Miệng vết thương của Hạ Vệ Thần ngày ngày đều thay thuốc đúng giờ, vì Lâm đại phu không tiện đến phủ mỗi ngày, nên chuyện này liền do Diệp
Vân Sơ và Diệp Vân Tuyết đảm nhận.
Vì lúc trước Diệp Vân Tuyết nói rằng mình sợ máu, nên việc thay thuốc mấy ngày đầu đều do Diệp Vân Sơ làm hết. Mà Hạ Vệ Thần rất căm ghét
việc Diệp Vân Sơ thay thuốc cho hắn. Không biết tại sao, mỗi lần tay
Diệp Vân Sơ lơ đãng chạm vào da thịt của hắn, trong tim hắn bỗng cảm
thấy rối loạn khó hiểu, khiến hắn cảm giác rất khó chịu. Cảm giác khó
hiểu ấy, hắn lý giải nó là cảm giác căm ghét, vì chủ nhân của đôi tay ấy lại là một nữ tử thủy tính dương hoa*, đôi tay ấy sớm đã dơ bẩn không thể chịu nổi, không biết đã chạm vào bao nhiêu kẻ rồi. Hắn chê nàng bẩn, ghê tởm sự đụng chạm của nàng.
Vì thế, việc thay thuốc này liền đổi cho Diệp Vân Tuyết làm. Thuở nhỏ Diệp Vân Tuyết vốn được nuông chiều, giờ vẫn vậy, chỉ có kẻ khác hầu hạ nàng ta, làm gì có chuyện nàng ta hầu hạ người khác? Lúc trước là vì
ngại nhìn thấy miệng vết thương hư thối, lấy cớ sợ máu, để Diệp Vân Sơ
thay thuốc, nhưng giờ thấy Hạ Vệ Thần căm ghét Diệp Vân Sơ, đành miễn
cưỡng vì Hạ Vệ Thần mà thay thuốc. Nhưng chính nàng ta cũng không hiểu
nặng nhẹ thế nào, mỗi lần thay thuốc đều làm miệng vết thương cực kỳ
đau, mỗi động tác như thể dùng hết sức mà ấn, chẳng biết mềm nhẹ là gì,
khiến Hạ Vệ Thần đau đớn tới mức toát mồ hôi lạnh.
“Á”, một cơn đau kịch liệt truyền, Hạ Vệ Thần không nhịn được phải hít vào một ngụm khí.
-Điện hạ, có phải thiếp làm chàng đau không?
Diệp Vân Tuyết nghe tiếng Hạ Vệ Thần hít một hơi, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt lo lắng, đôi mắt trong nháy mắt mờ hơi nước.
Gương mặt uy nghiêm của Hạ Vệ Thần tái nhợt, lắc đầu. Thấy dáng vẻ
nàng ta lo lắng khóc lóc, hắn thật sự không đành lòng trách nàng, dù sao nàng cũng là công chúa được nuông chiều từ bé, giờ để nàng thay thuốc
cho mình, đã khiến nàng ấy ấm ức lắm rồi. (Ọe)
Diệp Vân Tuyết thấy Hạ Vệ Thần lắc đầu, nét mặt càng thêm tủi thân áy náy, nàng ta cụp mắt xuống, mềm mỏng nói:
-Thật xin lỗi, là thiếp không tốt, đã làm chàng đau, đúng là tay chân thiếp chẳng làm được việc gì….
Nàng ta thầm trách bản thân, cúi thấp đầu, giống như đang khóc thút thít, cũng chỉ trách tay mình không thể rèn sắt thành thép**.
Nàng ta vừa mới nâng tay đã bị Hạ Vệ Thần bắt được. Nàng ta chậm rãi
ngẩng đầu, Hạ Vệ Thần vừa liếc mắt một cái đã có thể thấy gương mặt sưng đỏ của nàng ra, cổ tay nhỏ bé trắng nõn như ngọc cũng có vết hằn đỏ,
đây vốn là một vết thương nhẹ, nhưng Hạ Vệ Thần lại cực kỳ đau lòng,
hỏi:
-Tuyết nhi, vết thương trên mặt nàng là sao vậy?
Một câu, như làm lòng Diệp Vân Tuyết xúc động, chỉ thấy hốc mắt nàng
ta đỏ lên, nước mắt như những hạt ngọc thi nhau tuôn rơi, một giọt rồi
lại một giọt rơi xuống người hắn, nàng ta tủi thân rơi lệ, nhưng không
trả lời Hạ Vệ Thần.
-Rốt cuộc sao lại thế này? Sao nàng lại bị thương? Có phải vì ả đàn bà kia hay không?
Thấy Diệp Vân Tuyết chỉ khóc đầy thương tâm mà không nói, Hạ Vệ Thần càng lo lắng gặng hỏi.
Điều đầu tiên mà hắn nghĩ tới chính là chuyện Diệp Vân Sơ khiến Tuyết nhi của hắn bị thương. Không biết tại sao, hắn có thói quen áp đặt mọi
tỗi lội lên người Diệp Vân Sơ, cho dù là bất kỳ lúc nào, lòng hắn đều
nghĩ rõ ràng là nàng một cách khó hiểu, miệng hắn vẫn như trước, không
thể khống chế mà trách móc nàng, thậm chí hắn không thể kiềm chế chính
mình mà chọc tức nàng.
Diệp Vân Tuyết vẫn im lặng không nói, nàng ta không trả lời câu hỏi
của hắn, cũng không lắc đầu phủ nhận, chỉ khẽ khóc, thoạt nhìn nhỏ nhẹ
đáng yêu. Trò xiếc như vậy, vốn là sở trường của nàng ta, là thủ đoạn từ nhỏ đã dùng. Mới hi nãy, sở dĩ nàng ta không trực tiếp đi tìm Hạ Vệ
Thần khóc lóc kể lể, cũng là vì muốn đạt hiệu quả như vậy, thủ đoạn nhỏ
như vậy, đối với nàng ta mà nói vô cùng quen thuộc.
-Tuyết nhi, nói cho Bản Vương viết, là ai làm nàng bị thương, Bản Vương sẽ làm chủ cho nàng!
Hạ Vệ Thần thấy Diệp Vân Tuyết khóc thương tâm như vậy, lòng lại càng thêm đau, trong lòng hắn liền có kết luận phán đoán của mình là đúng,
là Diệp Vân Sơ ức hiếp Tuyết nhi của hắn, bằng không, nếu Tuyết nhi phải chịu ấm ức, cần gì phải cố gắng nín nhịn không chịu mở miệng nói cho
hắn nghe? Là vì nàng ta muốn bảo vệ Diệp Vân Sơ, Diệp Vân Sơ cuối cùng
cũng là tỷ tỷ của nàng. (ọe + 1)
Nghĩ vậy, Hạ Vệ Thần lại càng cảm thấy phán đoán của mình không hề
sai, thấy Diệp Vân Tuyết khóc không dứt, hắn lại bị kích động, muốn ôm
chặt lấy nàng ta vào lòng, bảo vệ thật tốt, an ủi nàng, cũng không lường trước, vì động tác của hắn, miệng vết thương lại càng thêm đau đớn.
Thấy Hạ Vệ Thần yêu mến mình như vậy, Diệp Vân Tuyết khóc càng thêm
lợi hại hơn, cẩn thận giúp hắn nằm xuống xong, nước mắt lại lã chã chảy
xuống, giống như cực kỳ đau lòng, lại vô cùng tủi thân, nói:
-Điện hạ, Tuyết nhi biết chàng quan tâm đến Tuyết nhi, nhưng giờ chàng còn đang bị thương, phải cẩn thận thân mình….
Nói xong lại rũ mi xuống, vô cùng uất ức, nói tiếp:
-Chuyện của Tuyết nhi không hề có liên quan gì tới Vân Sơ cả….
Nàng ta nói cực kỳ tài tình, thậm chí còn vì Vân Sơ mà giải vây, lời
nàng ta nói rõ ràng là muốn giải vây cho Diệp Vân Sơ, thực chất là nói
cho Hạ Vệ Thần nghe, vết thương trên mặt nàng ta, có liên quan tới Diệp
Vân Sơ.
Nàng nói như vậy, Hạ Vệ Thần đương nhiên bị ý trong lời của nàng ta
xỏ mũi. Lại xác định suy nghĩ của mình không hề sai, là Diệp Vân Sơ làm
Tuyết nhi của hắn bị thương, mà sở dĩ Tuyết nhi không muốn nói, là vì
muốn bảo vệ Diệp Vân Sơ! Tuyết nhi của hắn lương thiện, đơn thuần trong
sáng như vậy, ả đàn bà đáng ghét kia dám làm Tuyết nhi của hắn bị
thương!
Nghĩ vậy, lửa giận trong lòng Hạ Vệ Thần càng bùng lên dữ dội, nỗi hận đối với Diệp Vân Sơ càng thêm căng thẳng.
Hắn hít thật sâu một hơi, đáy mắt giấu sự tức giận với Diệp Vân Sơ, dịu dàng lau nước mắt trên gương mặt Diệp Vân Tuyết, an ủi:
-Tuyết nhi đừng khóc, Bản Vương nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nàng!
Diệp Vân Tuyết khóc như hoa lê đọng nước mưa, nước mắt lã chã, cực kỳ tủi thân vùi người vào trong ngực hắn, vẫn im lặng không nói, chỉ là
khóc đến mức làm vỡ lòng người.
Hạ Vệ Thần bị việc nàng ta khóc lóc làm tim nát vụn, hắn dịu dàng vỗ
nhẹ vai nàng ta, muốn an ủi, nhưng lại không biết nên an ủi thế nào, hắn mạnh mẽ ngồi dậy, muốn dùng ống tay áo lau lệ cho nàng ta, cũng không
ngờ, theo động tác của hắn, một túi hương màu hồng nhạt rơi ra từ trong
ngực hắn.
Đột nhiên túi hương rơi xuống, Hạ Vệ Thần theo bản năng muốn tự tay
nhặt lên, cũng không ngờ đôi mắt sắc của Diệp Vân Tuyết đã nhìn thấy,
nhặt túi hương lên trước một bước, nín khóc mỉm cười, nói:
-Điện hạ, chàng là một nam nhân, sao lại giấu trong lòng thứ của nữ nhi thế này?
Nhìn thấy Diệp Vân Tuyết nhặt túi hương lên trước, Hạ Vệ Thần nở nụ
cười, cười đến cảnh đẹp ý vui, hắn bỗng nhiên chờ mong được nhìn thấy
nét mặt của Tuyết nhi khi nhìn thấy túi hương này.
Diệp Vân Tuyết chỉ thấy hắn cười không nói, trong lòng ẩn giấu hờn giận, nàng ta bĩu bĩu môi, chanh chua nói:
-Hừ, thiếp thật muốn gặp người đó, là nữ nhân nào có thể làm cho điện hạ để tâm như vậy.
Nói xong, nàng ta cũng không hề để ý tới Hạ Vệ Thần, cầm túi hương này lên quan sát thật kỹ.
Túi hương làm bằng gấm màu hồng nhạt, khi cầm lên, túi hương tỏa ra
mùi thơm thoang thoảng, vật này được làm vô cùng tinh xảo khéo lé, phía
dưới túi hương, người ta còn tỉ mỉ thêu một đóa hoa sen tuyết nho nhỏ.
Nhìn đóa sen tuyết này, tim Diệp Vân Tuyết trong nháy mắt như bị đâm một nhát, sắc mặt nàng ta trong chốc lát trở nên trắng bệch, đố kỵ trong
lòng nàng ta lại càng giống như thủy triều ập tới mãnh liệt!