Lời nói của Diệp Vân Sơ giống như một mũi tên sắc bén đâm vào lòng Hạ Vệ Thần, đau đớn không cách nào hình dung tràn ngập từ nơi sâu nhất
trong tim hắn, đau đớn kịch liệt, đau tới mức gần như không hít thở
được, tay chân hắn lạnh như băng, cả người như rơi vào hồ băng, lạnh tới mức máu khắp người hắn như đông lại.
“Tại sao lại là ngươi, tại sao không phải là chàng? Ngươi tránh ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi, ta hận ngươi…….”
Tiếng thét chói tai của nàng quanh quẩn bên tai hắn, đánh mạnh vào
tim hắn, tim hắn như vỡ tung, cả người dường như tan thành từng mảnh,
làm hắn đau đớn, khổ sở.
-Sơ ni, đừng như vậy, cẩn thận làm bản thân bị thương….
Hắn kiêu ngạo, lúc này đã chẳng còn cái gọi là kiêu ngạo nữa, hắn
nhìn nàng đầy tầm thường, trong mắt tràn ngập sự cầu xin, hắn chỉ muốn
nàng không kích động như vậy, không đau đớn nữa, giờ đây hắn vô cùng
đau, đau như muốn vỡ ra, nhưng hắn không dám thể hiện ra ngoài, vì hắn
không thể, hắn cũng không có tư cách đó….
-Ngươi cút đi, ta không muốn thấy ngươi, ngươi cút đi….
Diệp Vân Sơ rốt cuộc không kìm được, nằm xuống giường khóc thất
thanh, nước mắt như suối chảy ra từ đôi mắt nàng, cái đau trong lòng
không thể tiêu tan, nàng căm hận Hạ Vệ Thần, cũng hận bản thân mình, hận Hạ Vệ Thần lạnh lùng cay nghiệt, lại vừa hận mình quá mềm lòng.
Tội nàng không thể tha, sao nàng có thể mềm lòng vì một kẻ hủy hoại
sự trong sạch của mình, hại phu quân của mình cơ chứ? Nàng không nên như vậy, không được như vậy….
-Xin lỗi Sơ nhi, đều do ta sai, nàng đừng khóc nữa, được không? Cho
dù nàng không nhớ tới bản thân mình thì cũng hãy vì đứa trẻ….
Hạ Vệ Thần không đi, hắn nén đau đớn trong lòng, chậm rãi đi tới nhẹ giọng an ủi nàng.
-Đứa trẻ? Đây không phải là đứa con mà ta muốn, không phải!
Lòng Diệp Vân Sơ cực kỳ đau khổ, khó chịu, không để ý mà khóc hét lên.
Đúng, đây không phải đứa con mà nàng muốn, vì đây không phải là con
của Đông Phương Ngưng mà con của Hạ Vệ Thần, nàng không muốn đứa trẻ
này, nó là nỗi sỉ nhục của nàng, là vết nhơ của đời nàng, nhưng sao lòng nàng lại đau như vậy? Tại sao nàng không đành lòng? Vừa nghĩ tới việc
sẽ bỏ đứa con này, lòng nàng lại run lên, ứa lệ máu….
Là lỗi của nàng, đều do lỗi của nàng, nàng có lỗi với Đông Phương
Ngưng, có lỗi với những mạng người vô tội trong cuộc chiến kia, là nàng
không đủ nhẫn tâm, nàng không tốt, nàng mềm lòng, cứu kẻ thù sát phu
mình, tội không thể tha, nàng mới là kẻ tội ác tày trời, nàng mới là kẻ
không nên còn sống trên thế giới này….
Ruột gan như đứt từng khúc, bi thương trong lòng như muốn vỡ ra, nàng bỗng ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Hạ Vệ Thần, kêu lên:
-Ngươi cút, cút ngay đi! Ta không muốn gặp lại ngươi nữa, nếu ngươi không đi, ta sẽ giết đứa bé này, ta sẽ giết nó….
Nàng gần như điên cuồng lấy tay đập vào bụng mình, lại bị Hạ Vệ Thần
ôm chặt lấy, đè tay nàng xuống, không cho nàng tự tổn thương bản thân.
Nhìn Diệp Vân Sơ điên cuồng, Hạ Vệ Thần tan nát cõi lòng, hắn đau khổ ôm lấy nàng, đè chặt nàng, giọng nói đè nén:
-Sơ nhi, đừng như vậy, đứa trẻ là vô tội, nàng không thể làm nó bị thương được….
Nước mắt chảy ướt hai má, ướt cả vỏ gối, Diệp Vân Sơ khóc tới mức tê
tâm liệt phế, khóc không thể dừng được, nàng không hề giãy giụa, chỉ
khóc lớn lên, biến tất cả thành nước mắt chảy ra ngoài, giống như chỉ
như vậy nàng mới không đau đớn, khổ sở nữa….
Hạ Vệ Thần không nói gì thêm, hắn lẳng lặng ôm nàng, có điều cặp mắt
tối đen giờ tràn đầy đau đớn và bất đắc dĩ. Hắn vốn tưởng rằng trải qua
mấy ngày này, lòng Diệp Vân Sơ đã dần dần chấp nhận hắn, nhưng hắn thật
không ngờ nàng vẫn đau khổ, vẫn hận hắn như thế, chẳng lẽ ở bên cạnh hắn thật sự khiến nàng không thể chấp nhận sao?
Nàng không muốn gặp lại hắn, không muốn có đứa con của hai người….
Không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng Diệp Vân Sơ cũng dần dần bình tĩnh trở lại, hai mắt nàng khóc tới sưng đỏ, giống như mất đi thần
thái, cứ mờ mịt như vậy mà nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ cái
gì.
Thấy Diệp Vân Sơ bình tĩnh trở lại, Hạ Vệ Thần cũng thở phào một
chút, hắn chậm rãi buồn nàng ra, đang muốn nói, bỗng đúng lúc này vang
lên tiếng đập cửa:
-Khách quan, hôm nay mấy người đến đúng dịp rồi đó, Trương viên ngoại giàu nhất trấn ta hôm nay mở tiệc thành thân cho tiểu thư, mở tiệc
chiêu đãi người trong trấn, không biết khách quan có hứng thú đi xem
không?
Hạ Vệ Thần đang muốn từ chối, đột nhiên Diệp Vân Sơ đè tay hắn xuống, nói:
-Ta muốn đi ra ngoài một lúc.
Giọng nàng nghèn nghẹt, nhưng đôi mắt ửng đỏ lại lộ ra mạnh mẽ.
Lòng Hạ Vệ Thần mềm nhũn, sau đó gật đầu, lớn tiếng nói:
-Được, chúng ta cùng đi xem.
Tiểu nhị đứng bên ngoài phòng rất nhiệt tình, nghe thấy Hạ Vệ Thần nói vậy, đáp lớn:
-Trương viên ngoại tổ chức yến tiệc ở tòa đại trạch phía tây trấn,
nếu khách quan muốn đi xem náo nhiệt thì nên đi sớm đi, nghe nói người
mà tiểu thư Trương gia thành thân là một mỹ nam hiếm có đó!
Hạ Vệ Thần nghe vậy liền cười nhẹ, không đáp lại lời tiểu nhị, quay đầu dịu dàng nói với Diệp Vân Sơ:
-Sơ nhi, sau khi dùng cơm xong chúng ta sẽ đi xem.
Diệp Vân Sơ im lặng không nói, tuy rằng lúc này lòng nàng vẫn rất khó chịu, nhưng sau khi giải tỏa ra ngoài, giờ nàng đã bình tĩnh hơn, nàng
biết, có một số việc đã xảy ra, cho dù nàng có khổ sở, đau đớn, không
cam lòng cũng không thể cứu vãn được nữa. Trừ phi có thể quay ngược được thời gian, để Đông Phương Ngưng lại ở bên cạnh nàng.
Nhưng tất cả đều là nằm mơ nói mớ, giờ Đông Phương Ngưng không biết
sống chết thế nào, chẳng biết tung tích ở đâu, nàng có thể tìm được
chàng không? Còn Hạ Vệ Thần, giờ hắn đã biết nàng mang trong bụng con
của hắn, với tích cách của hắn mà nói, sao hắn có thể cho nàng rời đi dễ dàng được?
Dù thời gian qua Hạ Vệ Thần đã thay đổi rất nhiều, nhưng nàng không
bao giờ quên, nam tử này đã tàn nhẫn, độc ác, lạnh lùng cay nghiệt thế
nào, hắn tuyệt đối không phải là một nam nhân hoàn mỹ, cái hắn có chính
là sự ngang ngược, tàn nhẫn và chỉ biết chiếm đoạt. Từ trước tới giờ hắn đều giống nhau, hắn từng tưởng nhầm Diệp Vân Tuyết là nàng, nên hắn
dùng hết thủ đoạn để có được Diệp Vân Tuyết, đối với nàng cũng như thế
mà thôi….