Ánh mắt Đông Phương Ngưng nìn vào cánh tay Hạ Vệ Thần khoác qua vai
Diệp Vân Sơ, trong mắt hiện lên đau đớn, ngẩng mặt, chàng mím mím môi,
đang muốn mở miệng thì nghe thấy một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng:
-Phu quân, chàng làm sao thế? Gặp người quen à?
Tiếng nói vừa dứt, một nữ tử mặc váy hỷ, đầu đội mũ phượng đi tới,
dung mạo của vị nữ tử cũng xinh đẹp, ánh mắt dừng trên người Diệp Vân
Sơ, trong mắt mang theo địch ý.
Thấy tân nương tử đột nhiên xuất hiện, tất cả khách nhân đều ồ lên, bắt đầu xì xào bàn tán.
Thật ra những người này có phản ứng như thế cũng không phải kỳ lạ, vì theo phong tục của Đông Ly, ngày thành thân, tân nương tử không thể lộ
mặt trước mắt mọi người, nhưng tiểu thư Trương gia này lại vì sự xuất
hiện đột ngột của Diệp Vân Sơ, lòng cảm thấy bất an nên mới không màng
tới việc người nhà khuyên can, đi ra ngoài.
Phu quân? Diệp Vân Sơ vì lời nói của tiểu thư Trương gia kia, lòng vô cùng đau xót, đau đớn như làm vỡ nát, hai tay nàng vô ý thức nắm chặt
lại, cơ thể khẽ run lên, lảo đảo sắp ngã nhìn Đông Phương Ngưng, một
tiếng “phu quân” này giống như con dao sắc nhọn băm lòng nàng thành từng mảnh nhỏ.
-Vì sao? Vì sao?
Diệp Vân Sơ không để ý tới ánh mắt mọi người, hai mắt nàng rưng rưng
nhìn Đông Phương Ngưng chằm chằm, lúc này trong mắt nàng không còn ai
khác, nàng chỉ muốn biết, rõ ràng chàng đã hẹn thề, rằng muốn trọn đời
trọn iếp ở bên nàng, không chia lìa rời xa, tại sao giờ chàng lại rũ bỏ
lời thề, thành thân với người khác.
Đối diện với ánh mắt mạnh mẽ của Diệp Vân Sơ, thân hình cao lớn của
Đông Phương Ngưng không khỏi run run, nhưng chàng hít một hơi thật sâu
rất nhanh, quay mặt sang chỗ khác, nhìn tiểu thư Trương gia đầy dịu
dàng, nói:
-Vũ nhi, sao nàng lại ra đây?
-Thiếp nghe phụ thân nói chàng gặp bằng hữu cũ nên đi ra xem sao, Ngưng, chàng sẽ không trách thiếp chứ?
Dung nhan Trương Vũ hơi ửng đỏ, thẹn thùng nhìn xuống dưới đất, có
điều đôi mặt đẹp lại lướt qua cái bụng hơi nhô ra của Diệp Vân Sơ, trong mắt hiện lên sự mãnh liệt. Ngoài mặt nhìn nàng ta thẹn thùng động lòng
người, giống như không để ý tới việc Diệp Vân Sơ nhiễu loạn hôn lê của
nàng ta, nhưng thật ra hai tay trong ống tay áo đã nắm chặt lại từ lâu,
tiết lộ khẩn trương bất an trong tâm.
-Sao ta lại trách nàng chứ? Đúng là ta gặp lại bằng hữu thuở xưa.
Đông Phương Ngưng cười dịu dàng, nhưng sự dịu dàng không phải từ tận
đáy mắt, chàng xuống ngựa, nhẹ nhàng kéo tay Trương Vũ, lại nói tiếp:
-Vũ nhi, đến đây, ta giới thiệu cho nàng, vị này là bằng hữu tốt của
ta ở kinh đô, Hạ công tử, còn vị này là, là nương tử của hắn…….
Lúc giới thiệu đến Diệp Vân Sơ, giọng điệu Đông Phương Ngưng hơi ngập ngừng một chút, nhưng vẫn tiếp tục nói tiếp.
“Nương tử của hắn”? Diệp Vân Sơ nghe thấy lòng mình phát ra tiếng
động vỡ vụn, nàng dùng hết sức lực toàn thân, cố gắng đứng vững, đè nén
nước mắt sắp trào ra, cuối cùng không khống chế nổi mà cười buồn bã, đôi mắt nàng tràn ngập đau đớn:
-Tại sao? Chàng vẫn là Ngưng mà ta biết sao? Nói cho ta biết đi?
Nương tử của người khác? Ha ha, vì sao chàng không nói, ta là nương tử
của ngươi?
Lời vừa nói ra giống như một đạo sét đánh đánh mạnh vào mọi người,
xung quanh ồn ào nghị luận, từng ánh mắt nghi ngờ ngạc nhiên nhìn về
phía đám người Hạ Vệ Thần. Sắc mặt của Trương Vũ và Đông Phương Ngưng
đều biến đổi đột ngột, trong mắt Đông Phương Ngưng như có đau khổ, nhưng chàng lại chỉ lẳng lặng đuanwgs tại chỗ, thậm chí nhìn ánh mắt của Diệp Vân Sơ cũng không có dũng khí để nhìn.
-Phu quân, nàng, nàng ấy là của chàng………
Trương Vũ ngẩng đầu, dung nhan xinh đẹp đẫm lệ, đau đớn nhìn Đông Phương Ngưng.
-Vũ nhi, không phải, ta………
Đông Phương Ngưng chỉ cảm thấy lòng nhói đau kịch liệt, chàng muốn an ủi Trương Vũ, nhưng khi lơ đãng nhìn thấy đôi mắt bi thương của Diệp
Vân Sơ, lời nóiphần lời còn lại lại nghẹn trong cổ họng, rốt cuộc nói
không nên lời.
-Sơ nhi, đừng náo loạn nữa.
Saắc mặt ht u ám, nhưng mỉm cười rất nhanh, hắn không để ý Diệp Vân Sơ đnag vùng vẫy, ôm chặt nàng vào trong lòng, cười nói:
-Nương tử nhà ta gặp người cũ thật sự là quá kích động, Đông Phương
huynh, thật ngại quá, quấy rầy tiệc thành thân của mấy người, xem ra hôn nay rượu mừng của Đông Phương huynh thật sự tại hạ không thể uống được, xin cáo từ!
Nói xong, Hạ Vệ Thần không đợi Đông Phương Ngưng trả lời vội ôm lấy
Diệp Vân Sơ rời đi, nhưng Diệp Vân Sơ lại bỗng nhiên giãy giụa, nàng đẩy Hạ Vệ Thần ra, đôi mắt nhìn thẳng về phía Đông Phương Ngưng, cười buồn
bã, nói:
-Đông Phương công tử, rất xin lỗi đã quấy rầy hỷ yến của ngươi, Vân
Sơ ở đây, cung chúc ngươi và tân nương tử bạc đầu răng long, trọn đời
trọn kiếp, không chia lìa rời xa!
Những lời này là Diệp Vân Sơ cắn răng gằn từng tiếng phát ra, gần như dùng toàn bộ sức lực để nói. Nói xong, nàng chủ động kéo tay Hạ Vệ
Thần, dựa vào hắn, sau đó chậm rãi tách ra ngoài đám đông.
Nhìn bóng lưng mạnh mẽ của Diệp Vân Sơ, Đông Phương Ngưng gần như
không khống chế nổi kích động trong tâm, theo bản năng muốn đuổi theo,
nhưng chân vừa mới giơ lên, bỗng cảm thấy cánh tay bị nắm chặt, Trương
Vũ giữ chặt chàng lại, trên mặt mang theo tủi thân không nói nên lời:
-Phu quân…………..
Lòng Đông Phương Ngưng cứng đờ, cuối cùng vẫn kiềm chế xúc động trong lòng, nhưng đau đớn mất mát lại tràn ngập từ tận nơi sâu nhất trong tim chàng, rốt cuộc cũng không thể tiêu tan.
Người chàng yêu là nàng, Diệp Vân Vãn, Vãn nhi của chàng! Chàng rất
muốn nói cho nàng biết, chàng không quên nàng, chưa bao giờ quên nàng!
Nhưng giờ chàng không thể, không thể làm như vậy. Dù sao Trương Vũ cũng
từng cứu chàng, thậm chí chàng mà chịu rất nhiều khổ sở, trong lúc thấn
trí không tỉnh táo, rõ ràng, chàng đã làm chuyện không nên xảy ra với
Trương Vũ. Chàng hủy hoại sự trong sạch của một người con gái, nên thân
là nam tử, chàng không thể bỏ mặc Trương Vũ, chỉ có thể thành thân với
nàng ta, cho nàng ta một danh phận.
Chàng vốn định sau khi thành thân với Trương Vũ sẽ quay về kinh đô
gặp Diệp Vân Sơ, nói hết tất cả với nàng, chàng tin rằng Vãn nhi sẽ hiểu rõ nỗi khổ trong lòng chàng, sẽ tha thứ cho chàng, nhưng chàng không
ngờ mình lại gặp nàng ở Thanh trấn này, gặp đúng lúc đang diễn ra hỷ yến thành thân giữa chàng và Trương Vũ, chàng lại gặp nàng………..
Nhìn oán hận và lạnh giá trong mắt nàng, thậm chí còn đau khổ, chàng
khó có thể mở lời, nhìn Hạ Vệ Thần giữ gìn bảo vệ nàng như thế, chàng
lại không khống chế được ngọn lửa đố kỵ hừng hực thiêu đốt trong lòng,
Vãn nhi, Vãn nhi của chàng, họ đã thành thân với nhau, nàng là nương tử của chàng, nhưng lúc này không thừa nhận nàng, chàng biết lòng nàng có
nhiều điều ấm ức, chàng cũng là bất đắc dĩ, chàng không có thứ gọi là
tình yêu với Trương Vũ, Trương Vũ là ân nhân cứu mạng của chàng, hơn nữa vì chàng mà trả giá rất nhiều, chàng chỉ cảm kích và áy náy nàng ta,
nên chàng không thể không thành thân với Trương Vũ.