Nàng lần đầu tiên gần Hạ Vệ Thần đến vậy, không thể phủ nhận, nam
nhân này có gương mặt vô cùng tuấn mỹ, gương mặt này e rằng người khác
không ai sánh bằng, giống như thần tiên vậy, không chê vào đâu được. Nếu như nói Đông Phương Ngưng tuấn mỹ thanh nhã lạnh nhạt, giống như không
vướng bụi trần, Thất ca là ánh sáng rực rỡ ấm áp lòng người thì hắn là
tuấn mỹ một cách tà mỵ, giống như ma quỷ địa ngục lãnh khốc, tàn nhẫn!
Giờ khắc này, hắn có khoảng cách rất gần nàng, nhìn nhau, gương mặt
anh tuấn của hắn vẫn mang theo nụ cười tà tứ, híp hai mắt lại, giống như hồ nước sâu không thấy đáy, lại giống như vực sâu ở địa ngục, muốn nàng ngã xuống đó, tan xương nát thịt.
Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, tay chân mềm oặt, như
đứng không vững, nàng theo bản năng nắm chặt hai tay, rất chặt, giống
như chỉ còn chút hy vọng sống sót, đôi mắt sáng như làn nước mùa thu như bị một lớp sương mù che phủ.
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều nghe tin đồn Diệp
Vân Sơ là công chúa giả, giờ phút này thấy Hạ Vệ Thần quan tâm tới Vương phi của mình, trong mắt toát lên vẻ khó hiểu và hâm mộ. Mặc dù Diệp Vân Sơ che mặt nhưng giọng nói êm nhẹ dễ nghe và cử chỉ uyển chuyển của
nàng, còn có làn da trắng như tuyết bị che sau tấm khăn, nhất định là
dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, mỹ nhân như vậy đến bọn họ còn
động tâm không dứt, huống chi là mỹ nhân trong ngực Hạ Vệ Thần.
Mà Hạ Vệ Thần như biết được trong lòng mọi người suy nghĩ gì, đầu
ngón tay nhẹ nhàng xoa cái khăn lụa trắng che trên mặt Diệp Vân Sơ, từ
từ, chậm rãi vuốt ve qua lại, giống như ngọc quý vậy. mà thứ không hợp
duy nhất ở đây là trên mặt hắn dần dần trở nên tà ác, cười nụ cười tàn
nhẫn.
Đầu ngón tay gảy nhẹ, Diệp Vân Sơ chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến
lạnh lẽo, cái khăn lụa đang che mặt bỗng nhiên rơi xuống dưới đất, trên
mặt đầy nốt đỏ, dung nhan đáng ghê tởm hiện ra, lộ rõ trong mắt mọi
người. Đôi mắt cố tự trấn định của Diệp Vân Sơ sáng như nước mùa thu rốt cuộc cũng hiện lên hoảng sợ.
Nhìn Diệp Vân Sơ hoảng sợ, Hạ Vệ Thần rốt cuộc cũng không che dấu nụ
cười tàn nhẫn, lãnh khốc trên mặt, hắn chán ả xấu xí này, hơn nữa còn
chán ghét đôi mắt giống Tuyết nhi, mỗi khi thấy đôi mắt sáng ngời này
hắn sẽ nhớ tới Tuyết nhi, nhớ đến việc nữ nhân xấu xí này hại hắn mất đi Tuyết nhi, nhớ tới nỗi nhục mà Hoàng đế An Khánh dành cho hắn! Cho nên
hắn muốn nàng sống không bằng chết, muốn nàng biết mùi vị bị nhục nhã!
Diệp Vân Sơ nghe thấy tiếng mọi người bàn luận rì rầm, xôn xao, nàng
biết, Hạ Vệ Thần đã đạt được mục đích, hắn biết nàng dung mạo xấu xí,
trước mặt mọi người cố tình kéo khăn che mặt để bêu xấu nàng, vì để cho
mọi người biết, vị Vương phi này có dung mạo xấu như ác quỷ! Sau tối
nay, chỉ sợ rằng nàng có khuôn mặt xấu xí sẽ truyền đi khắp Đông Ly
thôi.
Người trong lòng hắn yêu là Diệp Vân Tuyết, đối với người xấu xí như
nàng, hắn hận là nàng không chết, cho nên mới phải dùng cách ti tiện,
bẩn thỉu này để làm nhục nàng, làm nàng sống không bằng chết, làm nàng
cảm thấy nhục nhã, sống trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người.
Nhưng nàng bị tiếng xấu cũng chỉ làm xấu mặt Hạ Vệ Thần thôi! Dù sao
tất cả mọi người đều biết người hắn một lòng muốn thành thân là Diệp Vân Tuyết, công chúa An Khánh, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mà nay lại cưới
một cô gái dung mạo ghê tởm như quỷ này làm phi, đối với hắn mà nói, là
sự giễu cợt khủng khiếp nhất.