Tâm sự tuổi hồng của Nguyệt Nguyệt: Hãy nhiệt tình cmt cùng nhấn ⭐ để tui không cảm thấy lẻ loi giữa……(tui cũng không biết để mọi người tự điền)
Thấy Thẩm Băng Đàn nhìn chằm chằm vào camera, Dương Hiên tò mò hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”
“Lúc nãy cậu có nghe thấy tiếng gì từ trong đây truyền ra không?” Thẩm Băng Đàn vẫn như cũ nhìn về hướng đó, mi tâm hơi nhíu, như có điều suy nghĩ.
Dương Hiên vừa rồi chỉ tập trung nghe Thẩm Băng Đàn nói chuyện, nên không có chú ý tới tiếng gì đó xung quanh đây.
Thẩm Băng Đàn nói: “Lúc nãy có âm thanh từ camera truyền ra, hẳn là có người theo dõi bên kia.”
Dương Hiên liếc mắt nhìn camera một cái, lập tức thận trọng hơn, nhỏ giọng nói với Thẩm Băng Đàn: “Đây là có bộ phận nào đó đang phỏng vấn chúng ta sao?”
Lúc này, camera truyền tới một âm thanh, ánh đèn đỏ trên đó cũng mất đi, không còn động tĩnh nữa.
“Hình như tắt rồi.” Dương Hiên thở dài, thấp giọng lầm bầm: “Dù sao cũng nhận chức rồi, còn muốn thăm dò gì nữa đây?”
Thẩm Băng Đàn thu tầm mắt lại: “Cậu có làm gì đâu, không cần phải sợ.”
“Tôi đúng là không làm gì cả------”
Dương Hiên dừng lại, thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Thẩm Băng Đàn, có lòng tốt hạ giọng nhắc nhở cô: “Nhưng vừa rồi cậu mới nói ông chủ thích đàn ông, còn bảo tôi cẩn thận bị người ta dùng quy tắc ngầm.”
Thẩm Băng Đàn khóe môi co rút, như bừng tỉnh khỏi mộng ảo, biểu tình trên mặt một lời khó nói: “Lời này tôi có nói sao?
“Hình như là có chuyện này….”
“Trời ơi, tôi tại sao lại nói ra mấy lời đó chứ?!” Chuẩn bị tâm lý xong, lại chậm rãi đem ánh mắt nhìn về camera lần nữa.
Mới ngày đầu vào công ty đã biết được bí mật của ông chủ, còn nói cho nhân viên khác biết, liệu cô còn có thể tiếp tục ở đây làm việc không đây?
Thẩm Băng Đàn cắn môi dưới.
Khó khăn lắm mới tìm được công việc, nếu cứ như vậy mà mất đi thì thật đáng tiếc.
Cô ỉu xìu gục xuống bàn, một tay chống cằm, mi mắt dài rậm có chút rũ xuống: “Cũng không biết ông chủ mới là người như thế nào?”
“Cậu không biết sao? Là thái tử gia của (1) tổng bộ tập đoàn đó! “
(1) Tổng bộ: cơ quan chỉ huy của một đoàn thể.
Dương Hiên nói tới đây tinh thần liền tỉnh táo: “Nghe nói ông chủ mới cũng giống chúng ta mới hơn hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, nhưng ánh mắt rất tốt, nhìn xa trông rộng, thừa hưởng được từ người nhà nên đã sớm tiến vào lĩnh vực đầu tư, lúc trước vừa mới tốt nghiệp đã đầu tư vào (2) thị giác máy của hạng mục AI, phát triển rất tốt, trên mạng nói người này là anh tài mới nổi trong giới kinh doanh, là hắc mã của lĩnh vực đầu tư, về sau sẽ trở thành nhân vật lớn.”
(2) Thị giác máy (Machine vision) là công nghệ và phương pháp được sử dụng để kiểm tra và phân tích tự động cho các ứng dụng như kiểm tra tự động, kiểm soát quá trình và rô bốt định hướng bằng xử lý ảnh. (Nguồn: gg)
Nói đến đây, Dương Hiên liền lộ ra giọng bát quái: “Nghe đồn vóc người cực soái, không ít thiên kim hào môn âm thầm ngưỡng mộ, muốn cùng kết thông gia.”
Thẩm Băng Đàn đối với mấy lời này không để tâm lắm, nghe xong chỉ thuận miệng hỏi một câu: “Quân Nghị còn có tổng bộ sao? “
“Đương nhiên, Quân Nghị chỉ là một chi nhánh nhỏ thôi, tập đoàn phía sau cậu chắc là có nghe qua, tòa cao ốc ở giữa khu thương vụ, là -----”
“Đã để hai người đợi lâu!”
Dương Hiên còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng giày cao gót cộc cộc cộc của một người phụ nữ đang tiến về phía họ.
Người này tóc ngắn ngang tai cho cảm giác già dặn, trang phục đậm chất nghề nghiệp, trên tay là một sấp công văn, trang dung tinh xảo lộ ra khí thế.
Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên đều nhận ra người này, chính là người lúc trước phỏng vấn họ, Tiết Văn.
Tiết Văn đem sấp công văn để xuống, đi đến bên cạnh máy lọc nước rót một ly uống cạn.
Uống xong khẽ thở phào, cô mới nói với Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên: “Tần tổng rất nhanh sẽ tới, hai người chuẩn bị một chút, đi với tôi xuống phía dưới để nghênh đón.”
Tần tổng?
Thẩm Băng Đàn trong lòng nổi lên cảm giác khác thường.
Ông chủ của công ty này cũng họ Tần sao?
- -------
Bên ngoài đại sảnh đã không có ít nhân viên đứng chờ, quản lý nhìn thấy Tiết Văn xuống, tiến lên chào hỏi: “Văn tỷ, lúc nào Tần tổng đến vậy?”
“Nhanh thôi.” Tiết Văn nhìn đồng hồ, lại thấy chung quanh người đông nghìn nghịt, khoát tay nói: “Tần tổng không thích cảnh náo nhiệt như này, ngoại trừ bí thư xử trưởng cũng các chủ quản, những người khác đều trở về làm việc đi.”
Đa số nhân viên đều trở về vị trí làm việc, bên ngoài đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh đi rất nhiều.
Thẩm Băng Đàn cùng Dương Hiên đứng ở phía sau Tiết Văn, thỉnh thoảng cũng đưa mắt nhìn ra phía xa.
Không bao lâu, ba chiếc xe màu đen từ cửa lớn chạy vào, dừng ở cửa.
Ở giữa là một chiếc Rolls-Royce, cho dù là thân xe hay biển số xe đều phá lệ thu hút sự chú ý củ người khác.
Thư ký của hai chiếc xe trước sau đều mang theo cặp công văn bước xuống, quy củ đứng ở một bên.
Quả nhiên như HR nói, tất cả đều là nam thư ký.
Thẩm Băng Đàn đi theo đám người cùng nhau chờ đợi, ánh mắt không tự chủ được rơi chiếc Rolls-Royce ở giữa.
Một người đàn ông trẻ tuổi âu phục chỉnh tề từ ghế phụ bước xuống, một tay tháo cúc áo vest, ra phía sau cẩn thận mở cửa xe: “Tần tổng đến.”
Người phía sau chậm rãi xuống xe.
Giày da sáng bóng, âu phục màu đậm được cắt may vừa vặn, cà vạt trước ngực phẳng phiu tỉ mỉ, vai rộng eo thon.
Cực phẩm nam nhân!
Thẩm Băng Đàn thầm nghĩ, ánh mắt nhìn khuôn mặt góc cạnh tuấn tú đó, con ngươi cô bỗng dưng phóng đại, đại não quay cuồng giống như có tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống đập trúng, dưới chân trở nên mơ hồ, hô hấp cũng suýt nữa đình trệ.
Khuôn mặt người đàn ông dưới ánh mặt trời càng lộ vẻ tuấn lãng, tóc ngắn rủ xuống mi xương, mũi cao anh tuấn, môi mỏng thẳng tắp, đôi mắt đào hoa lạnh như thanh mực, mang theo cảm giác người sống chớ lại gần.
Người đó lúc này đang nghe điện thoại, vừa sải bước vừa nói lưu loát một tràng tiếng Pháp, trời sinh thanh âm có chút mệt lười, gợi cảm mà giàu từ tính.
Nhìn thấy các chủ quản ở cửa tiếp đón, hắn khẽ vuốt cằm, ánh mắt như lơ đãng liếc nhìn về bên này.
Thẩm Băng Đàn không kịp phòng bị chạm vào đôi mắt sâu không đáy kia, da đầu tê rân, chân trong nháy mắt như có vô số rễ mọc ra cắm sâu vào đất, làm người dính lại tại chỗ.
Nhưng ánh mắt người đó cũng không dừng lại quá lâu, chỉ một chút liền nhìn nơi khác.
Trên mặt người đó từ đầu đến cuối luôn mang theo sự lạnh lùng cùng xa cách, giống như không nhận ra cô.
Sau khi cúp điện thoại, người đó cùng nhóm chủ quản thấp giọng trò chuyện việc gì đó, chân dài mở ra trực tiếp đi vào trong.
Thẩm Băng Đàn đứng im tại cửa ra vào, nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp đó, môi hồng nhấp nháy, bàn tay siết chắt lấy góc áo.
Thật không ngờ ông chủ mới của công ty lại là hắn.
Bây giờ từ chức còn kịp không?
- -------
Vốn văn phòng thư lý lúc đầu rộng rãi quạnh quẽ, bây giờ đã không ít người tới, mọi người nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình, khung cảnh lâm vào một mảnh rối loạn.
Tiếng bàn phím xen lẫn tiếng chuột máy tính, cùng âm thanh điện thoại gọi tới, từng phần văn kiện được người truyền người mang đi, bên tai tiếng trò chuyện vang lên không dứt.
Dương Hiên ngồi trong góc, mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được mà thổn thức: “Hèn chi tiền lương lại cao như vậy, thư ký của Tần tổng quả thật không phải người thường, làm việc như đánh trận vậy.”
Thẩm Băng Đàn không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn màn hình máy tính đến xuất thần.
“Có phải hai chúng ta cũng nên làm chút gì đó?” Dương Hiên quan sát bốn phía đều là một mảnh bận rộn, lại hỏi một câu.
Thẩm Băng Đàn vẫn như cũ không đáp lại.
Dương Hiên thấy ánh mắt nhìn máy tính không đổi của cô, đưa tay quơ quơ trước mặt cô.
Thẩm Băng Đàn hoàn hồn, nhàn nhạt lên tiếng: “Sao vậy?”
Dương Hiên: “Sao cậu đột nhiên lại ngẩn người ra vậy, lúc nãy có mấy nữ nhân viên trốn ở đây nhìn lén, mắt nhìn Tần tổng sáng cả lên, đừng nói cậu cũng hoa si rồi nha?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Thẩm Băng Đàn mặt không đổi sắc mở tập văn kiện trên bàn ra xem.
“Không phải hoa si, vậy chính lo lắng bị Tần tổng khai trừ rồi?” Dù sao lúc cậu nói ngài ấy thích đàn ông, trong văn phòng lại mở ra camera giám sát, không biết có bị vị đó nghe thấy hay không.”
Từ lúc nhìn thấy Tần Hoài Sơ, Thẩm Băng Đàn vốn đã đem chuyện này ném đi rồi, lúc này Dương Hiên lại nhắc tới, cô không kìm được nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Nếu sớm biết đó là Tần Hoài Sơ, cô chắn chắc sẽ không nói ra câu kia.
Không đúng, nếu như sớm biết, cô đã không tới đây thực tập!
Trường Hoàn lớn như vậy, công ty cũng rất nhiều, cô ngàn chọn vạn tuyển, cẩn thận từng chút một, thế mà cũng không tránh được anh ta.
Quân Nghị là công ty con của tập đoàn Viễn Thương, sao lúc ở trên mạng tra cô lại không để ý chứ?
Bây giờ lại làm thư ký cho bạn trai cũ, không biết về sau nên làm thế nào đây.
Bị khai trừ…..ngược lại là chuyện tốt.
Lại phải tìm viêc mới.
Tiền lương thực tập cao như vậy thật không dễ tìm.
Đau đầu!
Thẩm Băng Đàn thở dài, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lấy mi tâm.
Tiết Văn đi tới: “Tôi sẽ gửi mấy văn kiện qua Wechat cho hai người, làm quen trước với nghiệp vụ của công ty, Tần tổng đang bận, tối nay ngài ấy sẽ tự mình phỏng vấn hai người.”
Thấy sắc mặt Thẩm Băng Đàn không tốt, Tiết Văn lo lắng hỏi: “Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái?”
Thẩm Băng Đàn lắc đầu: “Không có.”
Dương Hiên đoán Thẩm Băng Đàn tâm tình không tốt là do lo lắng bị sa thải, liền chủ động giúp cô hỏi thăm: “Văn tỷ, hai chúng tôi sớm đã phát hiện ra văn phòng có camera giám sát, không lẽ khảo sát còn chưa kết thúc, còn đang thăm dò chúng tôi sao?”
Tiết Văn cười cười: “Buổi sáng Tề Đặc có đưa cho Tần tổng xem một chút về hai người, nhưng không nhiều.”
Dương Hiên nghe xong trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ: “Cho nên buổi sáng chúng tôi nói chuyện, Tần tổng đều nghe thấy hết?”
“Văn phòng thư ký liên quan đến thương nghiệp cơ mật, có giám sát cũng rất bình thường.” Tiết Văn nhìn hắn băn khoăn một lát, đôi mắt nhắm lại: “Cậu có phản ứng lớn như vậy, hẳn là buổi sáng đã làm việc gì trái lương tâm rồi?”
“Làm gì có! Tôi chỉ là……tùy tiện hỏi một chút thôi.”
“Mau tranh thủ thời gian xem kỹ văn kiện đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, cậu thử nhìn Thẩm Băng Đàn xem."
Dương Hiên nghiêng đầu nhìn, liền thấy Thẩm Băng Đàn đang nghiêm túc xem văn kiện vừa gửi.
Cô nương này thật có lòng nha.
Thẩm Băng Đàn kỳ thật không có nhìn văn kiện, lúc Văn tỷ nói Tần Hoài Sơ đã sớm mở giám sát, đại não của cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái đứng máy.
Một hồi lâu, mới miễn cưỡng bắt đầu khôi phục.
Cô nghĩ đến lúc đó nghe được tiếng “thùng thùng” từ loa phát ra.
Thanh âm đó rất rõ ràng, không phải là Tần Hoài Sơ cố ý chứ, đại biểu cho việc mấy lời cô nói anh đều nghe thấy hết?
Bạn trai cũ ngày xưa lại trở thành ông chủ của mình, vốn dĩ đã đủ lúng túng, anh còn nghe thấy mấy câu nói đó, làm cô xấu hổ vô cùng.
Thẩm Băng Đàn cảm thấy thay vì chờ Tần Hoài Sơ đề xuất sa thải cô thì không bằng chính mình chủ động từ chức, cũng có thể vớt vát được chút mặt mũi.
Thủ tục nhận chức đã làm xong, hợp đồng cũng đã ký, bây giờ cô muốn từ chức có phải cũng nên làm theo quá trình, viết một lá đơn từ chức?”
Nghĩ là làm, cô đóng tệp văn kiện trên máy lại, mở trang word nhập ba chữ “Đơn Từ Chức”.
Vừa đánh xuống khoảng trắng, Tiết Văn đã quay lại.
Liếc thấy nội dung trên máy, cô nhíu mày: “Thủ tục nhận chức vừa mới làm xong, cô làm sao lại muốn từ chức?”
Thẩm Băng Đàn liếm môi, đứng lên: “Văn tỷ, tôi……”
Tiết Văn đánh gãy lời cô: “Sau khi nhận chức, vấn đề đi hay ở của nhân viên đều do Tần tổng tự mình quyết định, nếu cô có chuyện gì thì nên trực tiếp nói với Tần tổng.”
Cô vỗ bả vai Thẩm Băng Đàn, để đối phương lần nữa ngồi xuống: “Cô cùng Dương Hiên canh thời gian, năm phút sau Tần tổng kết thúc hội nghị qua video, hai người trực tiếp vào văn phòng ngài ấy.”
Tiết Văn nói xong, giẫm lên giày cao gót vội vàng rời đi, tựa hồ rất bận.
Thẩm Băng Đàn nhìn thư từ chức trên máy, trong lòng nổi lên cảm giác bực bội.
Dương Hiên an ủi cô: “Cậu lúc đó không nói lớn tiếng, có lẽ Tần tổng không nghe rõ. Công việc này tốt như vậy, lúc trước chúng ta phải vượt qua (3)thiên quân vạn mã để vào đây, vất vả biết bao nhiêu, cậu cứ thế từ chức thì thật đáng tiếc, vô ý làm lợi cho người sau.”
(3) Thiên quân vạn mã: muôn nghìn binh mã; chỉ lực lượng rất đông đảo, hùng mạnh.
Thấy Thẩm Băng Đàn không nói lời nào, hắn nghĩ rồi nói: “Tôi thấy Tần tổng không phải là kiểu người không hiểu lý lẽ, sẽ không vì một câu nói vô tâm mà sa thải nhân viên, hay chờ một lát gặp Tần tổng rồi nói vậy?”
“Tôi không phải vì việc này mà từ chức.” Thẩm Băng Đàn cũng không giải thích, chỉ đơn giản bỏ lại một câu này.
Năm phút, cô vẫn nhanh chóng hoàn thành đơn từ chức, đồng thời in ra.
Vừa kịp thời gian phỏng vấn, Tần tổng bảo hai người bọn họ vào.
Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, Thẩm Băng Đàn xiết chặt đơn từ chức trên tay, hít một hơi thật sâu.
Dương Hiên cũng rất khẩn trương, nhưng cũng không quên an ủi cô: “Lát nữa khoan hãy đưa đơn từ chức, nếu như Tần tổng thật sự tức giận, tôi sẽ giúp cậu nói mấy câu, nói không chừng còn có thể cứu vãn.”
Vừa dứt lời, cửa bị người bên trong đẩy ra.
Tề Đặc đi tới, nhìn Thẩm Băng Đàn nhịn không được dò xét thêm vài lần, từ tốn mở miệng: “Tần tổng đã xem qua CV của hai người, bảo hai người vào trong.”
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ mọi người vì phiếu bá vương cùng dịch dinh dưỡng.
- -----------
Hoàn chương 2: 14h:24
2943K
Lời editor: Tình hình dịch bệnh này càng phức tạp mọi người hãy cẩn thận, thực hiện đầy đử các biện pháp an toàn khi ra ngoài, hạn chế đi ra ngoài khi không cần thiết, không truyền bá những thông tin sai lệch gây mất trật tự. Điều cuối cùng chúc mọi người luôn mạnh khỏe!
Việt Nam cố lên! Việt Nam cố lên!