Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi

Chương 61: Chương 61: Phản bội (2)




Thời gian giống như ngưng đọng lại, khi thấy dung nhan quốc sắc thiên hương kia, gương mặt lạnh băng của Hạ Vệ Thần bỗng cứng đờ lại, thậm chí cả ý cười ác độc bên miệng cũng dừng lại, thân hình cao lớn của hắn giống như bị xích chặt, không hề cử động, trong đôi mắt đen là khiếp sợ và không thể tin nổi.

Một khắc đó, trong đầu Hạ Vệ Thần hiện lên hình ảnh ở Túy Phong lâu, từ rất xa, hắn mơ hồ thấy được dung nhan khuynh thành, rung động rất lớn, vẫn ghi ở đáy lòng hắn, chưa bao giờ quên.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở và tiếng tim đập của người kia. Tim Hạ Vệ Thần đập thình thịch, trong đầu lại nhớ đến dung nhan tuyệt mỹ ấy, đôi mắt sáng như ngọc, trong như nước quẩn quanh hắn, làm hắn không tài nào bình tĩnh được. Giờ khắc này suy nghĩ của hắn như bị đứt quãng, trong đầu trống rỗng, như lúc này chỉ có hắn và nàng, mắt của hắn chỉ có nàng mà thôi.

-Ngươi….

Một lúc lâu sau, Hạ Vệ Thần mới như từ trong mộng tỉnh lại, giọng nói của hắn trống rỗng, ngón tay thon dài theo bản năng lướt qua dung nhan tuyệt mỹ kia.

Diệp Vân Sơ không cử động, vẫn nắm chặt hai tay như trước, ngồi dựa dưới đất, ánh trăng nhu hòa và ánh nến ấm áp chiếu rõ mặt nàng, hắn nhìn ngũ quan tuyệt đẹp ấy vô cùng rõ ràng. Hạ Vệ Thần bây giờ mới có thể thấy rõ gương mặt đẹp đẽ ấy.

Nàng, hắn vốn nghĩ nàng là nữ nhân xấu xí không chịu nổi, nhưng không ngờ lại có một nhan sắc khó ai sánh bằng thế này, cái đẹp của nàng thoáng như người trời, lông mày đen dài, đôi mắt sáng như nước, cái mũi cao thẳng khéo léo, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng, còn có làn da mịn màng như tơ, giống như thiên thần, tinh tế hoàn mỹ làm người người rung động.

Gương mặt này đẹp gấp ngàn ngàn vạn vạn lần so với Tuyết nhi của hắn, đôi mắt đẹp như làn nước, ánh mắt nhẹ nhàng cực kỳ giống Tuyết nhi, nhưng nàng lại có sự bướng bỉnh hơn Tuyết nhi vài phần.

Kinh ngạc nhìn dung nhan trước mắt như thần tiên làm Hạ Vệ Thần lại lâm vào hoảng loạn, tim của hắn, bất giác đập không yên, giống như con ngựa hoang không khống chế nổi, một cảm giác khác lạ khó có thể kiềm chế sôi trào ở nơi sâu nhất trong tim hắn, giống như có vật gì muốn đâm thủng ngực mà ra.

Hắn không hề thích cảm giác đó một chút nào, hắn không thích mình không thể khống chế nổi bản thân như vậy, giống như đêm đó, hắn không thể khống chế nổi mình, cướp đoạt sự trong sạch của Tuyết nhi, hắn không quan tâm việc nàng giãy dụa kháng cự, điên cuồng muốn sự trong sạch của nàng.

Đáy lòng bị đau đớn đánh mạnh, Tuyết nhi của hắn là đẹp nhất, tốt nhất, chính hắn đã hủy hoại sự thuần khiết của nàng. Nữ nhân trước mắt này chỉ là một kẻ tàn hoa bại liễu, cho dù nàng có đẹp tới đâu cũng chẳng phải Tuyết nhi của hắn, trong lòng hắn, nàng chẳng bằng một cọng tóc của Tuyết nhi.

Đẹp thì đã sao? Nàng so với Tuyết nhi đẹp hơn thì có thể giam giữ trái tim hắn, mê hoặc hắn sao? Không, Hạ Vệ Thần hắn sao có thể bị một nữ nhân lẳng lơ mê hoặc? Nữ nhân này tuy rằng đẹp nhưng thân thể nàng ta đã sớm nhơ bẩn không thể nào chịu nổi, nàng là Vương phi của hắn nhưng trong lòng lại tơ tưởng đến nam nhân khác! Thậm chí nàng ta còn có mối quan hệ mập mờ với ca ca cùng cha khác mẹ của mình!

Nhớ tới ánh mắt si ngốc đêm đó của Diệp Bằng Yên, nhớ tới nụ cười đầy ý vị sâu xa của đệ đệ Hạ vệ Lam, mặt Hạ Vệ Thần bỗng tối lại, đôi mắt bỗng toát ra cái nhìn sắc bén lạnh như băng.

Lần này đến đây từ Diệp Bằng Yên ra còn có Lệ Ngân, hắn biết được từ do thám, Lệ Ngân vốn là Trần Lam, dư nghiệt của Trần gia năm đó thoát khỏi Đông Ly, Trần Lam và Hướng Nhu là nỗi đau trong lòng hắn, năm đó hắn một lòng say mê Hướng Nhu, không để ý tới việc Phụ hoàng phản đối, cố chấp thành thân với nàng, nhưng không ngờ Hướng Nhu trông yếu đuối mà lại ngầm liếc mắt đưa tình với biểu ca của nàng là Trần Lam, thậm chí đã làm cả việc hạ lưu kia. Chuyện này nàng ta vẫn luôn giấu kín trong lòng, cho tới ngày đại hôn hắn mới biết được.

Trần Lam đào tẩu nhưng không ngờ lại thành tướng quân An Khánh, còn được Hoàng đế An Khánh coi trọng, lần này lão Hoàng đế An Khánh dám thay mận đổi đào, làm nhục hắn, nhất định là vì Trần Lam. Mà Trần Lam không tiếc thân mình dấn thân vào chốn nguy hiểm, tất nhiên là vì Hướng Nhu.

Âm mưu hòa thân lần này trừ việc khơi mào chiến tranh giữa hai nước, mục đích của Trần Lam là cứu người trong lòng đi! Mà Vương phi hắn mới rước vào cửa lại chính là gian tế do Trần Lam và lão Hoàng đế An Khánh sắp xếp!

Nghĩ tới đây, rốt cuộc Hạ Vệ Thần ức chế như bị ngọn lửa tức giận thiêu đốt, phẫn nộ mãnh liệt, giống như núi lửa sắp bùng nổ, bao phủ cả người hắn.

Hắn không tài nào ngờ được, năm đó mình bày ra thiên la địa võng muốn bắt Trần Lam nhưng cuối cùng hắn ta vẫn trốn thoát. Mà nay hắn ta lại cứu thoát tình nhân trước mắt hắn, việc này có thể nói như một cái tát tát thật mạnh vào mặt hắn. Vương phi của hắn lại che giấu tâm tư thâm sâu khó lường, khó trách có thể đối mặt với sự phẫn nộ của hắn mà vẫn bình tĩnh, lãnh đạm, không hề xấu hổ chút nào. Đơn giản là nàng đến Đông Ly là có âm mưu khác, nàng, Trần Lam và An Khánh cấu kết với nhau, là vì muốn mạng của hắn, khơi mào chiến tranh với Đông Ly, khiến hắn trở tay không kịp!

Ả thật to gan, tâm địa thật độc ác! Hắn lại vô tình sa chân vào cái bẫy của Trần Lam, trúng phải quỷ kế của Trần Lam, rước tai họa đầy tâm cơ vào cửa nhà!

Hay cho một Diệp Vân Sơ, hay cho một Trần Lam, hay cho một An Khánh! Hạ Vệ Thần hắn cũng không phải người lương thiện, ả làm hắn đau, làm hắn nhục nhã, hắn sẽ trả lại gấp bội!

Hạ Vệ Thần cười lạnh, ánh nến chiếu vào vẻ sâu kín trong mắt hắn, chưa chiếu sáng lên mắt hắn, ngược lại làm tăng thêm tà khí lạnh lẽo, hắn nhìn chằm chằm Diệp Vân Sơ, nghiến răng nghiến lợi, nói:

-Vương phi của Bổn Vương hóa ra lại có dung nhan tuyệt sắc như vậy, khó trách có thể mê hoặc Diệp Bằng Yên thần hồn điên đảo, làm hắn không tiếc ngàn dặm đi theo tới Đông Ly!

Cả người Diệp Vân Sơ cứng đờ, ánh mắt hung ác của Hạ Vệ Thần làm nàng hơi hơi run sợ, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh nến càng thêm tái nhợt, nàng mạnh mẽ trấn an bản thân, run giọng nói:

-Nô tỳ không phải cố tình che giấu….

-Không phải cố tình?

Hạ Vệ Thần tới gần nàng, đôi mắt càng thêm lạnh lùng, cười lạnh nói:

-Hay cho Diệp Vân Sơ! Chuyện tới nước này còn muốn tiếp tục đùa bỡn Bổn Vương sao?

Diệp Vân Sơ không rõ ý tứ trong lời nói của hắn, lòng nàng càng cảm thấy bất an hơn, nàng cố gắng giữ khoảng cách giữa hắn và mình, nhẹ giọng nói:

-Nô tỳ không dám….

-Hay cho câu “Không dám”! Diệp Vân Sơ, xem ra Bổn Vương đúng là đã coi thường ngươi!

Hạ Vệ Thần giận dữ, bàn tay to của hắn bóp lấy cổ nàng với tốc độ sét đánh không kịp che tai, tức giận quát:

-Chết đến nơi còn dám mạnh miệng, Diệp Vân Sơ, sao Bổn Vương có thể bị ngươi lừa được?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.