Từ cổ truyền đến cảm giác khó thở, cả tiếng nói nhục mạ của Hạ Vệ
Thần làm Diệp Vân Sơ không thể nhịn được nữa, nàng dùng hết sức lực đẩy
Diệp Vân Sơ ra, tức giận mắng:
-Hạ Vệ Thần, ngươi quả thật không bằng loài cầm thú! Hướng nhu bị
nhiễm phong hàn, ngươi thấy chết mà không cứu, ta chỉ giúp nàng mà thôi
nhưng ngươi lại nhục mạ, nói xấu ta đủ đường, ngươi…. ngươi quả thực
không phải là người….
Căm hận tới cực điểm làm Diệp Vân Sơ không kiềm chế được nổi áp bức
và lăng nhục trong lòng, nước mắt trong suốt chảy từ khóe mắt xuống.
Nhìn Diệp Vân Sơ rơi nước mắt, Hạ Vệ Thần hơi sửng sốt, nhưng đôi mắt đen thâm trầm kia trong nháy mắt lại trở nên đáng sợ, hắn dùng hai tay
túm lấy áo nàng, nhấc cả người nàng lên, sau đó ném mạnh vào trong bồn
tắm.
Chỉ nghe một tiếng “phịch”, trong nháy mắt, Diệp Vân Sơ cảm thấy
trước mắt tối sầm, cả người nàng bay lên. Ngay sau đó, nàng cảm thấy tóc mình bị người ta túm chặt, ấn mạnh nàng vào trong nước, nháy mắt, cả
người nàng đều ngập nước, thân thể bị ấn mạnh xuống, cả người vô cùng
đau đớn.
Sợ hãi và bóng tối bao trùm lấy nàng, Diệp Vân Sơ vô cùng hoảng sợ,
nàng giãy dụa theo bản năng, muốn hít thở, nhưng lại chỉ uống được những ngụm nước nóng, nàng bị nghẹn, giống như sắp ngất đến nơi.
Không thể hít thở, bóng ma tử vong bao phủ lấy nàng, sức lực nàng
giãy dụa càng ngày càng yếu, tuyệt vọng và sợ hãi trước nay chưa từng có tràn ngập sâu trong lòng nàng.
Hạ Vệ Thần lạnh lùng nhìn Diệp Vân Sơ giãy dụa không ngừng nhưng
không hề có ý buông tay, mãi cho đến khi Diệp Vân Sơ dần dần không giãy
dụa nữa, sắp sửa không hít thở nổi, hắn mới túm tóc kéo nàng lên.
Quần áo ướt đẫm dán chặt lên người Diệp Vân Sơ, đường cong lung linh
ia cũng không có ở trong mắt Hạ Vệ Thần. Cái khăn mỏng manh che mặt
không bị tung ra, vẫn dính trên mặt nàng, nhưng vì bị ướt nhẹp nên trở
nên trong suốt. Những sợi tóc lung tung, lộn xộn chẳng theo quy tắc gì
vương trên mặt nàng, che giấu, ngũ quan tuyệt đẹp của Diệp Vân Sơ.
Chỉ thấy nàng nhếch nhác không chịu nổi dựa vào mép bồn tắm, ho khan
không ngừng, hít lấy hít để, bởi vì thiếu không khí nên tim phổi đau
như bị kim châm. Đầu nàng cúi rất thấp, giống như con chim gãy cánh,
không có sức mà đập. nàng bây giờ ngay cả sức để khóc cũng không có,
trong lòng chỉ thấy ngỡ ngàng và thê lương.
Nhìn Diệp Vân Sơ nhếch nhác không chịu nổi, lửa giận trong lòng Hạ Vệ Thần cũng dịu đi một chút, nhưng không biết tại sao, khi nhìn dáng vẻ
yếu đuối đó của Diệp Vân Sơ, hắn không thấy hả giận chút nào. Cái khắc
Diệp Vân Sơ không giãy dụa nữa, tim của hắn lại có cảm giác hoảng loạn,
giống như là sợ hãi, hắn sợ lúc đó nàng chết đi. Cảm giác đó làm hắn
không hề thoải mái, thậm chí còn căm ghét.
Hắn không muốn thừa nhận, cũng không tình nguyện thừa nhận, nhưng hắn biết, lúc nãy đúng là hắn sợ ả xấu xí cứ như vậy mà chết. Cái khắc hắn
túm nàng lên, dĩ nhiên hắn khẩn trương tới mứctrước nay chưa từng có.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Vệ Thần lại trầm xuống, làm sao hắn có thể,
làm sao có thể lo lắng cho sự sống chết của ả xấu xí này? Hắn chỉ không
muốn nàng chết quá nhanh, vì hiện tại hắn chưa chuẩn bị tốt, không muốn
nàng chết làm hỏng chuyện lớn của hắn! Nếu không phải vì như thế, ả này
có sống hay chết hắn cũng chẳng quan tâm!
Nghĩ vậy, trong lòng Hạ Vệ Thần thoải mái hơn một chút, mà dáng vẻ
hiện nay của Diệp Vân Sơ cũng làm hắn mất đi hứng thú tra tấn nàng, hắn
phất tay áo mạnh một cái, không quay đầu lại ra cửa rời đi.