nói, “Không thì nổ tung thử xem? Vừa lúc mang theo thuốc nổ.”

Mộ Hàn Dạ gật đầu, tự mình mang theo thuốc nổ đặt xuống chỗ thạch bích trước mặt, chỉ thấy phía trước đều là tuyết đọng, cũng phân biệt không ra đến tột cùng có người đi vào hay không. Sau khi đem thuốc nổ chôn ở cửa động xong, Mộ Hàn Dạ lấy hỏa chiết châm kíp nổ, xoay người nhanh chóng rời đi.Sau một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, thạch bích đen quả thực tứ phân ngũ liệt mở ra. Mà ở phía sau thạch bích, quả thật có một cửa động sâu thẳm, giống như một đôi mắt tối đen, đang u u nhìn mọi người.

Trận địa sớm đã sẵn sàng đón quân địch, Sở quân nhanh chóng tiến lên, đem cửa động đoàn đoàn vây quanh, nhưng bên trong lại im lặng, không có người lao tới.

Mộ Hàn Dạ tìm một hòn đá trơn, đặt ở cửa động một cước đá vào. Bởi vì chỉnh thể mặt đất trong động nghiêng xuống phía dưới, cho nên hòn đá cũng một đường lăn vào bên trong, giây lát liền biến mất ở trong bóng đêm, chỉ để lại một chuỗi thanh âm vang vọng.

“Không có cơ quan gì.” Mộ Hàn Dạ nói, “Vào thôi.”

Sở quân đốt đuốc lên, từ cửa động nối đuôi nhau vào. Ngọn lửa hừng hực chiếu sáng bốn phía thạch bích, cũng chiếu sáng đường phía trước.

“Có dấu chân.” Tần Thiếu Vũ phất tay ý bảo mọi người dừng lại.

Bởi vì trong động không có bão tuyết quấy nhiễu, cho nên dấu vết lưu lại cũng không thể nhanh chóng bị vùi lấp. Tại một chỗ khói bụi mỏng manh trên đất, một dấu chân khá rõ ràng, hiển nhiên có người từng đi vào bên trong.

Có phát hiện này, mọi người cũng càng phát ra cảnh giác hơn. Bốn phía yên tĩnh không có tiếng động, chỉ có tiếng vang giọt nước nhỏ vụn lướt qua thạch bích. Càng đi vào bên trong lối rẽ càng nhiều, cả tòa núi giống như cũng bị xỏ xuyên qua, chỉ có thể dựa vào dấu chân mơ hồ phân biệt. Lại đi tới phía trước một lúc, bốn phía chậm rãi sáng sủa lên, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một thùng gỗ nhỏ phía trên đỉnh có một chỗ hổng, bên cạnh đặt một tấm ván gỗ, phía trên rơi xuống một chút tuyết đọng.

“Hẳn là dùng để che chỗ hổng.” Tần Thiếu Vũ đá đá ván gỗ kia, “Tuyết còn chưa hóa xong, hẳn là chạy không được bao lâu, hiện tại đi tìm còn kịp !”

Vừa dứt lời, Mộ Hàn Dạ là người đầu tiên xông ra ngoài, trên tuyết quả nhiên có hai hàng dấu chân, một đường kéo dài về phía xa xa. Dọc theo phương hướng dấu chân đi tìm, cuối cùng đúng là đến một vách núi.

“Sẽ không nhảy xuống đi.” Thẩm Thiên Lăng nhíu mày.

“Nếu thật sự là Chu Giác, nhảy xuống không giống như là tính cách của hắn.” Hoàng Đại Tiên lắc đầu.

“Để người tìm ở trên núi !” Mộ Hàn Dạ gọi phó quan lên, “Cho dù đào ba thước, cũng phải đem người tìm ra !”

Phó quan lĩnh mệnh rời đi, Tần Thiếu Vũ cũng mang theo Thẩm Thiên Lăng đi tìm giúp. Hoàng Đại Tiên vừa rồi phá giải trận pháp, đã hao phí quá nhiều tinh lực, lại ở sơn động đi một đường dài, cho nên lúc này đang tựa vào trong ngực Mộ Hàn Dạ, muốn nghỉ ngơi một lúc.

“Ta mang ngươi trở về?” Mộ Hàn Dạ vỗ vỗ lưng hắn.

“Không sao.” Hoàng Đại Tiên nói, “Ta ngồi ở đây một lúc là được.”

Mộ Hàn Dạ gật đầu, giúp hắn làm sạch một tảng đá bằng phẳng, lại cởi áo choàng của mình xuống khoác trên đầu vai hắn, “Ngươi ngồi một lúc, ta tìm ảnh vệ lấy chút rượu nóng, uống chút cho ấm thân thể.”Hoàng Đại Tiên gật đầu, ngồi ở trên tảng đá nhìn hắn đi xa, tự mình ngẩng đầu nhìn bốn phía đánh giá.

Tòa Cửu Phong sơn ở Cực bắc này sợ là tòa núi cao nhất, bùn đất đen cùng tuyết trắng hỗn tạp cùng một chỗ, bụi cỏ khô héo sau tuyết giống như mọc loạn, từng bụi từng bụi mọc ở trên núi, có khả năng cao tới năm sáu thước.

Không biết là hoa mắt hay là gì, Hoàng Đại Tiên hoảng hốt liền cảm thấy một bụi cỏ khô phía trên đột nhiên động một chút, nhíu mày nhìn kỹ, thế nhưng quả nhiên có một đôi mắt nhìn lại.

Hỗn loạn oán hận, ngoan độc, không cam tâm cùng âm lãnh, bất quá lại là một đôi mắt quen thuộc.

Cuồng phong dưới đáy lòng gào thét, Hoàng Đại Tiên khiếp sợ đứng lên, lại cảm thấy trước mắt có chút tối sầm. Không đợi hắn kêu ra tiếng, người nọ trên núi đã giơ đao thả người nhảy xuống, lợi dụng lưỡi đao sắc bén phản xạ dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt, tràn ngập sát ý. Hoàng Đại Tiên theo bản năng né sang một bên trốn đi, kham kham cùng lưỡi dao lướt qua, tảng đá lúc đầu ngồi bị chém thành hai đoạn, hòn đá rất nhỏ bắn lên tay, đánh trúng mu bàn tay rất đau.

Chu Giác hai mắt đỏ ngầu, lại cầm đao chém đến, từng bước đem Hoàng Đại Tiên bức đến vách núi -- Hôm nay hắn là khó thoát khỏi cái chết, vậy thì chỉ có thể đồng quy vu tận, trên đường đến Hoàng Tuyền coi như là có người đệm lưng.

Hoàng Đại Tiên võ công vốn dưới hắn, huống chi hôm nay lại đã hao phí quá nhiều tinh lực, bởi vậy cước bộ vô ý liền lảo đảo một cái, Chu Giác thấy thế ý cười càng sâu, giơ đao vừa định nhào lên, cổ tay lại đột nhiên run lên một trận, không tự giác liền buông chuôi đao ra. Sau đó ở trong một cái chớp mắt, Mộ Hàn Dạ liền từ trên trời giáng xuống, đem Hoàng Đại Tiên kéo qua một bên.

“Quốc sư.” Ảnh vệ nhanh chóng tiến lên, vây xung quanh hắn bảo hộ.

Chu Giác sao có thể là đối thủ của Mộ Hàn Dạ, chẳng qua là sau hai ba chiêu, liền bị một chưởng đánh trúng ngực, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Sở quân đầy khắp núi đồi sau khi nghe được động tĩnh, cũng lập tức vòng lại. Chu Giác tự biết đại nạn buông xuống, sau khi lắc mình tránh thoát một chiêu của Mộ Hàn Dạ, liền bay về phía sau vài bước, thả người nhảy xuống thâm uyên vạn trượng.

Si tâm vọng tưởng cũng tốt, không biết tự lượng sức mình cũng tốt, ít nhiều cũng là tự cho mình là hoàng đế một đời, hắn tất nhiên không muốn bị đối thủ thẩm vấn như tù binh, thầm nghĩ bản thân có thể kết thúc, coi như là có thể giữ một chút tôn nghiêm vương giả cuối cùng.

Nhưng hắn vạn vạn lần không nghĩ tới là, Mộ Hàn Dạ thế nhưng cũng cùng nhảy xuống theo.

“Vương thượng !” Ảnh vệ đại kinh thất sắc, hiển nhiên cũng không dự đoán được hắn sẽ có hành động kinh thế hãi tục như vậy. Hoàng Đại Tiên càng là sắc mặt tái nhợt, vài bước liền vọt tới vách núi xem đến tột cùng.

Ảnh vệ nhanh chóng giữ chặt hắn, Tần Thiếu Vũ cùng Thẩm Thiên Lăng cũng chạy đến, mọi người nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy Mộ Hàn Dạ ở trên vách núi chạy vài bước tăng nhanh tốc độ, ở giữa không trung bắt lấy Chu Giác một phen, rồi sau đó nắm lên mượn lực đổi phương hướng, vững vàng dừng ở bên cạnh một vách đá trên vách vúi, nâng tay đánh một chưởng sạch sẽ lưu loát, đem Chu Giác đánh hôn mê bất tỉnh.Tại bên cạnh vách đá, có một con đường uốn lượn phủ đầy tuyết đọng, nhìn giống như con đường nhỏ, bất quá Hoàng Đại Tiên hiển nhiên không có tâm tình chờ hắn cõng Chu Giác lên, ra lệnh ảnh vệ cầm dây buộc cùng một chỗ, đem hai người kéo lên -- May mắn vốn dĩ là chuẩn bị tốt muốn mạo hiểm, nhưng lại không có đi, ngược lại dây thừng cũng không hề ít.

Sau khi thấy hắn bình an đi lên, tất cả mọi người ở đây nhẹ nhàng thở ra. Thẩm Thiên Lăng quay đầu đưa mắt nhìn Tần Thiếu Vũ, đáy mắt ngoại trừ may mắn, còn có ba phần ngoài ý muốn -- Lúc trước chỉ biết là Mộ Hàn Dạ công phu cao, nhưng không dự đoán được thế nhưng sẽ xuất thần nhập hóa đến như thế.

Vách núi vạn trượng a, cư nhiên nói nhảy liền nhảy.

Tần Thiếu Vũ khẽ cong khóe miệng, cũng không nói thêm gì nữa.

Lúc trước khi hai người tỷ thí, vốn tưởng rằng cũng đã dốc hết toàn lực, nhưng không dự đoán được hắn lại là có phần giữ lại.

Làm hoàng đế, quả thật là so với mình có thể tính kế a......

Tần Thiếu Vũ cười cười lắc đầu, thò tay đem Thẩm Thiên Lăng ôm vào trong lòng.

Trên núi gió thổi từng trận, mang đến từng trận mùi tuyết đọng sạch sẽ, khiến mỗi người đều nhẹ nhàng khoan khoái không ít.

Ảnh vệ đem Chu Giác trói lại, cùng Sở quân một đường vòng vèo đi trở về đại doanh. Mộ Hàn Dạ vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng thấy Hoàng Đại Tiên sắc mặt tái nhợt tinh thần hoảng hốt, bộ dáng lập tức liền muốn ngất xỉu đi, cũng liền thức thời câm miệng, theo mọi người một đường trở về quân doanh.

Tin tức Chu Giác bị bắt sống rất nhanh liền truyền khắp toàn bộ quân doanh, các tướng sĩ ai ai cũng vui mừng khôn xiết, Thẩm Thiên Phàm cũng là vui mừng quá đỗi, đầu bếp bận rộn đến mức khí thế ngất trời, chuẩn bị buổi tối phải hảo hảo ăn mừng một phen. Bên ngoài doanh trướng, Thẩm Thiên Lăng Tần Thiếu Vũ cùng Tiểu Phượng Hoàng, ở trên mặt tuyết chơi nhảy ô vuông, Liên Thành Cô Nguyệt thì mang theo tuyết lang đứng ở trên một tảng đá, đáy mắt khó có được thoải mái -- Sở quân toàn thắng, hứa hẹn của mình coi như là đã làm được. Ngày kế tiếp, liền có thể an tâm dẫn hắn đến Nam Hải .

Mà khi tất cả mọi người đang cao hứng phấn chấn, cuối cùng cũng bắt được Chu Giác, người lập công lại có vẻ khổ bức. Trong lều trại, Hoàng Đại Tiên đang ngồi ở bên giường, Mộ Hàn Dạ lại là ngồi xổm trước mặt hắn, hai mắt tràn ngập ý tứ linh tinh 'Ta biết sai rồi, ngươi liếc mắt nhìn ta một cái đi', mới vừa rồi ở vách núi phi thường dũng mãnh, đảo mắt một cái liền không giống như là vua của một nước, mà giống như là một con đại cẩu chột dạ.

“A Hoàng......” Mộ Hàn Dạ đến trước mặt hắn cọ cọ.

Hoàng Đại Tiên tay phải xoa nửa mặt hắn, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

Mộ Hàn Dạ khẽ nhíu mày, kéo tay phải hắn qua đưa mắt nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay có chút vết máu cùng vài miệng vết thương, hiển nhiên là vừa rồi quá khẩn trương, trong lúc vô ý thức tự mình bấu ra .

Mộ Hàn Dạ thở dài, lấy chút thuốc trị thương giúp hắn làm sạch, chỉ là còn chưa kịp băng bó, Hoàng Đại Tiên lại đột nhiên đem hắn ôm vào trong ngực, khí lực rất lớn, giống như là vĩnh viễn cũng không tính buông ra.“Ngốc tử.” Mộ Hàn Dạ ngẩn người, vỗ vỗ phía sau lưng hắn nhẹ nhàng chậm chạp nói, “Ta không sao.”

Hoàng Đại Tiên hốc mắt có chút đỏ lên, trong đầu một lần lại một lần lặp lại hình ảnh Mộ Hàn Dạ nhảy xuống vách núi, ở nháy mắt kia, phản ứng đầu tiên là hắn không cẩn thận đạp không, mới có thể cùng Chu Giác đồng thời rớt xuống. Nháy mắt hàn ý thổi quét đến phủ đầy toàn thân, đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn tán đi.

“Sao ta có thể sẽ làm chuyện không nắm chắc.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn ngồi ở bên giường, “Khi vừa đến vách núi, ta đã ở chung quanh nhìn qua, thấy bên cạnh vách đá hình như là có đường nhỏ, còn muốn dẫn ngươi đi xem. Cho nên thấy Chu Giác nhảy xuống, ta cũng liền nhảy theo xuống, nếu là không nắm chắc bắt được hắn, ta đương nhiên sẽ rơi xuống trên vách đá kia, sao có thể sẽ bồi hắn đồng thời toi mạng.”

“Vậy thì sao?” Hoàng Đại Tiên giọng nói khàn khàn, “Chu Giác nhảy xuống thì để hắn nhảy đi, dù sao cũng chỉ có con đường chết, ngươi cần gì phải đem hắn kéo lên.”

“Đáp ứng ngươi, phải bắt được hắn.” Mộ Hàn Dạ nhỏ giọng nói.

Hoàng Đại Tiên:......

“Hơn nữa hắn quỷ kế đa đoan, nếu lại chạy thì phải làm sao bây giờ.” Mộ Hàn Dạ hừ hừ, “Thấy hắn nhảy xuống, ta còn nghĩ hắn muốn nhảy đến chỗ vách đá đó, không nghĩ tới thật sự đúng là muốn nhảy xuống vách núi.”

Hoàng Đại Tiên vừa muốn khóc lại vừa muốn cười.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn cọ cọ, nhân cơ hội muốn ăn đường, “Ta đều bị thương.”

“Ở đâu?” Hoàng Đại Tiên hỏi.

Mộ Hàn Dạ vươn tay, chỉ thấy ở trên cánh tay có vài đường trầy da, dự tính là không cẩn thận cọ ở đâu đó .

“A Hoàng giúp ta liếm một chút được không ?” Thất Tuyệt vương có không ít tư tưởng diệu kì.

Hoàng Đại Tiên trừng mắt liếc nhìn hắn, lấy lọ thuốc giúp hắn thoa lên

“Đau !” Mộ Hàn Dạ thanh âm suy yếu.

Hoàng đại hiệp nhẹ tay một chút.

“Vẫn đau.” Mộ Hàn Dạ tiếp tục kháng nghị.

Hoàng Đại Tiên giương mắt nhìn hắn, “Không cho nháo.”

“Là rất đau.” Mộ Hàn Dạ chen chen đến trước mặt hắn, “A Hoàng hôn ta, liền không đau .”

Hoàng Đại Tiên có chút vô lực nhìn hắn một cái.

Mộ Hàn Dạ hai mắt lóe sáng, nụ cười đơn thuần sạch sẽ, giống như là hoa tuyết trên đỉnh núi chưa bao giờ dính qua khói bụi.

Hoàng Đại Tiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ghé qua.

Đôi môi nhiệt liệt nóng bỏng, triền miên duyện hôn, thầm nghĩ cứ như vậy mà kéo dài đến một đời.

Ban đêm, một hồi lửa trại long trọng cuồng hoan mở ra tại tuyết nguyên. Tuy nói không có rượu cùng thức ăn ngon, nhưng trên mặt mỗi người đều tràn ngập ý cười. Trên đống củi lửa, mùi thịt nướng tản mát ra từng trận hương thơm, hành khúc vang vọng ở trong không khí se lạnh, đem hàn ý cũng xua tan không ít.“Chíp !” Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế, tâm tình cục bông tất nhiên cũng rất tốt, ở trong đám người vặn vặn vẹo vẹo xuyên đến xuyên đi, phía sau là một đám ám vệ, rất là trùng trùng điệp điệp, vừa thấy chính là con nhà giàu ăn chơi trác táng.

Vật biểu tượng giang hồ một bên gặm thịt một bên cảm khái, chúng ta thật sự là đủ tư cách làm chân chó, phi thường sảng khoái.

Ám vệ Nhật Nguyệt sơn trang cùng ảnh vệ Thất Tuyệt quốc như là hiểu được ý lẫn nhau, yên lặng mang theo túi rượu cách xa một chút, để tránh lại bị giữ chặt ôn chuyện.

Vậy thì đêm nay cũng đừng mong ngủ.

Thẩm Thiên Lăng tửu lượng không tệ, bất quá ngày thường Tần Thiếu Vũ chỉ cho hắn uống bạch lê hoa cùng nữ nhi hồng, cho nên đối với rượu mạnh trong quân doanh kính phỏng chừng không đủ, sau khi uống ba năm bôi, liền thành công đem bản thân đẩy ngã. Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười, chỉ phải đem người ôm trở về đại trướng.

“Ngươi !” Thẩm tiểu thụ khoanh chân ngồi ở trên giường, “Đi lấy rượu !”

“Rượu đến đây.” Tần Thiếu Vũ rót ly nước trà, ôm đút cho hắn.

Thẩm Thiên Lăng nhíu mày nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Có chút nhạt.”

Tần Thiếu Vũ nhẫn cười, lấy nước ấm lau mặt cho hắn, “Về sau không cho uống nữa.”

“Không.” Thẩm Thiên Lăng đứng ở trên giường, bắt đầu cởi y phục.

Tần Thiếu Vũ:......

Thẩm tiểu thụ tuy rằng đầu rất choáng, thế nhưng tốc độ trên tay một chút cũng không chậm trễ, sau một lát liền đem chính mình lột bảy tám phần, chỉ chừa lại một cái tiểu khố đầu.

Tuy coi như là có phúc được thấy, nhưng chung quy tuyết nguyên rất lạnh. Tần Thiếu Vũ vừa định tiến lên đem hắn nhét về ổ chăn, tiểu khố đầu liền xoay chuyển rớt lên trên đầu hắn.

Tần Thiếu Vũ có chút hắc tuyến.

Đem chính mình thành công cởi sạch Thẩm tiểu thụ rất là đắc ý, xuống giường mang hài liền chạy ra bên ngoài, “Ta đi tìm chút thịt ăn.”

Tần Thiếu Vũ nhanh chóng đem hắn giữ chặt một phen, dở khóc dở cười ôm về trên giường, hơn nữa âm thầm thề, lần sau cho dù là hắn chỉ uống một ngụm rượu, chính mình cũng phải canh giữ ở bên cạnh, bằng không cứ như vậy mà chạy ra bên ngoài thì phải làm sao.

May mắn Thẩm tiểu thụ đối với chuyện 'Ăn thịt' này cũng không chấp niệm nhiều lắm, sau khi đấu tranh hai cái liền buông tha, ngược lại bắt đầu chơi gối đầu cùng chăn, còn ý đồ che đầu Tần Thiếu Vũ.

Tần cung chủ đầu ong ong vang, đem người một phen đè trở về ổ chăn, “Không được nhúc nhích !”

Thẩm Thiên Lăng quả nhiên liền không động, thập phần nhu thuận, sau đó lén lút hỏi, “Kế tiếp thì sao?”

Tần Thiếu Vũ dịch góc chăn, “Kế tiếp ngủ một giấc.”

Thẩm Thiên Lăng nhanh chóng nhắm mắt lại.Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng thở ra, vừa định đi rót chén nước uống, Thẩm tiểu thụ lại nhào tới, “Hoàn toàn ngủ không được !” Thập phần ủy khuất.

Tần Thiếu Vũ:......

Treo ở trên lưng hắn, Thẩm Thiên Lăng rất sảng khoái rầm rì, còn đang không ngừng cọ đến cọ đi.

Đây là tự tìm a...... Tần Thiếu Vũ hít sâu một hơi, đem người đè xuống dưới thân.

Thẩm tiểu thụ cùng sử dụng tứ chi quấn lấy hắn, nghiêm túc nói, “Ta cẩn thận suy xét một chút, sáng mai muốn ăn mì trứng sốt cà.”

Tần Thiếu Vũ cúi đầu, hung hăng ngăn chặn đôi môi hắn.

Bằng không nếu để cho hắn nói thêm gì nữa, chỉ sợ bản thân mình sớm hay muộn sẽ cười thô bỉ.

Ban đêm trên tuyết nguyên rất lạnh, hai người nhưng chặt chẽ ôm nhau, nhưng là so với bất cứ thời điểm nào cũng ấm áp hơn.

Một đêm này tất cả mọi người ngủ rất muộn, cho nên ngày hôm sau thẳng đến giữa trưa, trong quân doanh mới có một chút khói lửa.

Thẩm Thiên Phàm tuy trị quân nghiêm minh, nhưng cũng không phải là người nề nếp cổ hủ, tất nhiên lúc này sẽ không quá nghiêm khắc -- Trên thực tế sau khi mỗi lần đại chiến kết thúc, Sở quân cũng sẽ có một trận cuồng hoan không say không về, cơ hồ đã biến thành truyền thống.

“Lăng nhi.” Thẩm Thiên Phàm cầm hai xâu thịt nướng tiến vào, “Đầu bếp vừa làm ra, ăn không?”

“Không ăn.” Thẩm tiểu thụ có chút say rượu, rất đau đầu.

“Đại quân chuẩn bị khi nào trở về triều?” Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Mười ngày sau.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Ta tính toán phái một nhóm người đến làm sạch địa cung, một nhóm người khác giúp Thất Tuyệt vương tìm bản đồ thủy long mạch. Nhưng mười ngày sau mặc kệ có tìm được hay không, ta cũng tất yếu phải trở về, không thể trì hoãn ở đây quá lâu .”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Ta hiểu rõ ngươi có nổi khổ, Mộ huynh cũng sẽ không vì chuyện này mà so đo.” Dù sao cũng là người của Sở Uyên, hết thảy đều phải lấy đại cục làm trọng.

“Tần huynh.” Khi mọi người đang nói chuyện, Mộ Hàn Dạ cũng mang theo Hoàng Đại Tiên bước vào, nhìn qua rất là thần thanh khí sảng.

“Vừa mới chuẩn bị đi tìm ngươi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Mới vừa rồi Thiên Phàm còn đang nói, muốn phái đại quân đến Cửu Phong sơn.”

“Đa tạ.” Mộ Hàn Dạ ngồi ở đối diện hắn, “Bất quá ta ngược lại là muốn đến trước ngọn núi xem thử, Tần huynh có hứng thú đi cùng không ?”

“Có phát hiện?” Tần Thiếu Vũ nhướng mày.

“Tần huynh theo ta vào núi thì biết.” Mộ Hàn Dạ nói, hiển nhiên hạ quyết tâm muốn thừa nước đục thả câu.

“Chúng ta cùng đi đi.” Tần Thiếu Vũ còn chưa nói chuyện, Thẩm Thiên Lăng trước hết hiếu kì đứng lên, vì thế hắn cũng chỉ hảo đáp ứng.

Vốn dĩ muốn mang theo Tiểu Phượng Hoàng, nhưng đêm qua nó tham ăn uống nhiều hai ngụm rượu, cho nên cho tới bây giờ còn chưa tỉnh, đang nằm sấp ở bên trong ổ nhỏ hô hô ngủ say, thân thể tròn hồ hồ.Tuyết lang ghé vào một bên, một bên phơi nắng một bên thủ nó, phía sau tuyết trắng mênh mông vô bờ, hình ảnh im lặng lại tốt đẹp.

Mộ Hàn Dạ mang theo mọi người một đường đi tới ngọn núi, cuối cùng đến một chỗ vách núi -- Chính là nơi ngày hôm qua hắn nhảy xuống.

“Nơi này có cái gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Con đường nhỏ kia.” Mộ Hàn Dạ chỉ chỉ, “Ngươi không cảm thấy có chút kỳ quái sao?”

“Thật sự.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, “Vách đá trên vách núi, ai sẽ rảnh rỗi không có việc gì làm ở đó xây một con đường.”

“Lúc trước ta liền phát hiện, chỉ là bị Chu Giác quấy nhiễu, cho nên không đi xuống tìm .” Mộ Hàn Dạ nói, “Hiện tại đi xem?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu, mang theo Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống, Mộ Hàn Dạ cùng Hoàng Đại Tiên theo sát phía sau, dừng bên trên vách đá.

“Cẩn thận một chút.” Tần Thiếu Vũ ôm chặt Thẩm Thiên Lăng, “Nơi này là đầu gió.”

“Nếu không phải là đầu gió, chỉ sợ bậc thang này đã sớm bị tuyết đọng vùi lấp, chúng ta cũng sẽ không phát hiện.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bất quá dù vậy, không chú ý cũng rất khó nhìn được, hẳn là đã nhiều năm chưa có ai đặt chân đến.”

“Băng thiên tuyết địa, ngoại trừ phản quân, người còn lại muốn ở trong này tìm cũng không dễ dàng.” Tần Thiếu Vũ mang theo Thẩm Thiên Lăng đi đến chỗ nối tiếp cự thạch cùng vách núi, ngửa đầu nhìn lên phía trên, “Bất quá tựa hồ không có gì ngạc nhiên.”

“Nơi đó có chỗ hổng.” Thẩm Thiên Lăng chỉ hướng bên cạnh.

“Ở đâu?” Tần Thiếu Vũ không tìm được.

Thẩm Thiên Lăng yên lặng nói, “Ngươi ngồi liền thấy được.”

Bộ dáng cao thực sự rất giỏi sao ! Ta cũng không phải rất thấp a !

Tần Thiếu Vũ nhẫn cười, từ góc độ hắn nhìn qua, quả thực thấy ở trong một bụi cỏ khô héo, có một cái động hãm sâu vào.

“Ta đi xem thử.” Mộ Hàn Dạ mang Hoàng Đại Tiên đến trước, sau đó liền tại bên hông buộc lại dây thừng, theo vách núi từ từ hạ xuống hố, nhìn thoáng qua bên trong, sau đó...... Lấy ra một cái hộp nhỏ.

Thẩm Thiên Lăng xa xa nhìn thấy, giật mình vô cùng đưa mắt nhìn Tần Thiếu Vũ, thật sự? !

“Đã sớm nói.” Tần Thiếu Vũ đáy mắt mang ý cười, “Lăng nhi là Tiểu Phúc tinh.”

Sau khi mở hộp đá ra, bên trong có một quyển bản đồ da dê nằm yên lặng. Bên trên miêu tả tỉ mỉ mỗi một nơi nguồn nước trong đại mạc Tây Bắc ở đâu, khí thế rộng rãi có thừa, có thể nói có một không hai.

Vật biểu tượng giang hồ hoan hô thành tiếng, nhiệt liệt ôm lấy tiểu đồng bọn dị quốc tiến hành chúc mừng.

Mà ảnh vệ Thất Tuyệt quốc cũng khó có được không đánh người. Trên thực tế khi tâm tình vừa buông xuống, cũng không có ai còn muốn đi so đo đám người giống như khỉ này treo ở trên người mình.Cao hứng còn không kịp a......

Sáng sớm mấy ngày sau, tiếng kèn trên tuyết nguyên vang vọng đến tận trời. Thẩm Thiên Phàm ra lệnh một tiếng, đại quân cũng chính thức trở về triều, đám người Thẩm Thiên Phong cùng đóng ở Thiên Điện sẽ cùng một đường trở về vương đô Sở quốc.

“Vận khí của chúng ta thật tốt.” Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ, “Ngươi có cảm thấy như vậy không?”

“Nhưng không chỉ riêng là vận khí tốt.” Tần Thiếu Vũ cười cười, “Phàm là có quả tất có nhân, trận chiến này nhìn giống như là thuận lợi, nhưng nếu bình thường không tích lũy từng giọt từng giọt, chỉ sợ cũng khó có được kết quả này. Nói cách khác, nếu Mộ huynh ngày thường không phải thật tâm đối Hoàng Viễn, chỉ sợ chúng ta cho tới bây giờ còn ở ngọn núi tìm Chu Giác, càng không có khả năng đơn giản như thế liền lấy được bản đồ thủy long mạch.”

“Cũng đúng.” Thẩm Thiên Lăng tựa vào trong lòng hắn, lười biếng ngáp một cái.

Liền sắp về nhà .

Thật tốt.

Sau khi đến Bạch Tuyết sơn, Liên Thành Cô Nguyệt hướng mọi người cáo từ, bộ tộc Liên Thành ngăn cách với thế gian, hắn cũng không tiện bước vào Trung Nguyên. Mọi người tất nhiên sẽ không miễn cưỡng, nhưng cũng có chút luyến tiếc. Chung quy giang hồ tuy rộng lớn, nhưng cơ hội có thể kết giao được hảo hữu thật sự không nhiều, vì thế đơn giản ở Đông Bắc dừng lại một ngày, cũng hảo đến sơn trang gặp hai vị phu nhân.

“Biểu ca !” Bạch Mang Mang nhận được tin tức, đã sớm chờ ở sơn khẩu.

“Sao ngươi lại chạy về đây?” Liên Thành Cô Nguyệt nhíu mày.

Quả thật là trước sau như một không có tình huynh đệ a !

May mắn Bạch Mang Mang từ lâu đã thành thói quen bị đả kích, lập tức giải thích nói, “Là Ngâm môn chủ kêu ta trở về, ta không có trêu chọc hắn.”

“Hắn gần đây thế nào?” Liên Thành Cô Nguyệt một bên đi vào trong một bên hỏi.

“Rất tốt, mỗi ngày đều dựa theo ngươi nói đi ngâm ôn tuyền, không đi qua băng thất, nội thương cũng không có phát tác qua.” Bạch Mang Mang nói, “Còn có, cũng không ăn chay, ngẫu nhiên sẽ ăn chân gà thịt cá, di mẫu còn tự tay làm một ít lạp xưởng đưa qua.”

“Cái gì?” Liên Thành Cô Nguyệt dừng lại cước bộ, cảm thấy chính mình nghe được ảo giác.

“Là thật .” Bạch Mang Mang nhân cơ hội tranh công, “Ta ở trước mặt di mẫu nói tốt không ít về Ngâm môn chủ.”

“Cho nên mẫu thân liền đưa lạp xưởng qua?” Liên Thành Cô Nguyệt vẫn là rất khó tiếp nhận.

“Đúng vậy.” Bạch Mang Mang nói, “Nàng nhìn bức họa, cảm thấy Ngâm môn chủ rất gầy.”

Liên Thành Cô Nguyệt tâm tình rất là phức tạp, bất quá tuy nói tình tiết có chút vượt ngoài tầm kiểm soát, ít nhiều gì cũng coi như là tiến bộ. Vì thế vội vàng rửa mặt, liền đi bái kiến mẫu thân cùng di mẫu nhà mình.

“Cô Nguyệt trở về.” Hồng Miên trước sau như một thân thiết, lôi kéo tay hắn thân thiết nói, “Tỷ tỷ hôm qua còn mơ thấy ngươi.”“Mẫu thân đâu?” Liên Thành Cô Nguyệt hỏi.

“Đi làm cơm .” Hồng Miên nói, “Nghe nói các ngươi hôm nay trở về, tỷ tỷ từ sớm đã đến phòng bếp, nói là muốn hầm canh cho ngươi, mau vào đây ngồi.”

“Vừa rồi Tiểu Nhiên nói mẫu thân làm lạp xưởng đưa đến Vô Tuyết môn, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Liên Thành Cô Nguyệt vào cửa liền hỏi, hiển nhiên vẫn là không nghĩ thông suốt.

“Còn không phải là vì ngươi.” Hồng Miên vỗ vỗ tay hắn, “Ngươi còn không hiểu tỷ tỷ, tuy ngoài miệng nói không đồng ý, nhưng trong lòng lại là so với ai khác đều thương ngươi. Mặt mũi thoạt nhìn không đáp ứng, nhưng thấy ngươi cố ý kiên trì, cũng đã sớm cam chịu , cảm thấy cho dù là hai nam nhân, giống Tần cung chủ cùng Lăng nhi như vậy cũng không tệ. Mấy ngày này ngươi đi đánh nhau, tỷ tỷ phái không ít người đến giang hồ tìm hiểu tin tức, trở về đều nói môn chủ Vô Tuyết môn là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, không hiểu được có bao nhiêu người đối với hắn xua như xua vịt, tam giáo cửu lưu triều dã giang hồ đều có, không có ai mạnh hơn ngươi.”

“Sau đó thì sao?” Liên Thành Cô Nguyệt đau đầu.

“Sau đó tỷ tỷ liền có chút lo lắng, ngươi đi đánh nhau lại không chính xác, vạn nhất hai ba năm cũng không trở về, người trong lòng của ngươi chạy thì phải làm sao .” Hồng Miên nói, “Huống hồ nghe Tiểu Nhiên nói, môn chủ Vô Tuyết môn vẫn chưa nhận lấy tình cảm của ngươi, cũng chưa đối với ngươi khăng khăng một mực.”

Liên Thành Cô Nguyệt :......

“Tỷ tỷ vốn dĩ là muốn đem Ngâm môn chủ trực tiếp mang lên núi dưỡng , ít nhất được chờ ngươi trở về a. Bất quá sau đó ngẫm lại, hẳn là cũng không ai có thể đánh thắng được hắn.” Hồng Miên ngữ điệu tiếc nuối.

Liên Thành Cô Nguyệt biểu tình rối rắm, nghe tư thế này nếu có thể đánh thắng được, liền muốn đem người buộc đến ngọn núi ?

“Cho nên đành phải đổi biện pháp, làm chút lạp xưởng.” Hồng Miên nói, “Coi như là nhắc nhở Ngâm môn chủ, hắn còn có bà bà ở trong núi.”

Liên Thành Cô Nguyệt cơ hồ muốn đập đầu vào tường, hắn hoàn toàn không nguyện ý suy nghĩ rõ ràng, sau khi Ngâm Vô Sương đột nhiên nhận được một đống lạp xưởng từ Bạch Tuyết sơn, sẽ là cái tâm tình cùng biểu tình gì.

“May mắn ngươi trở về sớm a.” Hồng Miên còn đang cảm khái, “Bằng không tỷ tỷ còn phải trầm tư suy nghĩ, tiếp theo phải đưa cái gì.”

Liên Thành Cô Nguyệt đỡ trán, cảm thấy chính mình cần bình tĩnh một chút.

“Thập Tam nương.” Trễ một chút, Thẩm Thiên Lăng hoan hoan hỉ hỉ chạy vào phòng bếp.

“Lăng nhi đến đây.” Thập Tam nương buông muôi, thân thiết giữ chặt tay hắn, “Cho ta xem, sao lại gầy như thế a.”

Thẩm tiểu thụ nhất thời lệ nóng doanh tròng, phi thường muốn đem những lời này ghi xuống.

“Đến đến, ăn cái này.” Thập Tam nương hướng hắn trong miệng nhét một viên lạp xưởng.

“Ăn ngon.” Thẩm Thiên Lăng cười tủm tỉm.

“Đó là.” Thập Tam nương nói, “Ta gần đây vẫn đang luyện làm lạp xưởng.”

“Vì sao muốn luyện cái này?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Nghĩ muốn đưa một ít đến Vô Tuyết môn .” Thập Tam nương nói ra một câu kinh người.

Thẩm tiểu thụ ngẩn người, nhanh chóng bổ não ra hình ảnh Ngâm Vô Sương một thân bạch y giơ một chuỗi lập xưởng ăn, cảm thấy có chút lôi.

“Lần này tính toán khi nào đi?” Thập Tam nương một bên nấu canh một bên hỏi.

“Ngày kia phải đi.” Thẩm Thiên Lăng có chút tiếc nuối, “Đại quân phải lập tức trở về triều, chúng ta cũng phải đi theo, không thể ở Bạch Tuyết sơn quá lâu.”

“Như vậy a.” Thập Tam nương thở dài, qua một lúc lại hỏi, “Vậy Cô Nguyệt có nói qua với ngươi hắn tính toán khi nào đến Vô Tuyết môn cầu hôn không?”

“Chuyện này thật sự không có.” Thẩm tiểu thụ nói, “Phu nhân vì sao không đi hỏi Liên Thành thiếu chủ?”

Thập Tam nương bình tĩnh nói, “Ta mới không hỏi.”

Thẩm Thiên Lăng:......

Vừa rồi ngữ điệu rõ ràng cũng rất chờ mong a !

“Ta lại không đáp ứng việc hôn nhân này.” Thập Tam nương khôi phục lãnh diễm, giống như một ác bà bà.

Vậy ngươi còn làm lạp xưởng đưa đến Vô Tuyết môn làm gì. Thẩm tiểu thụ yên lặng oán thầm, đương nhiên biểu tình vẫn là phi thường manh manh nhu thuận.

Quả thật không thể phúc hắc hơn được nữa.

Vừa thấy liền biết là mẹ thiếu cung chủ.

Quả thật là thân sinh.

Tuy Thập Tam nương ở phòng bếp thanh thế làm đến cực kỳ lớn, nhưng chung quy năng lực có hạn, cho nên cuối cùng vẫn là đầu bếp hỗ trợ, mới làm ra được một bàn yến hội phong phú.

Thẩm Thiên Phàm là lần đầu tiên đến ngọn núi, tất nhiên là phi thường hiếu kì, nhìn nơi nào cũng cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí ngay cả rượu cũng biết được so với bên ngoài thì thuần hương hơn.

Đối với loại hành vi này của đệ đệ mình, Thẩm Thiên Phong nói trắng ra, “Mất mặt xấu hổ.”

Thẩm Thiên Phàm bị nghẹn một chút, cảm thấy...... Tuy đánh không lại, nhưng vẫn là rất muốn liều mạng một lần !

Bạch Mang Mang ngồi ở một bên gặm chân gà, hai mắt tràn ngập đồng tình.

Có một ca ca bạo lực lại không nói đạo lý, loại thống khổ này chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Tiểu dã nhân lúc trước từ trong Tuyết Sơn nhặt được cũng được chiếu cố rất tốt, có hai vị phu nhân tự mình dạy hắn tập võ luyện chữ, không chỉ cao lên một chút, nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều. Lúc này đang ôm Tiểu Phượng Hoàng ngồi ở bên cạnh Diệp Cẩn, cùng nhau cười ha hả dùng cơm.

Ánh trăng tại chân trời sáng trong, trong sơn trang đầu hoa đăng sơ thượng, chiếu tẫn họa đống điêu lương.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.