-Vô Tâm, hãy tin ta.
Chàng nhìn nàng kiên định, dịu dàng như nước:
-Ta sẽ mua cho nàng một cái vòng tay giống hệt.
Giống sao? Không, không giống, thứ đã mất, vĩnh viễn mất đi, bất kể
thế nào cũng không trở về được, cho dù chàng có mua một cái vòng giống
thế này cũng không phải là thứ mà mẫu thân để lại cho nàng. Diệp Vân Sơ
lắc đầu tuyệt vọng, nước mắt cứ vậy mà rơi.
Nhìn nàng tuyệt vọng, tim Đông Phương Ngưng như bị xé ra, đau đớn này làm chàng quên hết tất cả, quên hết mọi thứ, chàng chỉ muốn nàng không
còn tuyệt vọng. Không kịp ngẫm nghĩ, bỗng nhiên chàng cúi đầu, hôn đôi
môi đỏ lạnh như băng của nàng.
Tim của chàng nảy lên kịch liệt vào đúng khắc dán vào môi nàng, kêu
lên thịch thịch như thể đập vào vách tường, giống như muốn nhảy ra khỏi
lồng ngực. Môi của nàng, mùi hương của nàng, rất quen thuộc, giống như
Vãn nhi năm đó. Như có vô số dòng nước ấm chảy khắp toàn thân, sôi trào
lên, lửa nóng khắp người, chàng như bị thiêu đốt.
Chàng biết, chàng không nên tới lãnh uyển vào lúc này, lại càng không nên tới nơi này. Nhưng chàng vẫn tới, chàng biết không nên đột ngột hôn nàng như vậy, nhưng chàng không thể kiềm chế được.
Ở nơi sâu nhất trong tim chàng giống như được thức tỉnh, khát vọng
trong lòng giống như chờ đợi giờ khắc này tới. Bốn mắt nhìn nhau, chàng
rất gấp gáp, khát vọng hưởng thụ vị ngọt ngào của nang. Nụ hôn của chàng nóng bỏng, giống như thể thế nào cũng vẫn không đỉ, cho tới khi nàng và chàng hòa hợp thành một.
Đêm lạnh, hạt mưa lạnh thấu xương, môi của nàng lạnh như băng, mà
lòng nàng trong nháy mắt lại trở nên ấm áp, tình sâu nghĩa nặng bị chôn
sâu nơi đáy lòng giờ khắc này giống như ngọn lửa bùng cháy ngoài đồng
cỏ, không thể khống chế.
Chàng ôm chặt lấy nàng, mà nàng cũng dán chặt trong ngực chàng, hai
cơ thể ướt đẫm dán chặt vào nhau, nụ hôn và tình cảm giống như ngăn cách hết tất cả mọi thứ bên ngoài, không tài nào gỡ họ ra được, thế nào cũng không thể.
Mưa vẫn rơi không ngừng, thấm hết vào đất và vạn vật, bây giờ nàng
như Diệp Vân Vãn ban đầu, mà chàng cũng là Đông Phương Ngưng lúc trước,
là nam nhân nàng yêu nhất. Theo tính cách, bản năng của mình, nàng cũng
nhận lấy nụ hôn của chàng. Nụ hôn của chàng mãnh liệt nhưng lại dịu
dàng, cảm giác giống như đã quen thuộc hơn nàng năm, làm nàng không tài
nào không chế nổi mà rơi và mê man.
Cuối cùng, mãi cho tới khi không thở được, chàng mới từ từ buông nàng ra, chàng và nàng nhìn nhau.
Đông Phương Ngưng vậy nho nhã như vậy, trên gương mặt tuấn tú là nụ
cười thản nhiên. Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của chàng khẽ gọi
nàng:
-Vô Tâm…
Chàng vẫn ôm chặt nàng như cũ, không hề buông tay, giờ khắc này áo
hai người đều ướt đẫm, chàng cũng không kiềm chế được mà lau đi những
giọt lệ trên mặt nàng, ánh mắt vẫn dịu dàng tình cảm như nước, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Diệp Vân Sơ nhẹ nhàng nhìn chàng lau nước mắt cho mình, dáng vẻ chàng khó khăn, gương mặt tuấn mỹ đỏ ửng. Nhớ tới cảnh lúc nãy, nàng cảm thấy mặt mình như bị lửa thiêu, nháy mắt nóng bừng lên. Nhất thời không biết nên nói gì, đành đỏ mặt quay đi nơi khác, không dám nhìn.
Nhìn Diệp Vân Sơ thẹn thùng, Đông Phương Ngưng cảm thấy lòng nóng lên, chàng bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, kêu khẽ:
-Vô Tâm, nhìn ta…
Diệp Vân Sơ cảm thấy lòng mình run lên, chậm rãi ngước mắt nhìn thẳng chàng.
Đông Phương Ngưng nhìn mắt nàng, khóe môi nở nụ cười thản nhiên, dịu dàng nói:
-Vô Tâm, xin lỗi nàng, không biết sao lúc nãy ta lại làm thế với
nàng, ta biết rõ là không nên, nhưng ở trước mặt nàng, ta có cảm giác đã chờ đợi rất lâu, đợi đến ngày mai, ta sẽ nói với Nhị điện hạ ban nàng
cho ta, được không?
Chàng lẳng lặng nhìn nàng, giọng nói của chàng khẽ run lên, ngay cả
tâm cũng rất kích động. Chàng mất đi Vãn nhi, nhưng trời cao đối với
chàng không tệ, đưa Vô Tâm tới bên cạnh chàng, cho dù nàng chỉ là một nô tỳ, nhưng chàng cũng không để ý.
“Đoàng” một tiếng, Diệp Vân Sơ nghe thấy một tiếng nổ lớn, lòng nàng
trong nháy mắt như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Tất cả mong đợi, hy vọng
của nàng đều trở nên xa vời, đều hóa thành hư vô trong một khắc. Cả
người bỗng đổ ập xuống, rơi vào hố sâu không thấy đáy, rơi xuống vực sâu vô tận.
Tim đột nhiên đau nhói, nước mắt không báo trước mà trào ra. Nàng
nhìn chàng đầy mơ hồ, ra sức lắc đầu, giãy dụa. Nàng là Vương phi của Hạ Vệ Thần, nàng là Diệp Vân Sơ tới Đông Ly hòa thân, nàng không thuộc về
chàng, mà chàng cũng chẳng cần nàng nữa.
Vì nàng là Vương phi của nam nhân như ác ma kia! Đó là sự thực, sự
thực tàn khốc làm người khác giận sôi người, giống như ngực bị đánh mạnh một cái.
Mặt nàng tái nhợt không còn chút máu, vô cùng đau khổ, không có chỗ
để giải tỏa, lòng nàng gào thét, nhưng nàng không có sức giãy dụa, không thoát khỏi gông xiềng tầng tầng lớp lớp trói buộc, chỉ có thể trơ mắt
nhìn chàng càng ngày càng xa.
-Vô Tâm, nàng làm sao vậy? Nàng không muốn sao? Không muốn cùng ta…
Lòng Đông Phương Ngưng trầm xuống, theo bản năng siết chặt tay nàng, vội vàng hỏi.
Diệp Vân Sơ khóc không thành tiếng, nàng lắc đầu đầy cứng ngắc, nghẹn ngào nói:
-Vô Tâm biết Đông Phương công tử là người tốt, Vô Tâm cũng biết công tử một lòng vì Vô Tâm nhưng Vô Tâm không thể…
-Không thể? Tại sao? Vô Tâm, nói cho ta biết tại sao? Chẳng lẽ nàng
không muốn rời khỏi công chúa? Công chúa của nàng là người tốt, nếu nàng sợ, ta sẽ đi nói giúp nàng….
Đông Phương Ngưng nhìn nàng đầy kinh ngạc, nước mắt trên mặt nàng làm chàng đau lòng, chàng vội vàng nói tâm ý của mình ra.
Diệp Vân Sơ nén chua xót trong lòng, dùng sức tránh khỏi tay chàng. Nàng nén tiếng nức nở ở trong miệng, nghẹn ngào nói:
-Là Vô Tâm không có phúc, Vô Tâm không xứng với công tử, tất cả đều
là lỗi của Vô Tâm, công tử hãy coi đây chỉ như một giấc mơ mà thôi.
Tim đau nói, cơn đau giống như thủy triều ập tới. Diệp Vân Sơ không
nén được đau đớn, không quan tâm tới sự nghi ngờ trong mắt chàng, cũng
không giải thích thêm, xoay người vội vã rời đi.
Mưa phùn như những sợi tơ, trong đêm tối, nàng chỉ để lại một bóng
lưng sợ hãi cho chàng, Đông Phương Ngưng kinh ngạc đứng tại chỗ, nếu
không phải hương thơm nhàn nhạt vẫn còn lưu lại, nói cho chàng biết sự
tồn tại của nàng thì chàng sẽ tưởng rằng tất cả chỉ là hư vô trong giấc
mơ.