-Công chúa không cần lo lắng, cứ đi rồi sẽ biết.
Người mặc đồ đen cũng không nói thẳng, chỉ trả lời thản nhiên.
Lòng Diệp Vân Sơ đầy nghi hoặc, thấy người mặc đồ đen đó cũng không
muốn nhiều lowfithif cũng không hỏi tiếp, tựa nhẹ vào đệm trong xe ngựa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng xe ngựa xóc lên xóc xuống làm nàng bất luận thế nào cũng không
yên được. Lòng nàng còn vướng bận về Thu Tứ, nàng thoát hiểm khỏi biển
lửa nhưng không biết hiện giờ Thu Tứ thế nào, chỉ mong Thu Tứ sẽ có quý
nhân phù trợ, đến giờ vẫn mạnh khỏe vô sự.
Nhớ tới Thu Tứ, lòng Diệp Vân Sơ không kìm được mà cảm thấy chua
chát, thuở nhỏ Thu Tứ theo bên cạnh nàng và muội muội, nhận hết tra tấn, chịu nhiều đau khổ, nay lại không rõ sống chết thế nào. Nàng thật sự
cảm thấy thẹn, nếu có thể, nàng tình nguyện táng thân trong biển lửa
cũng không nguyện nhìn Thu Tứ xảy ra chuyện gì.
Nước mắt đau xót chậm rãi chảy xuống hai má, Diệp Vân Sơ nhẹ nhàng
lâu đi nước mắt trên mặt, vén màn xe lên ngoái nhìn lại, lại kinh ngạc
phát hiện, mặc dù xe ngựa đi rất vội vàng nhưng vẫn chưa ra khỏi phủ.
Nhìn cung điện quen thuộc trước mặt, lòng Diệp Vân Sơ hơi trầm xuống. Chẳng lẽ người cứu nàng chỉ muốn cứu nàng thoát khỏi Hạ Vệ Lam, muốn
nàng tiếp tục ở bên cạnh Hạ Vệ Thần? Người cứu nàng rốt cuộc là ai? Vì
sao biết rõ hành tung của nàng như lòng bàn tay, lại biết âm mưu của Hạ
Vệ Lam, ngăn cản đúng lúc như vậy?
Chẳng lẽ là Hạ Vệ Thần sao? Nam nhân như ma quỷ kia?
Nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Vân Sơ bỗng sợ hãi, máu như đông lại
trong nháy mắt. Sự việc càng ngày càng khó nắm bắt, đi chệch khỏi quỹ
đạo của mình. Nàng không thể nhận ra người âm thầm giúp mình, trong đầu
như có thứ gì che lại, không biết được đầu đuôi.
Nàng rốt cuộc cũng không nhịn được mà hỏi:
-Xin hỏi tráng sĩ nhận sự ủy thác của ai? Vì sao mạo hiểm cứu giúp?
-Lập xuân lúc trăng tròn, là ngày ta và nàng gặp nhau. Công chúa thanh khiết thông minh, nhất định có thể hiểu được.
Người mặc đồ đen quay đầu cười nhẹ, đáp.
Chẳng lẽ đây đều là sự an bài của Thất ca? Lập xuân lúc trăng tròn là ngày ta và nàng gặp nhau. Những lời này rất quen thuộc. Lúc trước khi
Thất ca ở lãnh viên đã sai người đưa tờ giấy có dòng chữ này tới, nói
cho nàng biết lập xuân lúc trăng tròn, nàng và Thất ca sẽ gặp nhau.
Trong lòng Diệp Vân Sơ kinh ngạc, bất luận thế nào nàng cũng không
thể ngờ Thất ca lại ở đây bảo vệ nàng. Nhớ tới Thất ca thâm tình dịu
dàng, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy mắt mình cay cay, thiếu chút nữa thì rơi
lệ.
Lập xuân lúc trăng tròn, là ngày ta và nàng gặp nhau. Chỉ có Thất ca
mới có thể nói như vậy, Thất ca, trong lòng huynh ấy vân vướng bận về
nàng, sau khi Thất ca rời đi, nàng đã nghĩ ở Đông Ly này ình không còn
nơi nương tựa, lại không ngờ Thất ca không hề rời đi, huynh ấy vẫn như
lúc còn ở An Khánh, yên lặng bảo vệ, che chở cho nàng.
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ cuối cùng cũng không ngăn được dòng lệ tuôn trào, nàng nén đau xót trong lòng, nghẹn ngào hỏi:
-Huynh ấy, huynh ấy vẫn còn mạnh khỏe chứ?
Người mặc đồ đen cười nhẹ:
-Cố nhân vẫn mạnh khỏe, công chúa không cần lo lắng.
Nói xong, người mặc đồ đen dừng một chút, lại nói tiếp:
-Chủ nhân có dặn, tất cả mọi việc công chúa cần nhẫn nại, bất luận
xảy ra chuyện gì cũng phải nhẫn nại. Sắp tới khi tới ngày trăng tròn lúc lập xuân, chủ nhân sẽ không để cho công chúa phải chịu khổ sở nữa.
Lập xuân lúc trăng tròn sắp tới, tim Diệp Vân Sơ bỗng nảy lên kịch
liệt, kích động khó có thể bình tĩnh. Nàng nắm chặt tay, tâm tư như
nước. Lập xuân lúc trăng tròn, Thất ca nói cho nàng, muốn nàng kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi huynh ấy đến cứu nàng thoát khỏi biển lửa ngày ấy sao?
*
Ánh lửa bừng lên, điện phủ bị những ánh lửa bừng bừng chiếu rọi như
ban ngày, lửa đầy trời hừng hực thiêu đốt, đập vào mắt là cả mảng đỏ
lớn, mảng đỏ ấy giống như được máu tươi nhuộm đẫm, vô cùng chói mắt.
Hạ Vệ Thần cau mày, đứng từ xa nhìn lãnh viên bị tàn phá, nhìn ngọn
lửa thiêu đốt dữ dội, nghe thấy những tiếng vách tường sập đổ, cả những
tiếng khóc thét thê lương, trong lòng cảm thấy phức tạp, nặng nề nói
không nên lời. Lòng như bị chặn bởi một tảng đá lớn, làm hắn cảm thấy
không khỏe và khó thở.
Những tiếng huyên náo, hỗn loạn của đám người, những tiếng hô quát và những tiếng khóc thê lương xen lẫn vào nhau, muôn hình muôn vẻ, đủ loại kiểu, tất cả gộp lại thành những tiếng bi tráng mà thê lương. Ồn ào thê thảm làm cho người ta đau đớn mãnh liệt đầy khó hiểu, mơ hồ còn có chút phiền muộn.
-Tìm được không? Có thấy người không?
Hạ Vệ Lam đi ra từ lâu thấy một thị vệ cứu người mới đi ra, liền vọt tới, nhanh bắt lấy hắn, vội vàng hỏi.
-Hồi bẩm Tam điện hạ, toàn bộ lãnh viên đều đã bị thiêu hủy, Vương phi, người sợ là….
Vẻ mặt thị vệ đen thui nhìn gương mặt âm trầm của Hạ Vệ Lam, e ngại không muốn nói ra.
-Mau vào trong, tìm lại cho Bổn Vương, tìm không thấy Vương phi nương nương thì không cần trở về!
Hạ Vệ Lam hung hãn buông tên thị vệ ra, vô cùng lo lắng làm tâm trạng hắn luống cuống, cảm xúc không khống chế được.
Sắc mặt thị vệ kia tái nhợt, cũng không dám nói nửa chữ liền chạy vọt vào trong biển lửa.
Nhìn bóng lưng thị vệ đi xa, vẻ mặt Hạ Vệ Lam lo lắng, như kiến bò
trên chảo nóng, bò qua bò lại, một khắc cũng không được yên. Tất cả mọi
chuyện vốn đã nằm trong kế hoạch của hắn, hắn có thể thừa dịp lửa cháy
mà đưa Diệp Vân Sơ đi, thần không biết quỷ không hay, nhưng hắn không
ngờ ở thời điểm khẩn cấp lại xuất hiện mấy kẻ mặc đồ đen, làm hỏng
chuyện lớn của hắn! Nay biển lửa mờ mịt, hắn tìm tăm hơi của nàng ở đâu
bây giờ? Chỉ mong nàng thật sự được kẻ mặc đồ đen mang theo, tránh được
kiếp nạn này, hắn vẫn còn có cơ hội có được trái tim của nàng. Chỉ cần
nàng còn sống.
Chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hắn vô cùng nghiêm trọng nhìn ngọn lửa dữ dội kia, lòng hắn căng thẳng, rốt cuộc cũng không kìm được lo lắng,
muốn tự mình vào trong tìm cho rõ ràng! Đáy lòng hắn bỗng thấy đau, biết vậy hắn chẳng làm chuyện này.
Lo lắng khiên bước chân Hạ Vệ Lam càng lúc càng nhanh, không đợi hắn vào trong, từ xa đã nghe thấy Hạ Vệ Thần ra lệnh một tiếng:
-Ngăn Tam điện hạ lại!
Theo lời ra lệnh của Hạ Vệ Thần, mấy thị vệ bước nhanh tới bao vây xung quanh Hạ Vệ Lam.
-Nhị hoàng huynh, huynh làm gì vậy?
Hạ Vệ Lam lớn tiếng hỏi, mặt không chút thay đổi lạnh lùng nhìn Hạ Vệ Thần, đôi mắt sâu thẳm càng thêm vẻ lo lắng.