Theo nhạc khúc du dương kia, tiếng ca đã vang lên giữa bầu trời đêm yên tĩnh.
“Tiếng tỳ bà cho tới bây giờ vẫn còn vang lên.
Tìm kiếm xuyên qua ngàn năm, loáng thoáng mộng cũ.
Một tiếng thở dài, là người lúc này mang bao nhiêu ai oán.
Chân trời trôi dạt trên mặt nước, nước mắt thương tâm khẽ rơi.
Bàn tay trắng ngần đàn tỳ bà, tỳ bà vang lên tình tang tình tang.
Đàn ra tiếng lòng, cứ đàn tiếp, đàn ra tâm sự vô tận.
Tiếng cười vui, là ngày hôm qua nhớ lại.
Rõ ràng trong mắt có lệ, giọt nước mắt, cho ly biệt chốn nhân gian.
Rõ ràng là khóc, có nước mắt, tương tư gửi gắm chốn nhân gian.
Tiếng cười vui đã là dĩ vãng ngày hôm qua.
Hồng nhan đã phai tàn không còn như xưa, bi thương không nói nên lời.
Một tiếng thở dài này, là ai oán của bao người chốn nhân gian.
Cô đơn ngàn năm cố gắng gảy đàn, thở dài một mình.”
Bài hát, khúc nhạc rất hợp ý, mang cảm giác thê lương. Khi nốt nhạc
cuối cùng vang lên, máu tươi đỏ sẫm đã dính đỏ hết dây đàn, mà một giọt
nước mắt cũng theo nốt nhạc đó mà rơi xuống, thấm vào cái khăn che mặt
rất mỏng của nàng.
Đàn tranh bị người ta động tay chân và, bên dưới các dây đàn đều giấu lưỡi dao sắc bén, khúc nhạc kết thúc, mười ngón tay nàng đã đầy máu đỏ, tay đứt ruột xót, đau đớn vào tim khiến Diệp Vân Sơ như muốn ngất đi.
Nàng biết đây là Hạ Vệ Thần cố ý bảo người ta gây nên, nhưng nàng vẫn
cắn răng chịu đựng, cố gắng đàn cho hết khúc nhạc bi thương này.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người ở đây đều bị cuốn
hút. Từ xưa hồng nhan đều cô quạnh, người xưa chỉ thấy người mới cười,
sao lại thấy người cũ khóc? Một khúc nhạc đầy bi thương lại nói hết được tâm sự thê lương của một hồng nhan. Những người ngồi kia tuy rằng đều
là những kẻ giàu sang phú quý nhưng cũng bị khúc nhạc bi thương của Diệp Vân Sơ cuốn hút, nhất thời tất cả đều yên lặng, trầm tĩnh.
Không khí lập tức trầm xuống, tiếng ca bi thương này không hề hợp với buổi tiệc chúc mừng ngày hôm nay.
Mãi cho tới một lúc lâu sau, Diệp Vân Sơ mới thất kinh phát hiện mình thất thố, không nên lấy khúc nhạc bi thương này ứng phó với Hạ Vệ Thần. Cảm giác bầu không khí không bình thường, Diệp Vân Sơ cúi đầu, hơi cắn
môi, cố nén đau đớn toàn thân, giấu các ngón tay máu tươi đầm đìa vào
trong tay áo rộng thùng thình, trầm tư suy nghĩ nên giải thích với Hạ Vệ Thần như thế nào.
Nhưng đúng lúc nàng đang bất an lại bỗng vang lên những tiếng vỗ tay. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, thấy Hạ Vệ Lam vỗ tay đứng lên. Khóe môi hắn hơi nhếch lên, đôi mắt hoa đào nhìn về phía Diệp Vân Sơ càng thêm
nóng rực, miệng lớn tiếng khen ngợi:
-Hay cho một câu tiếng cười vui, đã thành dĩ vãng ngày hôm qua, hay
cho câu hồng nhan đã phai tàn không còn như xưa, bi thương không nói nên lời! Nhị hoàng tẩu quả nhiên đa tài đa nghệ, khúc hát này tuy có hoàn
cảnh rất bi thương nhưng lại nói hết nhân sinh vô thường, nói hết tình
cảm tương tư, chỉ là không biết, người Nhị hoàng tẩu tương tư là ai? Là
Nhị hoàng huynh sao?
Một câu nói lại làm cục diện lâm vào bế tắc, trong lòng Diệp Vân Sơ
chua xót không chịu nổi. người tương tư mà nàng nghĩ đến, chỉ có nàng
biết. Vì trong lòng nàng đang u buồn, theo bản năng mới hát bài này,
nhưng không ngờ lại bị Hạ Vệ Lam nói toạc ra, làm nàng lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Mọi người lẳng lặng nìn Diệp Vân Sơ, giờ khắc này, ngay cả tâm tư Hạ
Vệ Thần cũng như thủy triều. Hắn chưa từng nghĩ một ả xấu xí, lớn lên ở
lãnh cung lại có tài hoa như vậy, hắn chưa từng nghĩ, một người phụ nữ
khiến hắn không thể chịu đựng lại có thể hát khúc hát động lòng người
đến vậy.
Hắn cũng không phải là người tầm thường, thuy rằng thân là thống soái quân quyền Đông Ly nhưng hắn lại là người cực kỳ nhã nhặn, cũng là một
người yêu tài. Nguyên nhân là vậy nên hắn mới kết tình thâm giao với
Đông Phương Ngưng, đối với người có tài, hắn vẫn có cảm giác như tri kỷ, nhưng đối với nữ nhân đa tài đa nghệ trước mặt, trong lòng hắn không hề vui sướng chút nào. Đối với Diệp Vân Sơ, ả xấu xí bị Hoàng đế An Khánh
lừa trao cho hắn, hắn không thể bình tĩnh mà đối diện với nàng, khi gặp
nàng, hắn chỉ có hận thù, căm ghét không nói nên lời.