Sau khi Hạ Vệ Thần uống thuốc xong, Y nhi liền cầm lấy chén thuốc đi
ra ngoài, một nam tử trung niên thân hình cao lớn vào trong, chẩn mạch
cho hắn, sau đó cười, nói:
-Chất độc trên người ngươi đã không còn gì đáng ngại, phong hàn cũng đã bị đẩy lùi, tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể hồi phục.
-Ông, ông là đại phu? Vậy giờ Sơ nhi ở đâu?
Tuy rằng từ miệng Y nhi Hạ Vệ Thần đã biết nàng không việc gì, nhưng
không biết vì sao lúc này hắn lại nóng vội muốn gặp nàng đến thế.
-Ngươi yên tâm, nương tử của ngươi không sao cả, giờ đang nghỉ tạm trong phòng phu nhân ta.
Nói xong, nam tử trung niên vừa cười, vừa nói tiếp:
-Ngươi tuổi trẻ, cưới được một vị nương tử rất tốt đó, nếu không phải nương tử ngươi rút mũi tên độc, hút máu độc trong người ngươi ra, sau
đó chạy suốt đêm tới cầu cứu chúng ta thì giờ này ngươi không thể nằm
được ở đây rồi. Đúng rồi, lúc nương tử ngươi đến đây còn bị thương ở
chân, người như nàng khó có thể lấy được, ngươi cần phải quý trọng nàng
thật tốt.
Hạ Vệ Thần kinh ngạc mà nghe, lời nói của nam tử trung niên này khiến Hạ Vệ Thần chấn động, thương tiếc và vui sướng tràn ngập từ nơi sâu
nhất trong tim hắn. Hắn thật không ngờ, Diệp Vân Sơ chỉ là một thiếu nữ
nhưng lại làm nhiều việc vì hắn như vậy, tại nơi hoang sơn dã lĩnh này,
nàng bị thương ở chân mà còn cố gắng đi đường núi xa như vậy. Hắn đau
lòng vì nàng phải chịu khổ, lại vì sự quan tâm của nàng mà vui sướng,
cảm xúc phức tạp, rất lâu sau hắn vẫn chưa lấy lại bình tĩnh được, thậm
chí ngay cả việc nam tử trung niên kia ra ngoài lúc nào hắn cũng không
biết.
Hắn biết mình từng làm nàng tổn thương, hắn biết là nàng hận hắn,
nhưng trong lúc nguy cấp, nàng lại luôn cứu hắn, chuyện này chứng tỏ
điều gì? Chứng tỏ rằng lòng nàng có hắn sao? Cảm giác hạnh phúc lớn lao
như thủy triều ập tới bao phủ Hạ Vệ Thần, đột nhiên hắn cảm thấy tất cả
mọi thứ hắn sắp đánh đổi đều đáng giá, chỉ cần lòng nàng có hắn, khổ sở
mấy ngày nay phải chịu đựng, căn bản chẳng đáng gì.
-Sơ nhi….
Nhìn vách tường cũ nát, Hạ Vệ Thần khẽ dọi, đôi môi mỏng của hắn hơi
nhếch lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc. Nương tử, đúng vậy, nàng chính là
nương tử của hắn, hắn sẽ quý trọng, bảo vệ, che chở nàng thật tốt.
-Vân Sơ tỷ tỷ, tỷ xem, phu quân của tỷ đang ngẩn người kìa! Hi hi.
Qua một ngày, thái đột của Y nhi đối với Diệp Vân Sơ đã cải thiện
không ít, thậm chí còn vô cùng thân thiết với nàng. Thuở nhỏ Y nhi đi
theo cha mẹ, lớn lên ở vùng núi hoang này, chưa từng gặp người ngoài bao giờ, cô gái nhỏ ấy giống như một tờ giấy trắng, thuần khiết đơn giản,
địch ý lúc ban đầu đã tiêu tan, đã chấp nhận Diệp Vân Sơ, hơn nữa còn
cuốn lấy nàng nói chuyện ở bên ngoài.
Hạ Vệ Thần bị tiếng nói của Y nhi làm kinh động, hắn quay đầu nhìn
lại, thấy Diệp Vân Sơ, trong mắt hiện lên dịu dàng, nhẹ giọng nói:
-Sơ nhi….
Trong mắt hắn có đau lòng, nhìn dung nhan tiều tụy của Diệp Vân Sơ, lòng lại nhói đau không dứt.
-Ngươi tỉnh rồi à?
Diệp Vân Sơ kinh ngạc nhìn Hạ Vệ Thần, đôi mặt đẹp lại ẩn chứa cảm
xúc phức tạp không nói nên lời, lòng nàng có chút vui sướng, nhưng nghĩ
đến việc nam nhân này là kẻ đã từng dày vò tran tấn nàng, nội tâm của
nàng lại thêm phức tạp.
Vì không muốn Y nhi và người nhà nghi ngờ, nàng đành nói mình và Hạ
Vệ Thần là phu thê, nhưng giờ hắn cũng đã tỉnh lại, nàng cũng không biết mình nên đối mặt với hắn thế nào, nếu thật sự nàng diễn vai thê tử hiền dịu trước mặt hắn, bất luận thế nào nàng cũng không làm được.
Thấy Hạ Vệ Thần và Diệp Vân Sơ nhìn nhau mà không nói gì, tiểu quỷ Y nhi nghịch ngợm thè lưỡi, lén đi ra ngoài.
-Sơ nhi….
Hạ Vệ Thần ngọ nguậy đứng dậy, sau đó đi đến trước mắt Diệp Vân Sơ,
nhìn nàng đầy thâm tình, một lúc lâu sau, hắn bỗng mở rộng vòng tay ôm
chặt lấy nàng, nói khẽ bên tai nàng:
-Sơ nhi, cảm ơn nàng, xin lỗi vì đã để nàng phải chịu khổ….
Lúc này Hạ Vệ Thần cực kỳ kích động, người con gái tốt như vậy sao
hắn có thể không yêu, không kích động vì tất cả mọi chuyện nàng làm cho
hắn? Hắn cảm tạ nàng, lời cảm tạ này xuất phát từ trái tim, cảm ơn nàng
trong lúc nguy hiểm không bỏ rơi hắn, cảm ơn nàng vì hắn mà trả giá mọi
chuyện.
Diệp Vân Sơ không giãy giụa, cũng không chào đón hắn, tay nàng cứng
đờ giật giật từ lâu, muốn đẩy hắn ra, nhưng tay giơ lên, rồi lại do dự,
sau đó buông thõng xuống, nghe lời xin lỗi đầy đau lòng của hắn, nghe
những lời nói không đành lòng ấy, chẳng biết vì sao mà lòng nàng lại
chua xót, nước mắt tủi thân cứ như vậy chảy xuống hai má, trong lòng
nàng uất ức vô hạn, bi thương vô tận, uất ức và bi thương lúc này lại
biểu lộ trước mặt nam nhân nàng vốn nên oán hận.
Mãi lâu sau Diệp Vân Sơ mới lấy tay lau nước mặt, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cố gắng biến giọng nói của mình trở nên lạnh lùng:
-Ngươi không cần cảm tạ ta, ngươi vì cứu ta mà bị thương, ta chỉ
không muốn nợ ngươi mà thôi. Vì thế, ngươi không cần cảm kích ta gì hết, cũng đừng nghĩ ta sẽ tha thứ cho ngươi….
Lời nói lạnh như băng giống như một chậu nước lạnh hất lên mặt Hạ Vệ
Thần, tạt thẳng vào lòng hắn. Dáng người cao lớn của hắn hơi cứng lại,
một lúc lâu sau mới cười gượng gạo, dịu dàng nói:
-Sơ nhi, nàng nói dối ta đúng không? Trong lòng nàng vẫn có ta? Nếu không nàng cũng hao tâm tổn tứ để cứu ta….
-Ngươi nghĩ quá nhiều rồi đó! Ta nói rồi, ta cứu ngươi vì không muốn
nợ ngươi, nếu có thể, ta muốn nhìn ngươi chết như vậy, xong hết mọi
chuyện!
Mặt Diệp Vân Sơ không chút thay đổi, lạnh giọng trả lời.
Chỉ có điều là không biết tại sao, tuy ngoài mặt lạnh lùng, nhưng
trong lòng lại vì lời nói của Hạ Vệ Thần mà run lên, sợ hãi khó hiểu
tràn ra từ sâu trong tim, khiến nàng gần như không khống chế được bản
thân, đẩy cửa chạy ra ngoài.
Nàng không cách nào hình dung được tâm trạng phức tạp của mình vào
lúc này, nàng có thể lừa được người khác, lừa được Hạ Vệ Thần, nưng nàng không tài nào lừa được bản thân mình. Một khắc đó, khi nàng thấy Hạ Vệ
Thần trúng độc, cái khắc thấy hắn hôn mê, lòng nàng, quả thật hoảng sợ,
thậm chí vô cùng sợ hãi, nàng cũng không nghĩ nhiều, nhớ đến việc hắn là kẻ nàng hận tới tận xương tủy, lại càng không nhớ ra hắn là kẻ thương
tổn nàng, trong khắc đó, ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng là không để nam
nhân này chết, hắn không thể chết được, nàng nhất định phải cứu hắn,
liều lĩnh cứu hắn, đúng vậy, phải liều để cứu hắn, vì cứu hắn, nàng
không ngại mạo hiểm, hút máu độc từ vết thương của hắn ra, vì cứu hắn,
nàng không sợ mưa tuyết, đêm khuya đi tìm người cứu ở vùng núi hẻo lánh
này, tất cả mọi chuyện, chỉ có duy nhất một mục đích, đó là cứu hắn….