Thị vệ nghe Diệp Vân Sơ nói xong, quay sang nhìn nhau, chắp hai tay, trả lời:
-Vâng, Vương phi nương nương.
Nói xong, một người liền bước nhanh ra ngoài.
Diệp Vân Tuyết thấy thị vệ kia nghe lời Diệp Vân Sơ, trong lòng thở
dài nhẹ nhõm rất nhiều, nước mắt cũng ẩn chứa sự ghen tỵ, trong lòng
cũng không hờn giận.
Sau khi thị vệ kia nhận lệnh đi ra ngoài, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Diệp Vân Sơ thấy Diệp Vân Tuyết nằm trên người Hạ Vệ Thần mà khóc liền rời khỏi phòng, rốt cuộc từ trong miệng thị vệ mới biết sao hắn
trọng thương như vậy mà không truyền Thái y tới, sợ kinh động người ở
trong cung. Hóa ra tất cả đều là vì Diệp Vân Tuyết.
Lời của thị vệ có nhiều che giấu, cũng không rõ ràng, mãi cho tới khi Đông Phương Ngưng vội vàng đứa đại phu tới, đại phu sau khi chẩn trị,
nói:
-Vũ khí đâm vào vết thương vẫn chưa lấy ra, dẫn đến bị vết thương làm cho sốt cao và hôn mê.
Nói xong lại kiểm tra một phen, mới nói:
-Sau khi bị thương lại vận động mạnh, làm cho vũ khí càng cắm sâu,
may là không phải đâm vào chỗ trọng yếu, bằng không tính mạng ngàn cân
treo sợi tóc.
Diệp Vân Tuyết nghe xong, vẻ mặt trở nên khẩn trương rối bời, mà rối
bời như vậy cũng phải do lo lắng quá mức mà nên, giống như người làm
việc gì đó thẹn với lòng sợ bị người khác biết được.
Nhìn ra vẻ mặt rối bời của Diệp Vân Tuyết, trong lòng Diệp Vân Sơ đã
có dự liệu, nhìn đại phu lấy thứ đã đâm Hạ Vệ Thần từ miệng vét thương
ra, dĩ nhiên là cây trâm của nữ nhân, Diệp Vân Sơ liền hoàn toàn hiểu rõ nguyên do.
Hóa ra, Diệp Bằng Yên vì bình định nội loạn An Khánh, đồng ý đưa Diệp Vân Tuyết tới hòa thân với Hạ Vệ Thần, cũng coi như là điều kiện mượn
binh lực Đông Ly tương trợ. Vì là chuyện khẩn cấp, sau khi đàm phán điều kiện với Hạ Vệ Thần xong liền trở về An Khánh bẩm báo với Hoàng thượng, mà hiện giờ An Khánh loạn trong giặc ngoài, Hoàng đế An Khánh giờ khắc
này đã như con kiến bò trong chảo lửa, biết Đông Ly đồng ý tương trợ,
điều kiện là đổi lấy Diệp Vân Tuyết, liền lập tức đồng ý chuyện hòa
thân, cũng vội vàng đưa Diệp Vân Tuyết tới Đông Ly.
Vì nguyên do bên ngoài đồn đại, Diệp Vân Tuyết vốn không chút cảm
tình với Hạ Vệ Thần, lần này hòa thân lại vì một lý do đáng xấu hổ,
trong lòng nàng ta đối với cuộc hôn nhân này càng thêm bất mãn.
Nàng ta luôn luôn tâm cao khí ngạo, ở An Khánh vẫn được Hoàng đế sủng ái, nuông chiều quá trớn, trong lòng căn bản không thể chấp nhận được.
Vậy nên nàng ta đối với Hạ Vệ Thần chưa từng gặp mặt này không chút cảm
tình, cái có chỉ là tức giận và sợ hãi, thậm chí còn căm ghét. Nàng ta
sẽ không cho phép kẻ mình căm ghét chạm vào người, lại càng không chịu
bó tay chịu trói như vậy.
Vậy nên cái đêm Hạ Vệ Thần tới tiếp đón nàng ta, khi Hạ Vệ Thần vô
cùng hưng phấn vào phòng ngủ thì người hắn nghênh đón không phải là tân
nương xấu hổ thẹn thùng gọi hắn là “Phu quân”, mà tân nương tử hung dữ
dùng trâm cài tóc đâm thẳng vào ngực hắn.
Khi trâm kia đâm vào ngực Hạ Vệ Thần, hắn ngây ngẩn cả người, nhìn
Tuyết nhi phẫn nộ, đôi mắt đầy tia máu mang theo cực độ kinh hoàng,
nhưng vào giờ khắc này, nữ nhân ấy dù đã làm hắn bị thương, nhưng hắn
vẫn không thể nào phẫn nộ cho được, mặc dù hắn biết nàng ta muốn lấy
mạng mình, nhưng hắn cũng không hận nàng ta. Bởi vì hắn biết, hắn đã
cưỡng đoạt nàng, lúc trước ở ngọn núi phía sau chùa An Quốc, hắn không
để ý tới nàng, hung hãn cưới đi sự trong sạch của nàng ta, nên nàng ta
mới hận hắn.
Khi Hạ Vệ Thần đang giật mình, Diệp Vân Tuyết lại kinh hoàng không
dứt, nàng thật không ngờ ác ma ăn tươi nuốt sống trong truyền thuyết lại tuấn tú đến vậy, lại càng không nghĩ tới hắn không hề cảnh giác với
nàng ta, vậy nàng ta mới có thể làm hắn bị thương một cách dễ dàng. Mà
hắn đối mặt với việc bị nàng ta ám sát, thế nhưng không có chút phản
ứng, chỉ đứng trân trân nhìn nàng ta.
Khi đó Diệp Vân Tuyết tuy đang kinh ngạc vì vẻ tuấn mỹ của Hạ Vệ
Thần, nhưng vẫn không thể xua tan ý nghĩ nàng ta không muốn lấy hắn
trong đầu, trong lúc rối loạn, nàng ta thừa dịp Hạ Vệ Thần còn chưa kịp
phản ứng, liền ném mũ phượng đạp cửa mà chạy.
Vì muốn gặp gỡ với Diệp Vân Tuyết trong phòng nên Hạ Vệ Thần đã căn
dặn thủ hạ canh giữ ngoài phủ, nên Diệp Vân Tuyết tông cửa xông ra nhưng chẳng có ai phát hiện, nàng ta không hề gặp trở ngại cưỡi lên ngựa chạy như điên.
Diệp Vân Tuyết chạy ra ngoài, vốn định trực tiếp thúc ngựa quay về An Khánh, nhưng trong lúc hỗn loạn, nàng ta đi nhầm phương hướng, bất tri
bất giác tới chỗ giao nhau của ba nước Đông Ly, An Khánh và Bắc Quốc.
Nơi này cách ba nước xa xôi, chẳng ai đặt chân đến bao giờ, nơi này thổ
phỉ, mã tặc* hoành
hành. Y phục Diệp Vân Tuyết đỏ như lửa ở chốn cát bụi cuồn cuộn, nhìn
giữa núi cát có vẻ vô cùng lóa mắt, tất nhiên là bị mã tặc “kiếm ăn”
trên đường nhìn trúng.
Đúng là cái số tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nàng ta gặp đúng kẻ nổi danh
nhất ở nơi tối tăm này, là tên mã tặc cực kỳ tàn bạo và dũng mãnh.
Bọn mã tặc này vốn rất thèm nữ nhân, hàng năm ở trong núi có rất ít
nữ nhân để vui vẻ, mà dáng vẻ, diện mạo của Diệp Vân Tuyết lại xinh đẹp
vô song, thủ lĩnh của đám mã tặc kia vừa thấy là đã cố ý bắt nàng ta về
trại làm áp trại phu nhân.
Đám mã tặc vây quanh nàng ta, Diệp Vân Tuyết nào có gặp phải cảnh này bao giờ? Thuở nhỏ nàng ta được nuông chiều quen, luôn luôn ngang ngược, vừa thấy có kẻ dám can đảm chặn đường đi của mình, lập tức quát lên đầy tức giận:
-Nô tài lớn mật, cút ngay, các ngươi có biết bổn cung là ai không?
Bổn cung là Công chúa An Khánh, thức thời thì cút hết cho bổn cung, bằng không đừng trách bổn cung vô tình!
(Con thần kinh, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn to mồm, thật muốn vả cho nó vài cái quá!!!)
Đâu biết thủ lĩnh mã tặc kia vốn có ân oán với An Khánh. Hắn vừa nghe Diệp Vân Tuyết nói mình là công chúa An Khánh, lập tức cười ha ha, nói:
-Công chúa An Khánh sao? Nữ nhân gì cũng từng được bản gia đây hưởng
thụ rồi, chỉ có công chúa là chưa được lên giường bản gia mà thôi, bản
gia ta chưa được nếm mùi vị nó như thế nào, nàng ngoan ngoãn là áp trại
phu nhân của bản gia đi!
Diệp Vân Tuyết nghe xong liền bủn rủn sợ hãi, nàng ta được nuông
chiều từ bé, có bao giờ gặp phải cảnh như thế này đâu? Muốn lập tức thúc ngựa chạy trốn, nhưng giờ đã bị vây kín chẳng còn 1 kẽ hở, mắt thấy
mình sắp rơi vào tay bọn mã tặc này, trong giờ khắc ngàn cân treo sợi
tóc, Hạ Vệ Thần đơn thương độc mã vừa hay đuổi kịp, giải cứu nàng ta.
(ây dà anh hùng cứu mỹ nhân à, phải tội anh hùng sắp bị mỹ nhân fake này lừa cho một vố đau rồi!!! Cứ “kíu” đi, xem sau này ai “kíu” mình???)
Hắn vừa bị thương, lại còn phải bảo vệ Diệp Vân Tuyết, mà thực lực
đám mã tặc này cũng đâu có kém, võ nghệ Hạ Vệ Thần có cao tới đâu cũng
chỉ là một người không đánh nổi số đông, liên tục dính chưởng, vết
thương cũng càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. May mắn là sau đó không lâu thị vệ cũng tới rất đúng lúc, vậy mới có thể đám tan bọn mã tặc
này.
Vì thể lực Hạ Vệ Thần cạn kiệt, vết thương đau đớn khó chịu, sau khi
cứu được Diệp Vân Tuyết liền hôn mê bất tỉnh, trước lúc ngất xỉu vẫn còn quan tâm hỏi nàng ta có bị thương hay không.
Ngay một khắc này, tria tim Diệp Vân Tuyết như bị tan chảy, đối mặt
với ánh mắt thân thiết của hắn, nàng ta ra sức lắc đầu, khóc nói:
-Xin lỗi chàng, là thiếp không tốt, thiếp không nên đâm chàng bị thương….
Hạ Vệ Thần nhịn đau mà cười, hắn cũng không trách nàng ta, chỉ đơn
giản là hắn nợ nàng, chỉ cần nàng ta không có việc gì là tốt rồi….
Vì vết thương dần trở nên nghiêm trọng, mấy ngày sau Hạ Vệ Thần vẫn
còn hôn mê, khi tới kinh thành, hắn tỉnh lại một lần, căn dặn thị vệ,
nói việc hắn bị thương không thể kinh động tới người trong cung, bất
luận thế nào cũng tin hắn trọng thương cũng không được truyền ra ngoài.
Nên đoàn người bí mật vào kinh thành, sau đó bí mật trở về điện phủ,
nếu như không phải Diệp Vân Tuyết đang ở trong tuyệt vọng cầu cứu Diệp
Vân Sơ, Diệp Vân Sơ cũng sẽ không biết Hạ Vệ Thần đã trở về phủ.