Ngày mai chính là ngày đoàn đưa hôn An Khánh lên đường về nước, hiện
tại thì Lệ Ngân đã rời khỏi cung, ở ngoài dịch quán với quân đội, Diệp
Vân Sơ muốn gặp Lệ Ngân, cứ đến dịch quán là được.
Dịch quán ở Đông Ly nằm ở phía tây kinh thành, cách hoàng cung khá
xa, ngày thành thân của nàng và Hạ Vệ Thần, nàng nhớ đoàn hộ tống đưa
dâu phải đi gần ba canh giờ. Nhưng đoàn đưa dâu đông đúc, đi lại chậm
chạp, hôm nay chỉ có duy nhất mình nàng nên cũng không băn khoăn cho
lắm.
Diệp Vân Sơ không dám chậm trễ một khắc nào, đi vô cùng cấp bách,
bệnh tình của Hướng Nhu rất nặng, nếu nàng còn đi từ từ trên đường thì
chắc sẽ không tới kịp, nếu như Hướng Nhu có xảy ra chuyện gì thật sắc
nàng sẽ áy náy cả đời.
Đông Ly là một nước cường thịnh, trong kinh thành cực kỳ náo nhiệt,
hàng quán rực rỡ muôn màu, nhưng trong lòng Diệp Vân Sơ thì không để ý
tới mấy thứ đó, chỉ muốn chạy tới dịch quán thật nhanh, bỏ qua bao ánh
mắt si mê nhìn nàng.
Một thiếu nữ độc thân, xinh đẹp đi ở giữa phố chợ phồn hoa có thể dễ
dàng khiến ba kẻ xấu nhìn trộm. Có người không biết vô tình hay cố ý
nhìn Diệp Vân Sơ, ánh mắt người đi đường ở một bên lộ ra đồng tình và
tiếc hận, nhưng không ai dám tiến lên bắt chuyện.
-Tiểu mỹ nhân, đi đâu mà gấp vậy, nàng muốn đến nơi nào thế?
Một gã nam tử bỗng nhiên qua đây cản đường Diệp Vân Sơ, đôi mắt tam giác ti hí, trêu đùa nhìn Diệp Vân Sơ đầy mê đắm.
Đột nhiên thấy một nam tử xa lạ xuất hiện cản đường, Diệp Vân Sơ hơi
ngẩn ra, nhưng chỉ lạnh lùng nhìn đối phương một cái, muốn vòng đi qua,
nàng còn chưa cất bước thì đột nhiên hai bên trái, phải xuất hiện hai
nam nhân không có ý tốt, dần dần tới gần nàng, chặn đường đi của nàng.
Diệp Vân Sơ hơi ngẩn ra, nhìn mấy nam nhân đang nhìn mình mê đắm một cách khinh thường, lạnh lùng nói:
-Các ngươi muốn làm gì?
Nam nhân trước mắt cười một cách đê hèn, nói:
-Tiểu mỹ nhân đừng sợ, chẳng qua là bổn công tử nàng, mau theo bổn
công tử, chỉ cần nàng biết điều một chút đi theo bổn công tử về phủ, làm thị thiếp của bổn công tử, bổn công tử sẽ cho nàng vinh hoa phú quý,
cẩm y ngọc thực, thế nào?
Diệp Vân Sơ cười nhạt, châm chọc:
-Thật không? Chỉ sợ thứ bổn cô nương muốn, ngươi không thể có nổi!
Nói xong, sắc mặt Diệp Vân Sơ trầm xuống, không thèm để ý đến tên
kia, liền cất bước đi, nhưng nàng vừa mới xoay người đã bị kéo lại, nghe thấy một giọng nói quen thuộc đầy kinh ngạc truyền đến:
-Sơ nhi? Là nàng? Sao nàng lại ở đây?
Diệp Vân Sơ vui mừng ngẩng đầu nhìn nam tử trước mắt, nhưng trong
nháy mắt lòng nàng chùng xuống. nàng không ngờ có thể gặp Thất ca ở chỗ
này, nếu Thất ca ở chỗ này thì nói không chừng tướng quân Lệ Ngân nhất
định cũng ở đây, nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ bất chấp chuyện cũ với Thất ca,
hỏi:
-Thất ca, tướng quân Lệ Ngân ở đâu? Mau dẫn muội đi gặp!
Diệp Bằng Yên hơi ngẩn ra, thấy giọng nói của Diệp Vân Sơ lo lắng cũng không hỏi nhiều, dẫn Diệp Vân Sơ đi.
Mà ba tên không có ý tốt kia mắt thấy mỹ nhân sắp tới tay, làm sao
chịu bỏ qua dễ dàng? Vẻ mặt tất cả tối sầm lại, vây chặt chỗ này, đang
muốn mở miệng khiêu khích, lại không ngờ trong đám người bỗng xuất hiện
mấy chục người mặc đồ đen bao vây bọn họ, bọn họ bị dọa cho sợ tới mức
sắc mặt trắng bệch, xụi lơ trên mặt đất, chỉ đành trơ mắt nhìn Diệp Bằng Yên dẫn Diệp Vân Sơ đi.
Mà Diệp Bằng Yên ôm Diệp Vân Sơ vào trong ngực, ánh mắt sắc nhọn nhìn mấy tên kia, trong mắt hiện lên sát ý. Bất kể mấy nam tử này có gia
cảnh gì, cứ mạo phạm người của Diệp Bằng yên hắn chỉ có một con đường,
đó là chết! Cho dù nơi này là Đông Ly thì bọn chúng cũng khó thoát khỏi
cái chết!