Nói xong, Diệp Vân Tuyết lại khóc không thành tiếng, nói tiếp:
-Ở Đông Ly, nô tỳ chỉ có Vân Sơ là người thân duy nhất, nô tỳ thật sự không đành lòng nhìn tỷ ấy như vậy, xem như nô tỳ cầu xin người, cầu
xin người tha cho Vân Sơ, nếu điện hạ cảm thấy lỗi lầm của Vân Sơ không
thể tha thứ, vậy xin điện hạ hãy ban cho Vân Sơ hưu thư, đuổi tỷ ấy ra
khỏi điện phủ….
Dứt lời Diệp Vân Tuyết lại lên tiếng khóc rống, đáng thương như vậy, cực kỳ bi thương.
Thấy Diệp Vân Tuyết khóc lớn không dứt, Hạ Vệ Thần không khỏi đau
lòng, tuy rằng ả đàn bà kia đối với Tuyết nhi không tốt, nhưng vẫn là
người thân duy nhất của Diệp Vân Tuyết ở Đông Ly. Nếu hắn xử tử ả, Tuyết nhi lương thiện của hắn chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Nghĩ vậy, lòng Hạ Vệ Thần cũng hơi nhẹ đi một chút, chỉ cần phá bỏ
nghiệt chủng trong bụng ả đàn bà kia, xem như hắn đã nể mặt Tuyết nhi
rồi, thật ra hắn có thể để cho ảmột con đường sống, thả cho ả rời đi.
Trong lòng đã có quyết định, Hạ Vệ Thần rũ bỏ cảm giác khó hiểu của bản thân, tự tay hắn đỡ Diệp Vân Tuyết dậy, dịu dàng nói:
-Tuyết nhi đừng khóc nữa, Bản Vương nghe theo nàng.
Diệp Vân Tuyết nghe vậy, trong lòng mừng rỡ, nàng ta rưng rưng lao vào trong lòng Hạ Vệ Thần, nghẹn ngào nói:
-Cảm ơn điện hạ….
Mưa tuyết tàn bạo. Rét lạnh đánh vào người. Thu Tứ cắn môi, nắm chặt
tay, nàng ấy vẫn đứng ở bên ngoài thư phòng tại Tinh Thần các. Mưa làm
ướt đẫm quần áo của Thu Tứ, nàng lạnh run, nhưng vẫn đứng thẳng như
trước, không hề nhúc nhích.
Từ sau khi công chúa bị áp giải vào địa lao, nàng vẫn đứng ở đây,
nàng tới để cầu xin Hạ Vệ Thần khai ân, van xin hắn tha cho công chúa.
Nàng không thể trơ mắt nhìn công chúa bị giam trong lao ngục. Nàng biết
trong lao tù tối tăm, lạnh lẽo ẩm ướt, giờ thời tiết đang đúc lúc lạnh
giá, người công chúa vốn không khỏe, đêm qua lại bị điện hạ hành hạ như
thế, hơn nữa còn đang mang thai, nàng không biết ngoài Tam điện hạ ra
còn có ai có thể cứu công chúa.
Nàng phải vì công chúa mà tranh thủ thời gian, chỉ cần có chút hy vọng, nàng cũng sẽ không dứt bỏ.
Diệp Vân Tuyết đi ra từ trong thư phòng, nhìn thấy Thu Tứ còn đứng ở đó, liền cười lạnh, nói:
-Còn chờ sao? Bản công chúa khuyên ngươi nên chết tâm đi, công chúa
nhà ngươi, lần này ắt hẳn phải chết, không còn nghi ngờ gì nữa.
Thu Tứ nghe Diệp Vân Tuyết nói xong, trong lòng kinh sợ, tức giận nói:
-Rốt cuộc người muốn công chúa nhà ta phải như thế nào?
Diệp Vân Tuyết cười lạnh lùng, bỗng nhiên ghé sát bên tai nàng, khẽ giọng nói:
-Muốn công chúa nhà ngươi thế nài? Ha ha, tốt thôi, ta chỉ muốn ả
phải chết mà thôi! Thật sự ả rất may mắn, đêm qua trúng mỵ độc nặng như
vậy, thế mà không chết! Giờ bản công chúa tuyệt đối không để cho ả có cơ hội sống sót!
Thu Tứ quả thật không thể tin mình vừa nghe thấy gì, lời nói của Diệp Vân Tuyết làm nàng sợ hãi, không nói nên lời. Khó trách đêm qua công
chúa lại trúng mỵ độc, hóa ra là ả ta, là ả ta hại công chúa!
Thu Tứ tức giận đến nỗi khớp hàm kêu răng rắc, người cũng khẽ run
lên, tay nàng bóp chặt lại, nhìn chằm chằm Diệp Vân Tuyết, trong mắt
giống như có ngọn lửa hận thù. Nàng hận, hận ông trời bất công đến thế.
Hận Hạ Vệ Thần ngu ngốc không có mắt, hận Diệp Vân Tuyết là kẻ ác độc
đến thế mà lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, trong khi công chúa là
người tốt như vậy lại phải chịu cảnh lao ngục tù đày khổ sở. Nàng không
thể dễ dàng tha thứ, nàng không thể để cho ả độc phụ Diệp Vân Tuyết này
tổn hại đến công chúa, nàng muốn giết ả, nàng muốn thay ông trời trừng
phạt ả.
Nhìn bản mặt tươi cười đắc ý của Diệp Vân Tuyết, Thu Tứ gần như mất
đi lý trí. Nàng bỗng rút mạnh cây trâm trên đầu, oán hận đâm thẳng về
phía Diệp Vân Tuyết.
Diệp Vân Tuyết kinh hãi, ả ta hét lên một tiếng, muốn trốn, lại không trốn kịp, bị Thu Tứ đâm trúng vào cánh tay, nàng vội rút cây trâm ra,
lại điên cuồng đâm về phía Diệp Vân Tuyết, hét to:
-Diệp Vân Tuyết, là ngươi hại công chúa, ta cho ngươi chôn cùng với công chúa!
Có điều, lần này nàng chưa kịp đâm trúng Diệp Vân Tuyết đã nghe “bộp” một tiếng rất lớn, Hạ Vệ Thần dùng một chưởng đánh nàng văng ra xa,
nàng ngã mạnh xuống dướt đất, nhưng sự ngăn cản của Hạ Vệ Thần cũng
không làm tắt ngọn lửa thù hận trong lòng Thu Tứ, nàng hận Diệp Vân
Tuyết, đã ngấm sâu vào xương tủy!
Nàng vùng vẫy đứng lên, cầm lấy cây trâm tiếp tục nhào về phía Diệp
Vân Tuyết, còn chưa tới đã bị Hạ Vệ Thần đá văng thật mạnh, Thu Tứ lại
dùng toàn bộ sức lực mà nhào tới, cú đá này của Hạ Vệ Thần rất mạnh, máu tươi từ trong miệng Thu Tứ trào ra, nàng tê liệt ngã xuống, cuối cùng
cũng không thể giãy giụa nữa.
Trong lòng Hạ Vệ Thần vô cùng phẫn nộ, hắn thật không ngờ ở điện phủ
này lại có kẻ muốn ám sát Tuyết nhi! Hắn quyết không cho phép kẻ khác
làm thương tổn người mà hắn yêu thương nhất. Tuyệt đối không.
Lạnh lùng nhìn Thu Tứ đang quỳ rạp trên mặt đất, Hạ Vệ Thần bước
nhanh tới, giật mạnh tóc Thu Tứ, muốn ra tay giết, đúng lúc này lại nghe thấy Diệp Vân Tuyết khóc hô lên:
-Điện hạ, không được! Nàng là tỳ nữ của Diệp Vân Sơ, tha cho nàng đi….
Nói xong, Diệp Vân Tuyết nhịn đau, bước nhanh đến đẩy tay Hạ Vệ Thần
ra, nâng Thu Tứ dậy, trên mặt ả lộ vẻ lo lắng, ghé sát vào tai Thu Tứ,
cắn răng nói:
-Muốn giết ta để cứu Diệp Vân Sơ sao? Ngươi nằm mơ đi! Bây giờ bản công chúa đến địa lao giết ả, chặt đứt hậu họa sau này!
Trong lòng Thu Tứ hoảng sợ, nàng vùng vẫy đẩy tay Diệp Vân Tuyết ra, tức giận nói:
-Diệp Vân Tuyết, ngươi đừng mơ tưởng sẽ hại được công chúa, Tam điện
hạ và Đông Phương công tử nhất định sẽ cứu công chúa, họ tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối không!
Nghe lời Thu Tứ nói xong, mặt Diệp Vân Tuyết lại biến sắc, trở nên ai oán, điềm đạm đáng thương, khóc nói:
-Vì sao? Vì sao các người lại đối xử với ta như vậy? Vì sao? Việc
ngày hôm nay chỉ là ngẫu nhiên, không phải do lỗi của ta, sao các người
lại oán hận ta, lại đối xử với ta như thế…. (Sao sao lên trời mà hỏi!!!)
Hạ Vệ Thần nghe Diệp Vân Tuyết nói xong, quả thật không thể tin được. Hắn thật không ngờ, nữ tử hành hung Tuyết nhi này dĩ nhiên lại là tỳ nữ Thu Tứ của Diệp Vân Sơ. Hắn càng không thể ngờ, Diệp Vân Sơ lại ngoan
độc đến thế, đến bây giờ vẫn không chịu buông tha Tuyết nhi, muốn Tuyết
nhi phải chết.
Hôm nay chỉ là sự trùng hợp đơn giản, lời dèm pha của nàng ta khiến
mọi chuyện bại lộ, chỉ đơn giản là Tuyết nhi nói ra chuyện mờ ám giữa ả
và Diệp Bằng Yên, ả liền sai khiến tỳ nữ đến ám sát Tuyết nhi! Nữ nhân
hiểm độc như thế, sao hắn có thể để cho ả sống thêm? Uổng phí Tuyết nhi
còn vì ả mà giải thích, phí thay cho việc Tuyết nhi còn vì ả mà đau khổ
cầu xin hắn tha cho ả ta!
Nữ nhân ác độc kia, ả đang chờ tình nhân của ả tới cứu sao? Hay lắm!
Đợi tình nhân của ả tới cứu ả? Chờ Tam hoàng đệ cứu ả phải không? Giờ
hắn cho ả chết không có chỗ chôn, xem tình nhân của ả cứu ả thế nào!
Nóng giận lập tức công tâm, hắn không hề nghĩ ngợi liền tức giận quát:
-Người đâu, giam con tiện tỳ này vào đại lao! Bản Vương muốn xem ả thế nào, xem những người đó cứu chủ nhân của ả ra sao!