Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 13: Chương 13: Chương 5.2




- Anh đánh thức em sao?

Cô lắc đầu, thay anh lau mồ hôi lạnh trên trán, rốt cuộc không nhịn được hỏi ra lời:

- Rốt cuộc anh đang sợ cái gì?

Cô có thể cả đời cũng không hỏi, nhưng không có biện pháp ngồi tâm hồn anh chịu thống khổ đau đớn, anh nhất định không biết, trong giấc mộng anh tháo xuống ngụy trang khi đó nỉ non vụn vỡ, có nhiều tuyệt vọng vô dụng, bất kỳ một người phụ nữ nào thương anh, làm sao có thể làm bộ như không có chuyện này?

Lời nói vừa hỏi khỏi miệng, cảm giác thân thể anh cứng lại, kéo hai cánh tay cô ôm ra, vén chăn xuống giường.

Bóng vàng dưới ánh đèn, hắn đứng nghiêm ở trước cửa sổ bóng dáng của, cô tuyệt mà thê lương, vậy là ai cũng phất không đi cô đơn. Một khắc kia, nàng cảm thấy mình cùng hắn cự ly thật là xa xôi, hình như, nàng chưa bao giờ từng đã đến chỗ đó, đụng chạm lấy tim của hắn ——

- Anh có muốn. . . . . . đi gặp bác sĩ tâm lý không? - Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, trong lòng anh có nút không giải được, ban đêm luôn ngủ không ngon, cơ thể của anh đã đủ tệ, không chịu nổi nhiều hành hạ tinh thần hơn.

Anh yên lặng hồi lâu, hồi lâu, lời nói ra cũng là ——

- Anh nghĩ, chúng ta vẫn cứ chia phòng ngủ đi. Anh không muốn ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ của em.

Đây không phải là vấn đề ảnh ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ! Anh cho là mới bắt đầu tại sao cô muốn tới đây ngủ với anh? Chính là không muốn một mình anh bị vây trong ác mộng khó có thể thoát thân, cô muốn ôm anh, cho anh sức mạnh vững vàng, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như cô làm rất tệ, nút thắt chặt của anh cô không giải được, anh thậm chí cái gì cũng không nguyện ý nói cho cô biết.

Hôm nay chia phòng, còn lần tới? Có phải là nói chia tay hay không?

Khi anh xoay người kéo cửa phòng ra thì âm thanh thật thấp của cô truyền đến từ sau lưng ——

- Tiếp nhận cảm tình của anh, khiến cho anh rất khó khăn ư?

Anh ngạc nhiên, quay đầu nhìn cô.

- Sao em nghĩ như vậy?

Cô cười khổ.

- Anh không cần gạt em, em có mắt, cũng có cảm giác, anh không hề vui.

Cô chưa từng quên, ban đầu không phải anh muốn tình yêu, cô không thể nào không cảm thấy, lui tới cùng cô đối với anh mà nói là quyết định vô cùng khổ sở, mới có thể khiến anh có áp lực lớn đến mức ác mộng liên tiếp vào ban đêm.

Nếu như anh không có biện pháp vượt qua điểm này, bọn họ tiếp tục như thế nào? Cô cho anh thứ đáng sợ nhất, anh ép buộc mình tiếp nhận, thỏa mãn tất cả hy vọng của cô, nhưng chỉ có một mình cô vui vẻ hẳn không đủ, mộng đẹp của cô là xây dựng trên nỗi đau khổ của anh, dung túng như vậy, làm thế nào lại là hạnh phúc?

Anh không nói.

Yên tĩnh giống như trầm mặc tràn ngập lẫn nhau, mà anh ngay cả một câu phản bác giải thích cũng không nói ra.

Sự thật, rõ ràng như vậy.

Anh, quả thật không hạnh phúc; anh, đúng là miễn cưỡng bản thân.

Tình yêu, mới là căn nguyên làm anh thống khổ.

Nụ cười của cô, mỗi một ngày yên lặng.

Rõ ràng tình yêu cuồng nhiệt là chuyện ngọt ngào nhất thế giới, nhưng cô một chút xíu tư vị hạnh phúc cũng không cảm thấy.

Tâm sự của cô nặng nề, Chiêm Tuệ Dung đã nhận ra, cười nhạo báng cô:

- Hì, cô gái nhỏ may mắn nhất khắp thiên hạ, đang phiền não bạn trai quá thương cậu, hạnh phúc đến không biết nên làm thế nào phải không?

Cô không còn hơi sức nâng mắt.

- Chớ giễu cợt tớ, tớ bây giờ đang mê mang không biết nên sao làm sao mới phải.

- Mê mang cái gì? Không phải Lương Vấn Hân đối với cậu rất tốt? - Đây chính là người phụ nữ được yêu nhiều quá mà buồn trong truyền thuyết sao?

- Nhưng tớ cảm thấy được, anh ấy dường như có tâm sự rất nặng nề, hỏi anh ấy anh ấy lại không nói cho tớ. Tớ cảm nhận được. . . . . . tớ giống như đang ép buộc anh ấy lui tới với tớ, làm cho anh ấy rất khó khăn.

Chiêm Tuệ Dung suy nghĩ một chút.

- Anh ấy có từng nói yêu cậu không?

Cô sững sờ.

- Không có. - Chưa từng có.

Mới bắt đầu, là cô cho rằng, tình cảm cũng không nhất định cần nói ra miệng, quan trọng là làm thế nào, hôm nay hồi tưởng lại, không phải là anh không nói, mà là. . . . . . mình có lẽ cũng không rõ ràng?

Tồn tại mà không nói, và không xác định có tồn tại hay không, đó hoàn toàn là hai việc khác nhau.

- Chuyện giữa các cậu, tớ là một người ngoài hẳn không nên nói quá nhiều..., nhưng cho tới nay, tớ luôn cảm thấy cái gì anh ấy cũng thuận theo cậu, thuận đến có điểm không giống như đang đối đãi với bạn gái, vậy thật sự là tình yêu sao? Tớ không thể thay cậu phán đoán, tình cảm là cậu đang cố, anh ấu có phải thật yêu cậu không, chính cậu cảm giác chuẩn nhất, tớ chỉ có thể nói, nếu như ở chung một chỗ hai người đều không vui vẻ, vậy còn không bằng chia tay sảng khoái, cần gì hành hạ lẫn nhau, tối thiểu trước kia làm bạn bè cũng không có những phiền não này, có vài người thích hợp làm bạn, không thích hợp làm người tình.

Chia tay? ! Quan Tử Dung đột nhiên chấn động.

Chia tay với Lương Vấn Hân, chuyện như vậy cô chưa từng hề nghĩ ngợi!

- Đầu tớ thật là đau, tiểu Tuệ, cậu để cho tớ suy nghĩ thật kỹ một chút.

Chiêm Tuệ Dung nhún nhún vai.

- Vậy cũng tốt, tự cậu hiểu rõ ràng, tớ đi về trước đây.

Không phải anh thật sự yêu cô? Những lời này, ngay từ trước khi tiểu Tuệ nói, cô cũng đã tự hỏi mình lặp đi lặp lại trăm nghìn lần.

Anh đối với cô rất tốt, cưng chiều tới cực điểm, nhưng cái này chẳng lẽ đã đại diện cho tình yêu rồi sao? Ba mẹ cũng cưng chiều cô, anh chị cũng đối với cô xin gì được nấy, cưng chiều và tình yêu, trước đến giờ luôn không thể vạch lên ngang bằng, tình cảm có quá nhiều diện mạo, trừ tình yêu, còn có tình thân, tình bạn. . . . . . rất nhiều rất nhiều, tình cảm anh đối cô, là loại nào?

Ở cùng hơn một năm, cô cũng hiểu ít nhiều, người đàn ông này nhiều tịch mịch, lại sợ cô độc một mình cỡ nào, bởi vì cái ngày đó, cô hết nghỉ đông trở lại, chăm sóc anh bị bệnh, cho anh khát vọng ấm áp và quan tâm, thái độ của anh từ một ngày đó trở đi, sinh ra biến hóa vi diệu.

Sau đó ở bệnh viện trở về ít lâu, khi tỉnh lại người bên cạnh là cô, anh rất tự nhiên liền hỏi cô cần cái gì?

Thật ra thì mặc kệ lúc ấy đáp án của cô là gì, anh cũng sẽ đồng ý nhỉ? Anh chỉ đang thuận theo tâm ý của cô mà làm, không nhất định thật là anh muốn.

Nói một cách thẳng thừng, đây chẳng qua là một loại tình cảm lệ thuộc và phó thác lúc cô đơn, khi anh bị cô độc vô cùng vô tận cắn nuốt thì mặc kệ người vươn tay chính là ai, anh cũng đều quý trọng nắm chặt tất cả.

Anh chi ừ, bị tịch mịch mờ mắt, tham luyến ấm áp cô cho.

Đó không phải là yêu.

Nhưng bởi vì cô thương anh, muốn cho anh tình yêu, cho nên bọn họ thành quan hệ thế này.

Một người e ngại tình yêu, sao có khả năng lại đi yêu ai đó? Ban đầu cô vị vui sướng làm choáng váng đầu óc, lại bỏ quên điểm này.

Như vậy, so với vơ vét có sự khác biệt gì? Bởi vì cô theo đuổi anh, chủ động bày tỏ tình cảm, cho nên anh ép buộc mình tiếp nhận, khi áp lực lớn đến mức tâm linh không cách nào chịu đựng gánh nặng nữa thì mới có thể khiến cho tình yêu đi qua thành bóng ma quấn lên người anh, ban đêm ác mộng liên tiếp.

Cô hình như có chút hiểu tâm tình của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.