Hạ Vệ Thần vì mới hết sốt cao, khẩu vị cũng cực kỳ nhạt, hắn nhìn
Diệp Vân Tuyết một cái đầy thâm tình, tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên
trán nàng ta, liên tục gật đầu, nói:
-Tuyết nhi vất vả rồi, Tuyết nhi vì Bổn Vương mà tự mình nấu cháo, sao lại không ngon được?
-Điện hạ thích là tốt rồi, vì điện hạ, Tuyết nhi cho dù có khổ cũng đáng giá.
Hạ Vệ Thần và Diệp Vân Tuyết một lời hỏi, một lời đáp, ngữ điệu nũng
nịu, Diệp Vân Sơ cảm thấy mình giờ khắc này như không khí. Hiện tại đứng ở bên cạnh chẳng biết nên vui hay buồn, nên cười hay nên khóc. Đây đúng là tính cách của Diệp Vân Tuyết. Nàng ta luôn thành công vĩ đại, giỏi
nhất là việc không làm mà hưởng. Đây không phải là lần đầu tiên nàng
được lĩnh giáo.
Cảnh tượng giờ khắc này thật sự không hợp để nàng tiếp tục ở lại, xem ra việc mới thỉnh cầu Hạ Vệ Thần chỉ có thể là lúc khác. Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ cũng không muốn ở lại, nhẹ giọng nói:
-Điện hạ nếu không còn chuyện gì khác, nô tỳ xin lui xuống trước.
Nói xong Diệp Vân Sơ không đợi Hạ Vệ Thần đáp lời liền xoay người rời đi.
Ra khỏi Tinh Thần các, đi vào trong viện, Diệp Vân Sơ mới thở dài một hơi.
Kỳ thật hình ảnh ban nãy, tuấn nam mỹ nữ nồng tình mật ý cũng là cho
người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Nhưng khi chứng kiến cảnh tượng đó,
trong lòng Diệp Vân Sơ liền có một cảm xúc dâng trào, trong đầu không tự chủ nhớ tới Đông Phương Ngưng.
Nàng bỗng nhiên phát hiện cảm tình của mình đối với Đông Phương Ngưng càng ngày càng khó khống chế, cho dù hiện tại nàng đang ở điện phủ, vẫn là Vương phi của Hạ Vệ Thần, nàng luôn luôn nghĩ đến chàng, giống như
thiếu nữ gặp mối tình đầu, chỉ cần vừa nghĩ tới chàng, mọi bình tĩnh của nàng sẽ phiêu tán theo gió, biến mất ở phía chân trời, không còn chút
tăm hơi.
Nhớ tới Đông Phương Ngưng, nhớ tới hứa hẹn của chàng với nàng, Diệp
Vân Sơ không kìm được mà mỉm cười, nàng theo bản năng vén ống tay áo
lên, lộ ra chiếc vòng tay. Dưới ánh mặt trời, vòng tay trong suốt sáng
lên, nàng không kìm lòng được mà khẽ vuốt ve, ý cười ngọt ngào trên mặt
càng sâu.
Mặc dù chỉ nhớ về chàng nhưng cũng hạnh phúc đến vậy. Hạnh phúc của
nàng đến từ người đàn ông dịu dàng kia, nàng yêu chàng, yêu đến khắc cốt ghi tâm, thậm chí yêu đến liều lĩnh. Chỉ cần nghĩ tới chàng, thấy những thứ có liên quan tới chàng, nàng liền cảm thấy không thể che giấu hạnh
phúc tràn đầy trong lòng.
-Chậc chậc, vẻ mặt cười quyến rũ, đang suy nghĩ cái gì đấy?
Giọng nói chanh chua truyền đến từ sau lưng, Diệp Vân Sơ ngẩng đầu
nhìn lại, đã thấy Diệp Vân Tuyết không biết tự bao giờ đã đến phía sau
nàng.
-A, rất tinh xảo, vòng tay này của của nam nhân kia đưa cho ngươi?
Chậc chậc, đều đã là đàn bà của người ta, còn muốn nam nhân khác, cũng
chỉ có điện hạ mới dễ dàng tha thứ cho ngươi thôi.
Diệp Vân Tuyết không có ý tốt nhìn vòng tay trên cổ tay Diệp Vân Sơ, trong mắt hiện lên đố kỵ.
Đối mặt với lời nói chanh chua của Diệp Vân Tuyết, Diệp Vân Sơ cũng
không để ý tới. Nàng thản nhiên xoay người, đang muốn bước đi, bả vai đã bị người ta dùng lực mạnh túm lại.
Diệp Vân Tuyết hận nhất là nhìn dáng vẻ lạnh nhạt kia của Diệp Vân
Sơ, giống như đóa hoa lan tuyết cao cao tại thượng, thánh thiện mà không dung tục. Nàng ta căm ghét Diệp Vân Sơ, căm ghét dung mạo tuyệt mỹ của
nàng (GATO quá!!!), lại càng căm ghét dáng vẻ cao ngạo kia. Chỉ cần là
thứ có liên quan tới Diệp Vân Sơ, nàng ta liền căm ghét.
-Thật sự là không thể ngờ, không thể tượng tượng đến giờ phút này mà
ngươi vẫn còn sống được! Xem ra bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ, nhưng không biết giờ kẻ mà ngươi mê hoặc là ai?
Diệp Vân Tuyết đố kỵ nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Diệp Vân Sơ, ngữ khí ác độc, cười nói.
Diệp Vân Sơ mỉm cười, nét mặt nẹ tựa lông hồng, nhẹ giọng nói:
-Chẳng lẽ đệ nhất mỹ nhân An Khánh cũng sợ phu quân tương lai của
mình bị ta mê hoặc sao? Từ khi nào mà công chúa Vân Tuyết cao cao tại
thượng lại không tin tưởng chính mình như thế?
Có lẽ là lời nói của Diệp Vân Sơ quá nặng, hoặc nói trúng chỗ đau của Diệp Vân Tuyết, mặt nàng ta biến sắc, vẻ mặt giận không thể át, bỗng
túm mạnh lấy tay Diệp Vân Sơ, ngang ngược nói:
-Vòng tay này, bản công chúa đây muốn, mau tháo ra cho bản công chúa!
Trong lòng Diệp Vân Sơ kinh hãi, nàng thật không ngờ, Diệp Vân Tuyết
tới Đông Ly mà vẫn cố tình gây sự, vô liêm sỉ, nhìn thấy gì mình thích
liền nói “cái này bản công chúa muốn”.
Nàng còn nhớ rõ khi còn ở An Khánh, có một năm thời tiết rất rét,
Thất ca yêu thương nàng nên đưa cho nàng một cái áo choàng lông cáo
trắng. Áo choàng lông cáo trắng ấy rất đẹp, bộ lông màu trắng mềm mại mà tinh tế, cảm giác rất mềm, màu trắng ấy ở dưới ánh mặt trời phản xạ ra
vầng sáng dìu dịu, Diệp Vân Sơ cũng rất thích.
Có một lần, khi nàng đang ở hoa viên, “vừa hay” gặp Diệp Vân Tuyết.
Khi đó Diệp Vân Tuyết chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, nhìn chằm chằm vào cái áo choàng trên người Diệp Vân Sơ, xem cả nửa ngày, mới nói:
-Cái kia, bản công chúa thích, mau cởi ra!
Diệp Vân Sơ nhìn “tên cướp” cướp đồ này, nói lại bình tĩnh, thản
nhiên như thể cái áo đó là của ả vậy, ả phải đòi đồ của mình về bằng
được, mà chẳng phải tranh cướp đồ của ai cả.
Áo choàng kia là Thất ca đưa cho nàng, tuy rằng nàng không chịu cho
Diệp Vân Tuyết, nhưng Diệp Vân Tuyết thấy nàng cự tuyệt, thẹn quá hóa
giận, chỉ thẳng ngón tay vào mặt nàng, tức giận quát:
-Người đâu, còn đứng đó làm gì? Còn không mau cởi áo choàng kia ra cho bản công chúa?
Ả gầm lên, cung nữ, thái giám đi bên cạnh ả liền đồng loạt xông tới,
lột áo choàng trên người Diệp Vân Sơ rất nhanh, giao cho Diệp Vân Tuyết.
Lấy được áo choàng, Diệp Vân Tuyết không vội rời đi, ả còn đứng tại
chỗ, kiêu ngạo nhướn mày, cười, lấy từ trong lòng một cái dao, một nhát
rồi lại một nhát, trước mặt Diệp Vân Sơ, cắt nát cái áo choàng kia ra,
cho tới khi từng mảnh vụn rơi xuống nền tuyết.
Gió lạnh gào thét, mang theo cái lạnh thấu xương, Diệp Vân Sơ lẳng
lặng đứng ở đó, nhìn từng mảnh áo choàng bị cắt vụn trên nền tuyết, một
khắc này, nàng chỉ cảm thấy cả người rét run, rét đến đau đớn. Nàng vẫn
lẳng lặng nhìn cảnh ấy, lưỡi dao kia như cắt vào lòng nàng, cắt vụn lòng nàng thành ngàn vạn mảnh nhỏ.
Diệp Vân Tuyết chính là kẻ như vậy, chỉ cần ả vừa mắt thứ gì đó, ả thà phá hủy nó chứ cũng không cho kẻ khác.
Năm đó ở An Khánh, nàng thế đơn lực bạc, không thể giữ lại thứ mà mình thích, giờ
nàng tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy thêm 1 lần nữa. Năm ấy
nàng đã thề với trời caosẽ không để Diệp Vân Tuyết đoạt thứ nàng thích.
Nên lúc này đây, đối mặt với hành động ngang ngược của Diệp Vân
Tuyết, nàng không hề bận tâm, ta sức rút tay về. Nhưng Diệp Vân Tuyết
vốn ngang ngược, há có thể bỏ qua? Lập tức túm chặt Diệp Vân Sơ không
tha, sau vài lần cũng túm được cánh tay đeo vòng của Diệp Vân Sơ.
Vòng tay này là vật duy nhất mà Đông Phương Ngưng tặng cho Diệp Vân
Sơ, Diệp Vân Sơ trân trọng nó như tính mạng mình, sao có thể để Diệp Vân Tuyết đoạt đi? Diệp Vân Sơ lập tức cắn răng mạnh một cái, dùng sức lực
cả người kéo mạnh, rút tay ra khỏi tay Diệp Vân Tuyết. Một tiếng thét
“A” chói tai, Diệp Vân Tuyết bỗng nhiên mất trọng lực, lảo đảo một cái,
ngã mạnh xuống mặt đất.