Đêm, phủ điện giăng đèn kết hoa, người dưới trong phủ ra ra vào vào,
ai ai cũng rất bận rộn. Sắc đèn lồng đỏ thẫm, cả phủ điện bao trùm bởi
một màu đỏ lung linh.
Bất đồng chính là, lãnh uyển vẫn lạnh lẽo, bóng đêm vắng vẻ lan tỏa trong lãnh uyển, càng thêm vẻ thê lương.
Ánh nến sâu kín trong phòng, Diệp Vân Sơ và Thu Tứ ngồi lặng lẽ, ánh
trăng chiếu từ ngoài cửa sổ vào, dung nhan tuyệt đẹp của nàng thêm vài
phần mờ ảo. Giờ Diệp Vân Sơ đã tỉnh lại, qua vài ngày, từ sau ngày ấy,
Thu Tứ như muốn làm sáng tỏ điều gì, cũng không hỏi chuyện nàng và Đông
Phương Ngưng có chuyện gì liên quan đến nhau, như đã quên mất rồi.
Thời gian sau khi tỉnh lại, vết thương trên người cũng dần khỏi hẳn,
tuy rằng vết thương đã khỏi nhưng để lại nhan sắc nhợt nhạt. Đã nhiều
ngày, nàng biế được từ miệng Thu Tứ, nàng đã hôn mê nửa tháng.
Nửa tháng này, An Khánh đã xảy ra biến cố cực kỳ lớn, An Khánh không
liên minh với Bắc Quốc, ngược lại lại hòa thân với Đông Ly, chuẩn bị lễ
thành thân cho Nhị thái tử Đông Ly là Hạ Vệ Thần, bảy ngày trước, Hoàng
đế An Khánh đã đưa tiểu công chúa Diệp Vân Tuyết tới Đông Ly, sắp sửa
thành thân với Hạ Vệ Thần. Hiện tại Diệp Vân Tuyết đang trên đường đi,
mà phủ đệ giăng đèn kết hoa từ bây giờ chính là để nghênh đón Diệp Vân
Tuyết.
Nghe được tin tức này, Diệp Vân Sơ im lặng, nàng thậm chí còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của mình.
Lúc trước, nàng đồng ý thay thế tới Đông Ly hòa thân thay Diệp Vân
Tuyết, trừ lý do Thất ca ra cũng là vì có thể thoát khỏi bóng ma của
Diệp Vân Tuyết. Không ngờ số mệnh đùa cợt con người, Diệp vân Tuyết vẫn
không tránh được việc phải tới Đông Ly hòa thân với Hạ Vệ Thần, mà nàng
lại chạm mặt với nàng ta.
Có cái khác là Diệp Vân Tuyết là nữ nhân mà Hạ Vệ Thần yêu, nàng ta
đến đây hòa thân sẽ nhận được sự sủng ái vô tận của Hạ Vệ Thần, không
giống nàng nhận hết mọi tra tấn. Nàng chỉ hy vọng, nếu như Hạ Vệ Thần có được Diệp Vân Tuyết như ý muốn thì nàng có thể im lặng rời khỏi nơi
này, không cần đối mặt với nam nhân ác quỷ kia, lại càng không đối mặt
với Diệp Vân Tuyết chanh chua, gương mặt đáng ghê tởm.
Ngàn vàng cũng khó rực sáng, Hạ Vệ Thần không phải phu quân của Diệp
Vân Sơ nàng, hôn nhân giữa nàng và hắn mà nói chỉ là một ác mộng sai
lầm, người hắn yêu là Diệp Vân Tuyết, mà sau khi Diệp Vân Tuyết đến, với tính tình của ả thì sắp tới ở lãnh uyển này sẽ có thêm nhiều nữ tử khác nữa.
Tại khu vườn lạnh lẽo tĩnh mịch này, vô cùng thê lương, ai oán không
nói thành lời, mà nàng cũng rất dễ sẽ có kết cục giống như những thị
thiếp khác trong lãnh uyển, khổ cả cuộc đời, bị nhốt trong lãnh uyển này đến chết.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới Hướng Nhu, nữ tử này tuy đã bị điên, nàng ta
bị người ta làm cho phát điên, thần trí không rõ, điên điên khùng khùng, nhưng so với người khác nàng ta lại hạnh phúc hơn cả, bất kể thế nào,
nàng ta cũng có Lệ Ngân, một nam nhân si tình như vậy luôn nhớ thương
nàng ta, thậm chí không ngại mạo hiểm mà cứu nàng ấy đi, cứu nàng ấy
khỏi khổ ải.
Nàng không hy vọng mình có thể thoát khỏi bể khổ này, nàng chỉ hy
vọng có ngày nàng bị người ta lãng quên trong lãnh uyển, vẫn luôn có
người nhớ đến nàng, nhớ kỹ nàng. Không vì tình yêu, chỉ vì tiếc nuối và
buồn bã không nói nên lời.
Chậm rãi thở dài một hơi, Diệp Vân Sơ cúi đầu, ánh mắt nàng dừng trên chiếc vòng tay tinh tế kia, vòng tay phát sáng, giống như tuấn dung
đang mỉm cười.
Chàng sẽ là người nhớ tới nàng sao? Ý nghĩ này dâng lên trong lòng,
Diệp Vân Sơ lại cảm thấy chua xót, cho dù chàng có nhớ nàng, thì người
chàng nhớ cũng là Vô Tâm, không phải vị Vương phi bị bỏ rơi Diệp Vân Sơ
này.
-Ai?
Giọng nói của Thu Tứ đột nhiên vang lên, cũng biến thành ngạc nhiên rất nhanh:
-Tam điện hạ? Nô tỳ tham kiến Tam điện hạ.
Diệp Vân Sơ ngạc nhiên, ngẩng đầu thì đã thấy Hạ Vệ Lam vào phòng từ
lúc nào, giờ khắc này đang tựa ở bên cạnh, nửa cười nửa không nhìn nàng, hắn nhíu mày, nói:
-Nhị hoàng tẩu, đã lâu không gặp, nghe Nhị hoàng huynh nói tẩu bị
bệnh, thần đệ cố ý tới thăm, không biết Nhị hoàng tẩu có khỏe hơn không? Mấy ngày gần đây, Nhị hoàng huynh vội vàng cưới tân phi, khó tránh khỏi việc quên mất Nhị hoàng tẩu, nếu Nhị hoàng tẩu có gì cần giúp thì cứ
nói với thần đệ.
Diệp Vân Sơ theo bản năng nắm chặt tay lại, trong lòng cũng có chút
không yên khó hiểu. Nàng chậm rãi đứng dậy, cố gắng bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
-Làm phiền Tam hoàng đệ! Ta không còn gì đáng ngại, không dám làm phiền Tam hoàng đệ lo lắng.
-Khẩu khí của Nhị hoàng tẩu thật lãnh đạm? Thần đệ một lòng muốn vì
Nhị hoàng tẩu mà cống hiến sức lực, Nhị hoàng tẩu cũng không cảm kích,
thật sự đúng là trái tim băng giá.
Hạ Vệ Lam nở nụ cười, ánh mắt nhìn Diệp Vân Sơ đầy ám muội, ngữ điệu như oán giận, lại giống như mắng mỏ.
Nghe hắn nói xong, lòng Diệp Vân Sơ trầm xuống, hình ảnh đâm hắn bị
thương bất giác hiện lên trong đầu. Nàng chẳng quan tâm tới ánh mắt nghi ngờ của Thu Tứ, nói:
-Thu Tứ, ngươi đi ra ngoài trước đi.
Nàng dừng lại một chút, đợi Thu Tứ ra ngoài rồi mới hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, nói:
-Tính tình Tam hoàng đệ sao ta còn không biết? Thân thể ta cũng chẳng có gì đáng ngại, không cần làm phiền đến Tam hoàng đẹ.
-Sơ nhi nói chuyện lãnh đạm như thể cự tuyệt người từ cách xa ngàn dặm, thật sự là làm người ta đau lòng. Chẳng lẽ….
Hạ Vệ Lam cười tà mỵ, chậm rãi tới gần Diệp Vân Sơ, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ngữ khi ám muội và trêu tức:
-Chẳng lẽ Sơ nhi đã quên ngày ấy triền miên với Bổn VƯơng….
Thân hình cao lớn của hắn, khóe môi cười tà mỵ nhìn nàng. Đôi mắt hoa đào lóe lên nguy hiểm, tuy là nam nhân nhưng dung nhan tuấn mỹ kia lại
quyến rũ không nói nên lời.
Diệp Vân Sơ không đợi hắn nói xong liền ngắt lời, nói:
-Nô tỳ ngu muội, không rõ ý của Tam điện hạ. Nếu Tam hoàng đệ không còn việc gì nữa thì mời quay về đi.
Nói xong Diệp Vân Sơ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái.
Nghe lệnh đuổi khách không chút khách khí của Diệp Vân Sơ, đôi mắt
hoa đào của Hạ Vệ Lam hiện lên tìm tòi, cười khẽ, bỗng nhiên cúi đầu
xuống gần tai nàng, tiếng nói đè nén:
-Xem ra đúng là Sơ nhi dễ quên quá, không sao, nếu Sơ nhi đã quên, vậy để Bổn Vương nhắc lại cho nàng.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn chậm rãi xoa môi nàng, cười đầy thâm ý:
-Sơ nhi làm Bổn Vương muốn ngừng mà không được, nửa tháng này, Bổn Vương ngày đêm thương nhớ Sương nhi….
Trong lòng Diệp Vân Sơ hoảng sợ, theo bản năng nàng đẩy Hạ Vệ Lam ra, lui về phía sau vài bước, đôi mắt đã có sự đề phòng, tiếng nói lạnh
lùng:
-Tam hoàng đệ, ngươi hãy để ý lễ nghi! Nam nữ thụ thụ bất thân, hiện
tại là đêm khuya, ngươi mau rời khỏi đây, đừng để cho kẻ khác đàm tiếu.