Diệp Vân Sơ nghe vậy lại xấu hổ ngay lập tức, hận không thể tìm được
một cái lỗ để chui xuống, hai tay nàng nắm hơi chặt, vất vả lắm mới bình tĩnh được, nói với Lâm phu nhân:
-Thím lâm, cảm ơn mọi người đã cứu phu quân của cháu, ơn cứu mạng không cần báo đáp, Vân Sơ xin khắc sâu trong lòng.
Lâm phu nhân lại mỉm cười, nói:
-Nương tử Hạ gia, chẳng qua chỉ là nhấc chân giơ tay mà thôi, người không cần khách khí.
Nói xong, bà dừng lại một lát, cảm xúc sâu xa, nói:
-Khó có được phu quân đối với mình thâm tình như thế, phu thê nghĩa
nặng tình sâu, thật sự là khó gặp, sao ông trời lại nỡ tàn nhẫn chia rẽ
hai người?
Nói xong, Lâm phu nhân thở dài một hơi, ánh mắt hướng về nơi xa xa,
giống như nhớ lại chuyện cũ, gương mặt đẹp của bà bỗng có chút ưu sầu.
Diệp Vân Sơ cười gượng, không nói gì, nàng ngồi xuống bên cạnh Lâm phu nhân, một lát sau mới khẽ giọng hỏi:
-Thím Lâm, cháu thấy thím cử chỉ đoan trang giữ lễ, không phải là
người xuất thân nơi hoang sơn thôn dã, sao thím lại ẩn cư nơi núi hoang
này với Lâm đại thúc?
Vì nếu nói Lâm đại thúc là người lỗ mãng, thô kệch, đây cũng không
phải là giả, nhưng Lâm đại thúc cũng là người trầm ổn, hành động lỗ mãng rất ít, cử chỉ cũng tính là nho nhã, không phải là người xuất thân nơi
núi hoang, thể chất của Lâm phu nhân lại yếu đuối, làn da mịn màng trắng như tuyết, vừa thấy là đã biết xuất thân là tiểu thư phú quý, cũng
không phải là người sinh ra và lớn lên nơi hoang vắng. Cả nhà Lâm đại
thúc thật sự khiến Diệp Vân Sơ tò mò, nàng vốn không phải kẻ nhiều
chuyện, nhưng giờ lại không kìm được mà nói ra nghi ngờ trong lòng.
Lời nói của Diệp Vân Sơ giống như gợi lên chuyện cũ đau lòng của Lâm
phu nhân, chỉ thấy trong mắt bà hiện lên bi thương nồng đậm, một lúc lâu sau mới nói:
-Nương tử Hạ gia, người đoán đúng rồi, ta với Lâm đại thúc quả thật
không phải người ở đây. Nhà mẹ đẻ ta vốn ở kinh đô Đông Ly, ở nơi đó
cũng được coi là gia đình giàu có, Lâm đại thúc không phải là người ở
Đông Ly, ốn ấy là người Bắc quốc, năm đó, Lâm đại thúc tới Đông Ly du
ngoạn, ta và ông ấy mới quen biết nhau, vừa gặp đã yêu, nhưng….
Nói tới đây, Lâm phu nhân cười chua xót, trong mắt hiện lên cô đơn, bà thở dài một hơi, mới nói tiếp:
-Lúc trước vì cha mẹ ta phản đối ta lấy Lâm đại thúc, nên chúng ta mới tới nơi này….
Lời nói của Lâm phu nhân cực kỳ đơn giản, nhưng Diệp Vân Sơ lại hiểu
rõ, chuyện xưa này chỉ sợ còn phức tạp hơn nhiều so với những gì mà Lâm
phu nhân nói, từ ánh mắt đau thương kia của Lâm phu nhân, lúc trước bà
và Lâm đại thúc là trải qua không ít đau khổ, vì thế họ mới ẩn cư tại
nơi núi rừng hoang vắng này, không muốn ra ngoài nữa.
Có lẽ những tháng ngày yên bình như vậy mới là thứ mà Lâm phu nhân
muốn, tuy rằng rời xa người thân, Lâm phu nhân sẽ đau lòng khổ sở, nhưng có thể ở bên cạnh người mình yêu, vậy còn hạnh phúc gì hơn nữa?
Nhìn nụ cười nhẹ trên gương mặt Lâm phu nhân, Diệp Vân Sơ không khỏi
nhớ tới Đông Phương Ngưng, nhớ đến nam tử ấy, nhớ mối tình thắm thiết
của nàng, lòng nàng lại không kìm được mà đau đớn, ngày đó từ biệt,
không rõ tung tích người mình yêu, lúc này sống hay chết cũng không biết rõ. Nếu người gặp rủi ro lần này với nangf là Đông Phương Ngưng mà
không phải là Hạ Vệ Thần, vậy tốt hơn bao nhiêu không? Nếu người ở đây
bây giờ là Đông Phương Ngưng, có lẽ nàng cũng sẽ giống Lâm phu nhân,
cùng chàng ở đây, làm bạn cả đời, không chia lìa, rời xa.