Hạ Vệ Thần nói được là làm được, không quá ba ngày, quả nhiên hắn
chiếu cáo thiên hạ, cưới công chúa An Khánh Diệp Vân Tuyết làm phi.
Tin tức truyền ra, cả nước hoàn toàn xôn xao. Ở trong điện phủ giăng
đèn kết hoa, Hạ Vệ Thần lấy lễ nghi cao nhất ở Đông Ly để cưới công chúa An Khánh. Trong điện phủ là không khí vui mừng phấn khởi, còn hơn cả
bất kỳ hôn sự nào trước kia tại Đông Ly.
Trong điện phủ đèn đỏ treo trên cao, cả bầu trời đêm sáng như ban
ngày. Trong nhạc khúc tràn đầy sự vui mừng, cuối cùng một đôi tân lang
tân nương nắm tay nhau chậm rãi đi vào chính sảnh hành lễ bái đường.
Sắc mặt Diệp Vân Sơ tái nhợt, thần sắc như có bệnh đứng thẳng ở chính sảnh chủ trì hôn lễ bái đường cho phu quân của mình. Bởi vì Hạ Vệ Thần
khăng khăng muốn nàng trong vòng ba ngày chuẩn bị xong hôn lễ, nên đã
nhiều ngày nàng cảm thấy mệt nhọc, hơn nữa phản ứng nôn oẹ kịch liệt
khiến nàng thật sự mệt mỏi không chịu nổi. Nàng vừa mới nôn mửa xong,
sắc mặt cực kém nhưng hiện tại nàng vẫn cố gắng cười. Sắc mặt không tốt
nhưng giống như ánh dương ngày xuân, có thể cuốn hút bất kỳ một vật nào
trên thế gian, có thể lan sang bất kỳ một vị tân khách có mặt. Mọi người nhìn thấy nàng mỉm cười cũng không khỏi có chút cuốn hút.
Hoàng thượng và Hoàng hậu ngồi trên chính đường. Hoàng đế ngoài mặt
cười rạng rỡ, đáy lòng cũng khó nói. Hồi đó Hạ Vệ Thần cưới Diệp Vân Sơ
thì người và Hoàng hậu cũng không tới, mà hôm nay vì trò hề này mà người lại tới. Nếu không phải vì Hoàng hậu không đành lòng cự tuyệt con mình, e là dù thế nào đi chăng nữa ông ấy cũng không thể đồng ý với hành vi
hoang đường như thế.
Ngày hôm trước Diệp Vân Sơ đột nhiên vào cung cầu kiến Hoàng hậu, vừa thấy mặt liền quỳ cầu xin Hoàng hậu tác thành cho Hạ Vệ Thần và Diệp
Vân Tuyết. Diệp Vân Sơ cũng không nói bất kỳ nguyên nhân nào, chỉ nói:
-Điện hạ và công chúa Vân Tuyết yêu nhau thật lòng, trong hoàng thất, quyền lực là trên hết, việc thật lòng yêu nhau thật sự là đáng quý hiếm có. Vân Sơ vốn là gả thay mà đến, thật sự không đành lòng chia rẽ những người ý hợp tâm đầu. Mong rằng Hoàng hậu nương nương có thể ân chuẩn,
để cho điện hạ lấy công chúa Vân Tuyết làm chính phi.
Diệp Vân Sơ nói những lời này thật sự đã làm ông động lòng. Ở trong
hoàng gia lạnh lùng hà khắc vốn là khó được người si tình như thế, ông
thân là hoàng đế, lại càng hiểu chân tình đáng quý đến đâu. Chẳng qua là hoàng gia không thể so với dân chúng bình dân nên việc lập phi này sao
có thể dính vào? Huống hồ, tương lai Hạ Vệ Thần cũng sẽ làm vua của một
nước, nó sao có thể vì một cô gái mà có thể không chú ý thân phận như
thế?
Mặc dù băn khoăn ngổn ngang, nhưng đúng là ông vẫn đồng ý với thỉnh
cầu của Diệp Vân Sơ. Đơn giản vì Diệp Vân Sơ nói trên đời chuyện khó
khăn nhất chính là tác thành, nhưng vì điện hạ yêu công chúa Vân Tuyết,
mà công chúa Vân Tuyết cũng một lòng say mê đối với điện hạ. Vân Sơ tự
thẹn không bằng, lẽ ra nên nhượng lại ngôi vị Vương Phi này.
Ông vô cùng tán thưởng phong thái của Diệp Vân Sơ, liền lập tức đồng ý với thỉnh cầu của Diệp Vân Sơ. Nhưng đồng thời ông cũng cực kỳ nuối
tiếc, tiếc cho con mình đã bỏ qua, không để ý một thiếu nữ tốt như vậy,
không nên vì công chúa Vân Tuyết kia.
Nghĩ tới đây, Hoàng đế không khỏi đưa mắt về phía Diệp Vân Sơ, đối
mặt với cảnh nhục nhã ngày hôm nay của mình, nữ nhân thông minh này vẫn
mỉm cười, dáng vẻ thong dong, giống như mọi thứ ở đây hôm nay không có
liên quan gì đến nàng, chẳng qua nàng chỉ là vị khách của hôn lễ này.
-Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng….
Sau tiếng hô trong trẻo của Diệp Vân Sơ, Hoàng đế khẽ thở dài một hơi, nhìn thoáng qua Hoàng hậu rồi đứng dậy khởi giá hồi cung.
Sau khi hoàng đế rời đi, hôn lễ hoa lệ này rốt cục cũng hạ màn. Một
số tân khách cùng các đại thần cũng mời nhau uống rượu, trong nháy mắt
đại sảnh đường rộng lớn đã khôi phục sự ồn ào náo động, hôn lễ này cũng
là một việc vô cùng vui mừng. Chẳng qua là có hoàn mỹ chăng nữa thì cũng chỉ có thể là mấy nhà sung sướng mấy nhà buồn.
Có lẽ vì phải đứng lâu, Diệp Vân Sơ đi đứng đều hơi yếu ớt. Nàng
ngước mắt nhìn trong đám đông tân khách để tìm kiếm một hình bóng quen
thuộc.
Đông Phương Ngưng vẫn ngồi yên vị trong bàn tiệc ở sảnh đường. Chỉ
thấy chàng mỉm cười mời rượu cùng tân khách, nụ cười trên mặt vẫn thanh
nhã như vậy. Chẳng qua là, Diệp Vân Sơ thấy được dưới đáy mắt chàng ẩn
giấu bi thương và bất đắc dĩ.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, mắt chàng cũng không tự chủ mà chào đón. Bốn mắt gặp nhau, mặc dù cách trở xa xôi như vậy bởi vô số đầu người cảnh vật, nhưng ở trong lòng bọn họ, giờ khắc này tựa chỉ có
hai người họ tồn tại. Sóng mắt lưu chuyển đưa tình, vô số tâm tư nói lên tình yêu say đắm vô tận.
Nhìn thấy ánh mắt ngơ ngẩn kia của chàng, bỗng nhiên Diệp Vân Sơ cảm
thấy ngực đau đớn khó nhịn, nàng bối rối dời mắt đi. Giờ ở đây nhiều
người lắm miệng, nếu như bị người khác phát hiện chuyện nàng và chàng
đang nghĩ, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy đáy lòng cay đắng, nước mắt suýt
chút nữa thì rơi xuống.
Không khống chế được chua xót trong lòng, Diệp Vân Sơ rất sợ mình
thất thố trước mặt mọi người, đành phải vội vã rời đi. Nàng đi vô cùng
nhanh như thể phía sau có rắn độc thú dữ đuổi theo. Đơn giản là nàng sợ
mình không khống chế không được tình cảm của bản thân đối với chàng,
trước mặt mọi người lại làm chuyện không hợp với lẽ thường tình .
Mãi cho đến khi ra khỏi sảnh đường, đến chỗ không có người thì lúc
này Diệp Vân Sơ mới dừng bước. Nàng ngồi xổm xuống, vô lực tựa vào tường mà đau khổ khóc thành tiếng. Trong lòng đau khổ, nhưng không có thể nói với bất cứ ai, giờ khắc này nàng chỉ muốn khóc lớn thoả thuê một trận,
đem tất cả oán hận, tất cả oan ức, tất hóa thành nước mắt mà khóc hết.
-Vương Phi nương nương….
Đúng lúc Diệp Vân Sơ không khống chế được mà cất tiếng khóc nức nở thì lại nghe thấy có người đột nhiên gọi nàng.
Diệp Vân Sơ ngưng tiếng khóc lại, chậm rãi ngẩng đầu. Chỉ thấy một
người xa lạ dáng vẻ như kẻ tôi tớ đang nhìn nàng, Diệp Vân Sơ lau nước
mắt, đứng lên hỏi:
-Ngươi là người ở đâu? Tìm ta có chuyện gì?
-Nô tài mang đồ tới cho Vương Phi nương nương.
Vừa nói, người nọ liền cung kính đưa một hộp gấm trên tay, nói:
-Vương Phi nương nương, đây là vật Đông Phương công tử sai nô tài đưa tới. Công tử nói, bây giờ để cho Vương Phi nương nương đi tới Túy Ý
đình, đến lúc đó mở hộp gấm ra là được.
Nghe lời người nọ nói thì trong lòng Diệp Vân Sơ có chút nghi ngờ.
Nhưng bây giờ nàng còn đắm chìm trong bi thương nên cũng không suy nghĩ
nhiều. Nàng gật đầu đồng ý với người nọ, liền cầm lấy hộp gấm vội vã đi
về hướng Túy Ý đình. Giờ khắc này, ý muốn được gặp Đông Phương Ngưng của nàng hẳn là càng cấp thiết trong đầu.
Nhưng mà đến Túy Ý đình cũng không thấy bóng dáng của Đông Phương
Ngưng đâu, giờ khắc này chung quanh Túy Ý đình hoàn toàn yên tĩnh. Bóng
dáng cây cỏ hoa lá chập chờn, thậm chí có mấy phần thê lương.
Không nhìn thấy Đông Phương Ngưng, Diệp Vân Sơ cũng không suy nghĩ
nhiều. Nàng chỉ cho là Đông Phương Ngưng còn chưa tới. Nhớ tới lời của
kẻ hầu kia, nàng hơi do dự rồi chậm rãi mở hộp gấm cầm trong tay ra.
Trong hộp gấm không ngờ là một cái túi thơm nho nhỏ, mùi thơm nhàn
nhạt xông vào mũi. Nhìn túi thơm trong hộp gấm, Diệp Vân Sơ có hơi nghi
ngờ. Nàng không biết vì sao Đông Phương Ngưng lại đột nhiên đưa nàng túi thơm, chẳng lẽ là bởi vì nàng từng tặng túi thơm cho hắn nên hắn cũng
đưa nàng một cái? Song, đang lúc Diệp Vân Sơ nghi ngờ không giải thích
được thì lại bỗng nhiên cảm thấy cả người đột nhiên nóng ran dị thường,
miệng khô lưỡi nóng. Nàng bỗng nhiên cả kinh, trong nháy mắt liền hiểu
rõ ra.
Theo bản năng nàng ném hộp gấm, muốn rời đi, nhưng đúng lúc này ở sau lưng nàng đột nhiên hiện ra một người áo đen. Người nọ còn thuận thế ôm chầm lấy nàng, muốn kéo nàng vào trong ngực.