Diệu Huyền Hàn thấy thế, thầm than thở, “Con biết rõ rồi.”
Thấy hắn thức thời như vậy, An Băng Diệc mềm giọng nói, “Ta đồng ý các ngươi đính hôn trước, hai năm sau lập gia đình.”
Ngục Trừng Nhi thẹn thùng cúi đầu, len lén liếc Diệu Huyền Hàn một cái, Diệu Huyền Hàn nhẹ nắm tay nàng, ánh mắt hàm chứa tình ý ngưng thần nhìn nàng.
Thái dương An Băng Diệc rút rút. Thôi, nữ nhi khó giữ lại, lúc không thấy là tốt rồi.
“Mặc Dạ, à, là Huyền Hàn, theo như lời con nói, không phải con sẽ phải lên đường đến Tuyền Châu sao?” Ngục Thanh Hồng mặc kệ trượng phu nhỏ mọn về điểm này, nàng quan tâm chuyện khác.
“Đúng vậy, nửa tháng sau cử hành nghi thức nhận thức tổ tế thiên, ước chừng một tháng sau đến thành Thiên Tuyền nhậm chức.”
An Băng Diệc và Ngục Thanh Hồng đối diện nhìn nhau một cái, Ngục Thanh Hồng không hiểu hỏi: “Huyền Hàn, sao Hoàng Thượng gấp như thế muốn con đi đón thành Thiên Tuyền?”
Khoé miệng Diệu Huyền Hàn cong cong, “Ba ngày kia ở trong cung, Hoàng Thượng từng cùng con thảo luận qua con đường tương lai như thế nào, con nói thẳng muốn gửi gắm tình cảm với sơn thủy, Hoàng Thượng lập tức hạ lệnh cho con đi đón thành Thiên Tuyền.”
Ngục Thanh Hồng gật gật đầu. Chắc Hoàng Thượng sợ Tam đệ mới vừa tìm về được này cứ như vậy chạy mất? Lấy cái thành vốn thuộc về hắn ra đè ép hắn, Huyền Hàn thoạt nhìn là đứa nhỏ chính trực, tuyệt đối không có khả năng ném trách nhiệm đi bỏ chạy, ánh mắt nhìn người của Hoàng Thượng thật chuẩn.
“Mẹ, đến lúc đó con có thể cùng Mặc Dạ đi thành Thiên Tuyền sao?” Ngục Trừng Nhi một chút cũng không muốn cùng Mặc Dạ tách ra.
“Không được!” An Băng Diệc lập tức phản đối. “Nào có cô nương nào chưa lập gia đình đã bỏ chạy đến nhà đối phương, ra cái dạng gì!” Hắn chỉ còn một nữ nhi cuối cùng này, tuyệt đối không thể!
Diệu Huyền Hàn cũng có chút chán nản, đáy lòng mất mác nho nhỏ.
Ngục Trừng Nhi lập tức suy sụp hạ mặt, buồn bã nhìn cha, Ngục Thanh Hồng thấy thế, vội vàng vỗ vỗ nữ nhi, “Cha con nói cũng phải, Đại tỷ và Nhị tỷ con là không có biện pháp, con còn nhỏ.” Không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của nữ nhi, suy nghĩ một chút d'đ.l/q;đ rồi lại nói: “Nếu không thì, con cách một đoạn thời gian ở này, một khoảng thời gian ở chỗ kia, như vậy được chứ?”
Ngục Trừng Nhi và Diệu Huyền Hàn nhìn nhau một cái, “Được rồi.” Chỉ có thể như vậy.
Thời gian luôn trong lúc vô tình trôi qua, hai ba tháng ngắn ngủi, Ngục Trừng Nhi đã tham gia hôn lễ của Đại tỷ và hôn lễ của Nhị tỷ, vì không nhịn được nhớ Diệu Huyền Hàn, nàng liền xuất phát hướng thành Thiên Tuyền.
Đã cùng Diệu Huyền Hàn tách ra một đoạn thời gian không ngắn, nàng vội vã không kịp nói cho ai đã đến thành Thiên Tuyền, chuyến đi này, có một phần là vì chuyện đính hôn hai tháng sau.
Người tới đón nàng là Nghiêm Lâm, ngắn ngủn mấy tháng, hắn đã từ một tên tuỳ tiện lỗ mãng biến thành nam tử thành thục, tuy nói vẫn có chút lỗ mãng, nhưng đã thay đổi không nhỏ.
“Nghiêm Lâm, Huyền Hàn đâu?” Dưới yêu cầu của mọi người, Ngục Trừng Nhi đổi lời rồi, nhưng nàng vẫn tương đối thích gọi Huyền Hàn là Mặc Dạ.
“Đang trong thành khai triều hội.” Nghiêm Lâm Nhất lúc trước lưu manh, bây giờ nói chuyện đã trở nên vô cùng chững chạc.
“Tới đây mấy tháng, cảm thấy quen thuộc không?” Ngục Trừng Nhi ngồi trong xe ngựa vén một góc màn cửa lên nói chuyện cùng Nghiêm Lâm, một đôi mắt đồng thời quan sát đường phố vào thành. Nhìn như không khác thành Dao Quang lắm, nhưng cảm thấy thương gia hai bên đường buôn bán không được đắt hàng lắm, còn nữa, thương đội ngoại tộc thành Thiên Tuyền cư nhiên lác đác lơ thơ?
Lấy làm ăn mà nói, nàng tự nhận ánh mắt tinh chuẩn, dù sao đã từng trông coi một Tứ Quý các khổng lồ phức tạp.
Khoé miệng Nghiêm Lâm giật nhẹ, “Hoàn hảo.” Thói quen? Nói giỡn! Hắn hiện tại hận không thể quay ngược thời gian! Sớm biết ban đầu không nên bởi vì áy náy mà đáp ứng cùng đi tới nơi này, cái gì mà thần tử trong thành đều là ăn tươi nuốt sống hết!
“Bây giờ ngươi giúp Huyền Hàn việc gì?” Hắn sao lại có dáng vẻ cắn răng nghiến lợi? Ngục Trừng Nhi liếc hắn một cái, ánh mắt quay lại trên đường cái, càng xem lông mày nhăn càng chặt.
“Ta phụ trách quản lý sự vụ trong thành.”
Chính là tổng quản nội thành chứ sao. Ngục Trừng Nhi chau chau mày, trong lúc bất chợt đã hiểu vì sao sắc mặt Nghiêm Lâm khó nhìn đến vậy, đừng xem tổng quản gọi không dễ nghe, nhưng là một tổng quản nội thành, cùng giống thái giám tổng quản trong Hoàng cung, đó là một vị trí, từ ăn, ngủ, mặc, ở của thành chủ cho tới tôi tớ uống một ngụm trà đều phải trông nom, việc vừa nhiều vừa tạp, không trách cá tính hắn thay đổi như vậy.
Xe ngựa nhẹ nhàng linh hoạt nhanh chóng tiến vào nội thành, sau đó đổi sang xe nhỏ chuyên dụng của nội thành.
Ngục Trừng Nhi chú ý tới lúc nàng xuống xe, trong một bên tôi tớ nghênh tiếp có mấy nha hoàn trực tiếp ngước mắt nhìn nàng. Nàng không khỏi chau nhẹ mày, những nha hoàn kia thấy ánh mắt không vui của nàng, vội vàng rũ mắt xuống.
“Ngươi đi thư phòng thành chủ, ta còn có chuyện, buổi tối sẽ vì ngươi đón gió tẩy trần.” Nghiêm Lâm nói với nàng.
Gật đầu một cái, “Ngươi có chuyện thì đi giải quyết trước đi.” Ngục Trừng Nhi đi theo Ngọc Hương và Huệ Hương, lên một chiếc xe nhỏ xanh đậm.
Hai người mỗi người đi một ngả, xe nhỏ nhanh chóng chở nàng đi hướng thư phòng, nàng quan sát bốn phía, mặc dù quy cách bên trong Thất Tinh Thành xê xích không nhiều, nhưng mỗi một tòa thành vẫn có chỗ khác nhau, lấy thành Dao Quang mà nói, bởi vì cá d;đ'l.q/đ tính và thói quen của An Dạ Hàn, cho nên thành Dao Quang trên căn bản bất luận là đình viện và tòa nhà nào, đều là nghiêng về phong cách tinh xảo khiêm tốn hoa mỹ, về phần thành Thiên Tuyền. . . . . . Nàng có chút trợn mắt há mồm.
Nóc nhà vàng sáng kia xảy ra chuyện gì? Dõi mắt có thể thấy, tất cả đều là mái hiên đỉnh ngói sáng chói, hoa cỏ trong sân nhà chẳng phân biệt nổi chủng loại, có cái nở rộ, có cái khô héo hoang vu.
“Tiểu thư, trong thành thế nào lại. . . . . .” Ngọc Hương ngượng ngùng nói thẳng, nàng cảm thấy trong này so ra còn kém Tứ Quý các.
“Ừ.” Ngục Trừng Nhi gật đầu không nói lời nào. Đã qua hơn hai tháng, tòa nội thành còn có bộ dáng này, thế đại biểu cái gì?
Đại biểu thành Thiên Tuyền có một lỗ thủng nát lớn đến thế nào, hai tháng sau còn có nghi thức đính hôn phải làm, như vậy thành chủ có thể gặp người sao?
Không lâu sau, xe nhỏ ngừng lại, bọn họ dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, đi thẳng tới thư phòng của Diệu Huyền Hàn.
Ngục Trừng Nhi phất tay một cái, khiến nha hoàn và bọn Ngọc Hương lui ra phía sau nàng, vỗ nhẹ nhẹ mặt, che giấu tâm trạng nặng nề vừa rồi, nâng lên nụ cười ngọt ngào, thời điểm đang muốn đẩy cửa ra đi vào, trong thư phòng có âm thanh truyền tới.
“Ừ. . . . . . thành chủ đại nhân, người ta cho người ăn quả nho, há mồm, a!” Âm thanh ngọt ngấy làm cho người ta nghe không khỏi nổi lên da gà.
“Càn rỡ! Đây là thư phòng, ngươi cư xử như nữ tử thanh lâu còn ra thể thống gì?” Một tiếng nam tử trách móc.”Thành chủ đại nhân, thành chủ phu nhân tương lai sắp đến, cô gái kính như thế này xin ngài mau mau đuổi đi mới đúng.”
Một âm thanh người khác tương đối già phụ hoạ.
Nụ cười xinh đẹp của Ngục Trừng Nhi trong nháy mắt cứng đờ, lông mày vặn vặn. Thế nào mỗi lần đến thư phòng tìm người đều không có chuyện gì tốt? Bực mình nháy mắt với Ngọc Hương.
Ngọc Hương tiến lên một bước, dựa vào cánh cửa thông báo, “Thành chủ đại nhân, Tam tiểu thư thành Dao Quang đã đến, đang ở ngoài cửa cầu kiến.”
“Vào đi.” Âm thanh Diệu Huyền Hàn vang lên.
Hai nha hoàn Ngọc Hương, Huệ Hương một trái một phải đẩy cửa gỗ thư phòng ra, dìu Ngục Trừng Nhi chầm chậm vào bên trong.
Không khí trong thư phòng có điểm quái dị, Diệu Huyền Hàn ngồi ở sau cái bàn gỗ sơn đen, đứng bên cạnh là mỹ nhân mặc váy đỏ, trước bàn đọc sách có hai nam tử trung niên, bên cạnh còn một vị cô nương nũng nịu.
Thời điểm Ngục Trừng Nhi nhìn thấy mỹ nhân váy đỏ thì sửng sốt một chút, nháy mắt mấy cái, lại một bộ dạng như không có gì đi tới trước bàn.
“Nàng đã đến rồi, đi đường cực khổ.” Thật vất vả mới thấy hình bóng luôn luôn tưởng niệm, biểu tình Diệu Huyền Hàn trở nên nhu hòa đi rất nhiều.
“Một đường đi đều tốt, không cực khổ, đa tạ thành chủ quan tâm. Trừng Nhi quấy rầy thành chủ?” Nhẹ nhàng phúc thân bán lễ, quy củ một điểm cũng không chê trách.
“Các ngươi đi xuống trước.” Diệu Huyền Hàn thấy nàng tới, lười đi ứng phó với mấy người có tâm tư kia.
Hai nam tử trung niên nhìn nhau một cái, một người trong đó tiến lên một bước nói: “Thành chủ đại nhân, trong nội thành còn chưa có nữ quản sự, tiểu nữ mặc dù còn bé, nhưng từ nhỏ đã theo d:đ'l.q/đ phu nhân học tập xử lý chuyện nhà, kính xin thành chủ phân ưu cho tiểu nữ, tạm thời nhậm chức quản sự để chiêu đãi khách quý đây.”
Sắc mặt cô nương nũng nịu bên cạnh kia đỏ lên, xấu hổ cúi đầu, nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc trộm khuôn mặt anh tuấn của Diệu Huyền Hàn.
“Đi ra ngoài!” Diệu Huyền Hàn chẳng thèm khách khí với bọn họ, giọng nói và sắc mặt chuyển một cái, lạnh như băng liếc bọn họ.
Ba người đồng thời run rẩy, hai nam tử không hề nói nhiều nữa, im lặng lui ra ngoài, cô nương kia đi trước, nhìn Ngục Trừng Nhi nhiều thêm một cái.
Chỉ còn sót lại mỹ nhân váy đỏ, kiều mỵ cười một tiếng, đưa tay khoác lên bả vai Diệu Huyền Hàn, ném một cái nhìn mị hoặc với Ngục Trừng Nhi.
Ngục Trừng Nhi không nhịn được liếc mắt, “Làm sao ngươi lại ăn mặc thành bộ dáng này?” Một màn này thật đúng là quen mắt.
Mỹ nhân váy đỏ. . . . . . Nguyên Hồng Đình nhìn nàng xem thường, “Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao?” Có lầm hay không, đại gia hắn hy sinh sắc đẹp còn không phải vì hai người bọn họ?
“Nam nhân của mình tự đi mà chăm sóc cho tốt.” Lười biếng duỗi cái lưng mỏi, Nguyên Hồng Đình ngáp một cái chuẩn bị đi, đi hai bước, quay lại nói với hai nha hoàn, “Hai người các ngươi còn ở trong thư phòng làm gì?”
Ngọc Hương và Huệ Hương nhìn nhau một cái, hé miệng cười cười, vội vàng đuổi theo bước chân của hắn đi ra khỏi thư phòng.
Vừa đóng cửa, Ngục Trừng Nhi liền rơi vào một lồng ngực to lớn, dưới cằm được đầu ngón tay nâng lên, hơi thở ấm ấp xông vào mũi.
Diệu Huyền Hàn ôm nàng thật chặt không thả, hôn sâu môi ngọt ngào của nàng, cho đến khi hai người thở không nổi thì mới tách ra. Hắn đổi sang ôm eo thon của nàng, vùi đầu vào tóc nàng, thỏa mãn khẽ cười.
Ngục Trừng Nhi ôm hắn ngơ ngác cười cười, một lát mới lấy lại tinh thần, “Huyền Hàn, huynh và Hồng Đình đang giở trò gì đó?” Nguyên Hồng Đình trang điểm thành như vậy khẳng định có nguyên nhân.
Diệu Huyền Hàn hơi mím môi, bàn tay mơn trớn mái tóc dài của nàng, suy nghĩ một chút, mới nói với nàng tình huống hiện tại của thành Thiên Tuyền.
Thành Thiên Tuyền quả nhiên giống như suy nghĩ của bọn họ, lâu không có thành chủ chân chính, người phía dưới dĩ nhiên nổi lên dị tâm, mà sở trường trông nom của Hoàng Đế là binh mã thành Thiên Tuyền, khiến những quan văn kia muốn gây chuyện lật trời cũng không được.
Bất quá, chỉ như vậy đã đủ để thành Thiên Tuyền loạn thành một đoàn, tất cả thế tộc chỉ lo quyền lợi của mình, cả tòa thành chỉ kém không cải danh đổi họ thành của những người đó, đừng nói gì đến kim khố nội thành ngoại thành, hết một khoản lại một khoản sổ nợ rối mù, khiến cho hắn mệt mỏi.
“Cái này cùng Hồng Đình ăn mặc như vậy có quan hệ gì?” Nghi ngờ nhìn hắn, nàng muốn nghe không phải là những thứ này, mặc dù cũng rất quan tâm, nhưng trọng điểm là một cái khác.
“Nàng biết.” Diệu Huyền Hàn không cho nàng đơn thuần thành ngốc, đều là hài tử Ngục Thanh Hồng giáo dưỡng, làm sao có thể kém được.
Ngục Trừng Nhi không hài lòng bĩu môi, nhưng nhìn hắn thành thực. Nghĩ là biết, vốn không có cọp trên núi, hiện tại đột nhiên xuất hiện một con mãnh hổ, đám khỉ kia dĩ nhiên liều mạng quấy rối, còn vọng tưởng nhét nữ nhân vào bên cạnh hắn khi làm nội gián.
“Cái cô nương nũng nịu vừa rồi đó?”
Diệu Huyền Hàn cười, chính nàng mới là mỹ nhân nũng nịu cả mười phần, cư nhiên bây giờ d.đ/l,q'đ lấy từ này cho người khác dùng, “Là nữ nhi nhỏ nhất của trung thư lệnh, thế nào? Thích nàng ta?” Suy nghĩ một chút, từ nhỏ đến lớn nàng gần như không có khuê trung mật hữu gì, một mặt bởi vì vị trí và hoàn cảnh, một mặt khác là vì cá tính.
“Đừng giả bộ, vừa rồi huynh không nghe thấy sao? Người ta nói muốn nàng ta giúp một tay để chiêu đãi khách quý là muội!” Ngục Trừng Nhi nói giọng ê ẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó. Cái gì nha, coi nàng như khách, cái nữ nhân đó nghĩ lấy tư thế chủ nhân chiêu đãi nàng sao?
“Ta chỉ có nàng.” Diệu Huyền Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của nàng.
Mặt Ngục Trừng Nhi đỏ lên, cao hứng cười, “Ừ, muội cũng chỉ có huynh.” Nàng bỗng nhiên chú ý tới quầng mắt hắn xanh đen, đưa tay chạm một cái. “Không cần quá mệt mỏi, có gì cần muội giúp một tay không?” Nàng không chịu nổi khi nhìn hắn như vậy.
Diệu Huyền Hàn vốn muốn lắc đầu, nhưng nhìn nàng, đột nhiên trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, “Có, một chuyện rất quan trọng.”
“Ừ?” Nghiêng đầu, nàng không hiểu nhìn hắn.
Diệu Huyền Hàn ngoắc ngoắc khóe môi, đáy mắt vui vẻ.