Hôm sau, khi Diệp Vân Sơ ngủ dậy thì mọi việc trong phủ vẫn hoàn toàn bình thường, chuyện xảy ra đêm qua giống như đã bị người xóa sạch trong vòng một đêm, cũng giống như giấc mộng Nam Kha*, chỉ qua một đêm là biến mất hoàn toàn như chưa bao giờ xảy ra.
Phủ điện vô cùng yên ả, đây là bề ngoài gió yên sóng lặng nhưng lại
ẩn giấu không biết bao nhiêu mưa rền gió dữ, giống như giờ khắc này mây
đen đã đầy trời, cuống phong vũ bão sắp sửa ập tới.
Thích Trúc viện cũng cực kỳ yên bình, Diệp Vân Sơ cũng không thấy
bóng dáng Thu Tứ đâu. Thu Tứ đã đi đâu rồi? Ngày xưa khi nàng tỉnh dậy,
lúc nào cũng thấy Thu Tứ đứng hầu ngoài cửa, hầu hạ nàng rửa mặt chải
đầu, hôm nay chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Không thấy Thu Tứ, lòng Diệp Vân Sơ không tránh được có chút lo lắng, giờ bên ngoài tuyết rơi đầu trời, Thu Tứ lại rất sợ lạnh, nếu không có
chuyện quan trọng, chắc chắn sẽ không đi ra ngoài, giờ khắc này không có ở trong đây, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Nghĩ vậy, lòng Diệp Vân Sơ lại càng thêm bất an, nàng vội vàng phủ
thêm áo choàng rồi đi ra khỏi phòng. Ra khỏi cửa, nàng mới phát hiện quả thật hôm nay điện phủ rất khác những ngày thường, lúc trước tuy có một
số rất ít người dưới ra vào Thích Trúc viện, nhưng ở trước cửa viện luôn thấy có nô tỳ người dưới qua lại, hôm nay thì chẳng có ai cả.
Nhìn tuyết rơi đầy trời, Diệp Vân Sơ bỗng cảm thấy lòng mình không
yên, Thu Tứ đột nhiên mất tích, chẳng lẽ người trong phủ đã phát hiện ra chuyện gì sao? Nhưng người như Hạ Vệ Lam tuyệt đối sẽ không để lại dấu
vết gì, khẳng định hắn sẽ không giết người qua loa như vậy, tuy bề ngoài nhìn hắn phóng đãng không thể kiềm chế được nhưng lại là con người rất
cẩn thận, trước khi làm một chuyện gì đó luôn luôn suy tính lợi hại, hơn thiệt, đêm qua, hắn không do dự mà hạ độc thủ với Tình thiếp thị, chắc
chắn hắn đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, huống hồ với thân phận của
hắn, làm việc này trong phủ của Hạ Vệ Thần, đám người dưới trong phủ
cũng không dám nhiều lời.
Trong lòng Diệp Vân Sơ bất an, lại không nghĩ ra được việc gì rõ
ràng, muốn đi tìm Thu Tứ, cũng không biết nên tìm từ đâu, càng nghĩ
trong lòng lại càng cảm thấy vẫn nên ở trong phòng chờ, nếu Thu Tứ chỉ
ra ngoài đi dạo, không lâu sau sẽ trở về, nếu Thu Tứ thật sự đã xảy ra
chuyện, chuyện này chắc chắn có liên quan tới nàng, cũng chắc chắn rằng
sẽ có người tìm đến.
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ không hề do dự, đang muốn xoay người trở về
phòng, lúc này có một nam tử ;là mộth tị vệ bước nhanh đến, từ xa thấy
nàng, lớn tiếng nói:
-Vương phi nương nương!
Diệp Vân Sơ dừng bước, nghi hoặc nhìn thị vệ, thị vệ kia vội vàng chắp tay hành lễ với nàng, nói:
-Điện hạ mời Vương phi nương nương tới Tinh Thần các. (Tinh thần ở
đây nghĩa là ngôi sao nhé, không phải như kiểu tâm thần đâu J)
Điện hạ? Diệp Vân Sơ nghe thị vệ nói xong, trong lòng nàng bỗng run
lên, nàng biết, trước đó vài ngày Hạ Vệ Thần đã xuất phủ đi đón Diệp Vân Tuyết, chẳng lẽ hôm nay đã hồi phủ? Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ nhíu mày, tuy rằng trong lòng cảm thấy nghi ngờ là sao Hạ Vệ Thần hồi phủ nhanh như
vậy, nhưng nàng cũng cảm thấy lời nói của thị vệ này đáng tin, vì nàng
thấy đây đúng là thị vệ bên cạnh Hạ Vệ Thần.
Nghĩ thế, Diệp Vân Sơ không hề do dự mà đi theo thị vệ này tới Tinh
Thần các. Tới càng gần Tinh Thần các, nàng thấy có rất nhiều hạ nhân vẻ
mặt nghiêm trọng, trong bầu không khí yên tĩnh, nàng cảm giác được có
một luồng không khí không bình thường.
Đi theo thị vệ vào Tinh Thần các, chưa kịp vào, nàng đã nghe thấy một tiếng nữ tử đang trách mắng:
-Cẩn thận! Nô tài chết dẫm ngươi cẩn thận đi!
Giọng nói của thiếu nữ này êm tai như giọng Hoàng oanh, nhưng cũng
sắc bén đáng sợ, Diệp Vân Sơ nhận ra giọng nói này, đây chính là giọng
nói như ác mộng đã tra tấn nàng suốt hơn mười năm. Nàng chết cũng không
thể quên được, giọng nói kia cho dù có đang trong giấc mộng nàng nghe
thấy cả người cũng sẽ run lên, sỉnh ra sợ hãi. Đó là giọng nói của Diệp
Vân Tuyết, cái giọng nói như ma quỷ nguyền rủa ấy là của Diệp Vân Tuyết.
Diệp Vân Tuyết, Diệp Vân Sơ nghe được giọng nói kia, cả người chấn
động mạnh một cái, từng tế bào cũng bắt đầu trở nên khẩn trương. Nàng
theo bản năng nắm chặt hai tay, mặt nhăn mày nhó.
Nàng bỗng nhớ tới lời nói của Thất ca, nói nàng phải nhẫn nại, cho dù thế nào cũng phải nhẫn nhịn, đợi tới ngày Thất ca đến đón nàng. Nhưng
nàng không ngờ, cái ngày phải bắt đầu nhân xnaij ấy lại tới nhanh đến
vậy, nhanh tới mức nàng chưa kịp chuẩn bị, cũng trở tay không kịp.
Một Hạ Vệ Thần, lại còn thêm một Diệp Vân Tuyết, hai kẻ này rất khó
để sống chung, cuộc sống của nàng sau này có lẽ sẽ trở nên vô cùng “phấn khích”.
Nghĩ vậy, Diệp Vân Sơ không khỏi cười chua xót, chậm rãi đi theo thị vệ vào trong phòng.
Bóng đêm yên lặng, bên trong Tinh Thần các là những tiếng tranh cãi
ầm ĩ. Tiếng mắng tức giận sắc bén vang lên khắp viện, tiếng hét sắc bén
xuyên qua cả cửa sổ gỗ, làm bầu trời đêm yên tĩnh càng thêm ồn ào.
-Lũ nô tài chết băm chết vằm các ngươi còn đứng ở đó làm gì? Mau đi truyền Thái y tới!
Diệp Vân Sơ dựa vào giường, nắm chặt tay người đang nằm trên giường
đó, lo lắng khiên giọng điệu của nàng ta càng trở nên chói tai, chanh
chua.
Mà thị vệ đứng ở hai bên chẳng thấy nhúc nhích chút nào, chỉ lẳng
lặng mà đứng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Vân Tuyết, im lặng bất động.
-Cẩu nô tài các ngươi chẳng lẽ không thấy điện hạ đang hôn mê sao? Còn không mau đi truyền Thái y?
Diệp Vân Tuyết tức giận tới mức như sắp phát khóc, giọng càng thêm
sắc nhọn. Nàng ta như thể thẹn quá hóa giận, nhảy dựng lên mắng to,
nhưng hai người kia vẫn bất động như trước, đối với lời nàng to nói như
chẳng nghe thấy gì.
Từ sau khi Hạ Vệ Thần bị tập kích dẫn đến trọng thương tới nay nàng
ta vẫn không ngừng nói những người này đi truyền Thái y, đi mời đại phu, nhưng những người lại dám không để ý tới nàng ta, đối với lời nàng ta
nói coi như tai điếc, thật sự là khiến người ta tức giận, từ trước tới
giờ, thân phận tôn quý như nàng ta từ trước tới giờ chưa bao giờ phải
chịu ấm ức như vậy.
-Ngươi, các ngươi….
Nhìn hai người vẫn đứng bất động, Diệp Vân Tuyết tức giận quay đầu đi, nước mắt rơi xuống.
Hai mắt nàng ta mơ hồ đẫm lệ, nhìn gương mặt tuấn mỹ bất phàm đang
nằm trên giường, nam tử so với ác ma còn đáng sợ hơn trong lời đồn, tim
nàng ta không kìm được mà run rẩy. Nàng ta thật không ngờ, ở An Khánh,
thậm chí là toàn bộ Đông Ly đều đồn rằng nam nhân vô tình tàn nhẫn như
ác ma, không ngờ nam nhân ấy lại là người tuấn mỹ, dịu dàng chăm sóc và
quan tâm như vậy. Hắn vì nàng ta mà bất kỳ điều gì cũng có thể làm, ngay cả trả giá bằng cả sinh mạng, mà nàng ta, lúc trước vì lời đồn mà không muốn hòa thân, thậm chí không tiếc dùng kế bức Diệp Vân Sơ thay thế
mình.
Nghĩ vậy, trái tim Diệp Vân Tuyết vô cùng đau đớn, hối hận để trong
lòng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, khóc thảm thiết, nghẹn ngào
nói:
-Vệ Thần, chàng tỉnh đi, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi, đều là lỗi của Tuyết nhi, là lỗi của thiếp, chàng mau tỉnh lại đi….
Diệp Vân Sơ vừa bước vào phòng thì thấy đúng cảnh tượng bi ai này.
Diệp Vân Tuyết, xảo quyệt gian trá, tâm ngoan thủ đoạn như Diệp Vân
Tuyết mà không để ý tới hình tượng, quỳ gối bên giường, khóc tới mức
ruột gan đứt thành từng khúc, mà Hạ Vệ Thần như ác ma kia vẫn nằm trên
giường không nhúc nhích, trông như đã chết rồi.