Thấy Hạ Vệ Lam bỏ chạy, Đông Phương Ngưng đang muốn đuổi theo, lại vì Diệp Vân Sơ lảo đảo đứng lên mà dừng bước.
Sắc mặt Diệp Vân Sơ ửng hồng, hai tay ra sức ôm ngực, mỵ dược trong
người nàng giờ phút này đã phát tác rồi, lý trí và ý chí của nàng sắp
sửa bị dược tính cắn nuốt mạnh mẽ. Dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng trong đầu, nàng dùng hết sức lực toàn thân từ từ đứng lên, cũng không dám nói chuyện với Đông Phương Ngưng, nghiêng ngả lảo đảo muốn rời đi.
Nàng yêu Đông Phương Ngưng, nhưng hiện tại nàng lại càng sợ nhìn thấy Đông Phương Ngưng, bởi vì nàng biết, hộp gấm kia, hộp đựng mỵ dược là
một âm mưu. Nàng sợ giờ phút quan trọng này sẽ làm hại Đông Phương
Ngưng, vì, tất cả đều khéo trùng hợp như vậy, Đông Phương Ngưng sẽ không hại nàng, lại càng không đưa nàng hộp gấm chứa mỵ dược. Nếu không phải
Đông Phương Ngưng, mà chàng lại xuất hiện ở nơi này đúng lúc như vậy,
điều đó chỉ có thể chứng tỏ tất cả đều là âm mưu, âm mưu nhằm vào nàng
và Đông Phương Ngưng!
Hiện tại mỵ dược sắp hoàn toàn phát tác, nàng sắp sửa không cách nào
khống chế được chính mình, nàng không biết nếu mình ở lại thì sẽ xảy ra
chuyện gì. Nàng không yêu Hạ Vệ Lam nên đối với sự xâm phạm của hắn,
nàng có thể ra sức giãy giụa, la hét. Nhưng, đối mặt Đông Phương Ngưng,
nàng cũng không biết mình sẽ như thế nào.
Nên nàng không thể ở lại, nàng phải rời đi, thừa dịp mỵ dược chưa
hoàn toàn phát ra mà rời đi! Sau này, có lẽ nàng có thể ở chung một chỗ
với Đông Phương Ngưng, nhưng hiện tại thì không thể, nếu không, nàng sẽ
hủy hoại chàng và cũng hủy hoại chính mình
Nghĩ tới đây, Diệp Vân Sơ cắn răng, bước càng thêm nhanh hơn, trên
trán nàng đã lấm tấm những giọt mồ hôi, trong cơ thể như có ngọn lửa
hừng hực thiêu đốt. Cái nóng đó gần như khiến nàng cháy thành tro. Nàng
sống chết cắn chặt môi, lấy nỗi đau đớn để ngăn cản cơn nóng khó chịu
kia.
Vì Đông Phương Ngưng không biết, chàng thấy Diệp Vân Sơ nhìn có vẻ
bất thường, bèn vội vàng bước nhanh đuổi theo. Lúc nãy đột nhiên có
người dưới đến tìm chàng, nói là Diệp Vân Sơ chờ chàng ở Túy Ý đình, nên chàng liền vội chạy tới. Thật không ngờ, chàng vừa đến thì đã thấy cảnh Hạ Vệ Lam đè Diệp Vân Sơ dưới người, một khắc đó, chàng gần như hóa
điên.
-Vãn nhi, nàng làm sao vậy?
Đông Phương Ngưng bước nhanh đuổi theo, đang muốn đến gần Diệp Vân
Sơ, nhưng chàng mới nhấc chân lại thấynghe Diệp Vân Sơ hoảng sợ lui về
phía sau, đồng thời kêu lên một cách khó nhọc:
-Đừng, xin chàng đừng tới đây….
Âm thanh đứt quãng, Diệp Vân Sơ nói cực kỳ khó khăn, dường như mỗi một chữ đều phải dùng hết sức lực toàn thân.
Đông Phương Ngưng giật mình, chàng sững sờ nhìn Diệp Vân Sơ, trong
lòng đột nhiên thắt lại đau đớn mơ hồ, Diệp Vân Sơ không muốn chàng tới
gần, nàng lại không muốn thấy chàng! Chuyện này thực sự như lưỡi dao sắc bén tàn nhẫn đâm vào tâm can Đông Phương Ngưng, làm chàng đau tới mức
khó có thể thở nổi.
Trong lúc nhất thời, tim chàng như bị dao cắt. Khổ sở đến nói không
nên lời, chàng không khống chế nổi sự kích động trong trái tim, cũng
không để ý tới sự kháng cự của nàng mà bước dài tới gần nàng, giữ chặt
hai vai nàng, mà sau khi chàng nhìn rõ nàng, cả người chàng lại sững sờ.
Người nàng cực nóng, giống như lò than vậy, sức nóng đó xuyên qua
lòng bàn tay của chàng, đâm thẳng vào đáy lòng. Sắc mặt nàng đỏ bừng,
đôi mắt ướt át dưới ánh trăng trông mê ly đến dị thường. Sóng mắt long
lanh làm cho Diệp Vân Sơ giờ phút này thoạt nhìn vô cùng mê người, Đông
Phương Ngưng không khỏi đọng lòng sâu sắc, chàng theo bản năng lên tiếng hỏi:
-Vãn nhi. Nàng, nàng làm sao vậy?
Một câu nói đơn giản mà tựa như chất xúc tác, hơi thở Diệp Vân Sơ bắt đầu nặng nề dồn dập, cái nóng trong cơ thể như thủy triều ập tới, cũng
khó có thể khống chế được nữa. Hai tay nàng vô lực để ở trong ngực
chàng, nàng muốn đẩy chàng ra, nhưng trong người lại không có một chút
sức lực, nàng chỉ có thể khó khăn giãy giụa, cố hết sức nói:
-Đừng, không nên, xin chàng đó….
Chỉ là, còn chưa nói xong thì dục vọng trong cơ thể tựa như dời núi
lấp biển kéo tới, trong nháy mắt bao phủ lý trí của Diệp Vân Sơ. Ánh mắt của nàng trở nên mê ly, tràn ngập sự mê hoặc, bàn tay để trong ngực
chàng không hề chống lại nữa mà là biến thành vuốt ve. Dường như nàng có chút vội vàng, gấp gáp, liều lĩnh nũng nịu gọi chàng:
-Ngưng….
Lúc này thoạt nhìn nàng quyến rũ như vậy, nũng nịu như vậy, chính
giọng điệu nũng nịu thân thiết, khiến Đông Phương Ngưng trong nháy mắt
thấy cả người nóng rực, miệng khô lưỡi nóng.
Đông Phương Ngưng vẫn chưa không kịp phản ứng thì đã cảm giác được
một đôi mềm mại áp vào môi mình. Nàng vội vàng dán trên môi chàng, động
tác của nàng ngây ngô mà đã nóng bỏng như vậy, như không thể chờ đợi
được nữa….
Đối mặt phản ứng như thế của Diệp Vân Sơ, Đông Phương Ngưng không
mừng mà sợ, xét hành động trước đây của Diệp Vân Sơ thì rõ ràng là nàng
đã trúng mỵ dược, hơn nữa là mỵ dược có dược tính cực kỳ mạnh! Cho nên
nàng mới không thể khống chế nổi chính mình, nên nàng mới có thể mất đi
lý trí như vậy!
Chuyện này thực sự làm chàng chấn động, ngọn lửa trong cơ thể trong
nháy mắt đều lụi tắt, chỉ còn lại lo lắng tràn đầy trong lòng.
Rất rõ ràng, đây là một âm mưu, một âm mưu được người xếp đặt tỉ mỉ.
Mục đích là gọi chàng và Diệp Vân Sơ tới nơi này, làm Diệp Vân Sơ trúng
mỵ dược, rồi sau đó buộc chàng bất đắc dĩ giải độc cho nàng, tiếp đó sẽ
có một kẻ bắt thông dâm xuất hiện. Nghĩ tới đây, Đông Phương Ngưng không khỏi kinh hãi toát mồ hôi lạnh, rốt cuộc là ai, là ai ác độc như thế,
muốn hãm hại Diệp Vân Sơ như thế?
-Ngưng, ta khó chịu quá….
Diệp Vân Sơ đau khổ rên rỉ khiến Đông Phương Ngưng phục hồi lại tinh
thần trong nháy mắt. Bây giờ không phải là lúc để truy cứu việc này,
Diệp Vân Sơ trúng độc rất nặng, mặc dù chàng biết rõ đây là một âm mưu
thì cũng không thể bỏ lại nàng mà không để ý tới, chàng phải cứu nàng!
Bởi vì, nếu không nhanh chóng giải độc cho nàng, nàng sẽ phải chết.
Nhìn Diệp Vân Sơ thần trí không rõ, lòng Đông Phương Ngưng nóng như
lửa đốt. Nhưng chàng vẫn đè nén nỗi lo trong lòng xuống, vỗ nhẹ mặt Diệp Vân Sơ, lo lắng kêu lên:
-Vãn nhi, nàng cố gắng giữ tỉnh táo, kiên trì thêm một lát nữa thôi, ta lập tức cứu nàng….
Ngọn lửa dục vọng điên cuồng thiêu đốt trong người làm Diệp Vân Sơ
đau đớn khó chịu, nàng gần như mất đi tất cả ý thức, giờ đây, cảm giác
đau đớn truyền từ trên mặt tới làm cho nàng miễn cưỡng, gật đầu vô cùng
khó khăn.
Thấy Diệp Vân Sơ đồng ý, rốt cuộc Đông Phương Ngưng cũng chẳng quan
tâm tới cái khác, vội vàng một tay ôm lấy nàng đi ra ngoài. Chàng phải
mau chóng đưa Diệp Vân Sơ đi xa nơi này, rời khỏi nơi này trước khi có
người bắt thông dâm tới đây, sau đó mau chóng tìm đại phu chữa trị cho
Diệp Vân Sơ. Không đến nước vạn bất đắc dĩ, chàng không muốn hủy hoại
danh dự và sự trong sạch của nàng, không muốn có được nàng trong tình
huống như vậy….
Chẳng qua chàng vẫn chưa kịp rời đi thì đã nghe được một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.
-Ngưng huynh, huynh đnag làm cái gì vậy? Huynh định đưa Vương phi của Bản Vương đi đâu?
Nghe thấy giọng nói đó, người Đông Phương Ngưng trong nháy mắt trở
nên cứng đờ, chàng giật mình đứng tại chỗ, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào, thậm chí chàng cũng không dám quay đầu lại. Giọng
nói kia, đúng là của Hạ Vệ Thần!