Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 16: Chương 16: Chương 6.2




Lương Vấn Hân xem thường không để ý tới cô bực mình, đưa tay xoa xoa tóc của cô, ác ý chất làm loạn tóc cột đuôi ngựa, cô đang muốn mở miệng mắng chửi người, anh cười cười, giọng vô cùng dịu dàng nói: “Nếu quả thật động lòng, thì phải nắm lấy cho thật chắc, không nên bỏ qua bất kỳ cơ hội có thể khiến mình hạnh phúc.”

Chữ nghẹn lại trong cổ họng, cô sững sờ nhìn anh.

Có loại Ex. Boyfriend (bạn trai cũ) này không? Còn có thể thảo luận tình yêu mới với cô, khích lệ cô mở lòng ôm ấp tình yêu, có phải có hơi quá hào phóng không?

“Ngây ngô!” Anh cong khớp xương ngón trỏ, gõ lên trán cô một cái, dẫn đầu bước về phía trước.

“Cái gì đó. . . . . .” Cô sờ sờ cái trán, đuổi theo sau.

Đây không phải là quá có lòng sao?

Xuống lầu lấy báo, nhìn thấy bóng dáng chần chừ ở cửa ra vào, có người từ trong tòa nhà ra ngoài, lập tức quay đầu ra làm bộ lơ đãng nhìn sang.

- Ôi, thật là vừa khéo, cậu muốn đi học sao ——” Giọng nghẹn ngào, ra ngoài là cô gái có thân hình tương tự Tử Du, còn gặp một cái xem thường.

Lương Vấn Hân thiếu chút nữa cười to lên.

Người này ngu ngốc sao? Tạo ra không hẹn mà gặp?

Với phương pháp theo đuổi của cậu ta, theo đuổi một trăm năm cũng đuổi không kịp Du Du.

Chưa từng thấy người có phẩm chất ngu ngốc thế này, ngay cả tán gái cũng sẽ không! Thật sự không nhìn nổi, anh đi lên trước, miễn cưỡng ném ra một câu: “Nếu cậu lạnh rét sương rét tới viêm phổi, nói không chừng lòng dạ Tử Du mềm xuống thương hại cậu, xách tam sinh(*) làm quà đến bệnh viện thăm cậu.”

(*) Tam sinh: ba loại gia súc để cúng tế: bò, dê, lợn

“Ồ!” Sinh viên nam vừa nghe, quả nhiên lâm vào trầm tư.”Có thật không?”

“. . . . . .” Làm tổn hại người dựa vào thiên phú, bị tổn hại dựa vào tuệ căn. Lần đầu gặp phải người không có tuệ căn như vậy, làm tổn hại thật không có cảm giác tốt gì.

“Chí khí cậu chỉ lớn chút xíu vậy thôi?” Trực tiếp nói trắng ra cho rồi. “Cần phải dựa vào thực lực đuổi người tới tay, nếu không cút ngay lập tức. Tôi không nói chuyện với phế vật chỉ cần đạt được chút đồng tình liền thỏa mãn.”

“Nhưng. . . . . . em không biết theo đuổi. . . . . .”

“Chữ kém viết thế nào cậu biết không?” Đàn gái người ta cũng mở ra danh sách để cho cậu ta đuổi theo, còn đuổi không tới tay, trách ai?

“. . . . . .” Người này nói chuyện thật là ác độc, vừa mở miệng liền đâm vào người thấy máu.

Lương Vấn Hân than thở. Cha mẹ người này rốt cuộc có biết mình tạo cái nghiệt gì hay không? Lại có thể sinh ra cái người kéo thấp người bình quân thông minh tài nghệ của Đài Loan.

“Tử Dung không ưa thích bị người ta dây dưa chòng chọc bức bách, bỏ cái kỹ xảo biểu diễn mất mặt của cậu đi, không cần tạo ra cảnh tượng gì mà không hẹn mà gặp nữa, mỗi thứ tư cô ấy đều có tiết thứ nhất, thời gian rất gấp, thường thường không còn kịp ăn điểm tâm, thức thời tự mình biết nên làm như thế nào?”

“Biết, biết!” Ôi, thật là một ánh rạng đông dưới đáy cốc tuyệt vọng.

“Tháng sau sinh nhật Tử Dung, hẹn xem xem cô ấy có muốn đi ra ngoài với cậu không, ngộ nhỡ ông trời không có mắt bị cậu che mất, đừng tặng quà tặng gì quý giá, có bản gốc cuốn sách cô ấy tìm rất lâu vẫn không tìm được, tôi chỉ tên sách và cửa hàng cho cậu, lấy cái đó làm quà sinh nhật là được. Còn nữa, đừng làm trò bịp bợm một đống hoa tươi ánh nến lãng mạn, cô ấy không ăn nỗi, xem phim với cô ấy, tay cô ấy chịu cho cậu nắm mà nói, lập tức dắt cô ấy dạo quanh chợ đêm ăn một vòng, như vậy cô ấy đã rất vui vẻ rồi.”

“Thật sự. . . . . . như vậy là được rồi sao?” Dáng vẻ người đàn ông này thoạt nhìn không quá lương thiện, rất sợ bị hãm hại.

“Nếu không cậu cứ tiếp tục phơi sương lạnh, đợi cô ấy đến bệnh viện thăm cậu.” Mặc kệ cậu ta, xoay người muốn đi vào.

“Á, không có, không có, tôi tin tưởng anh, cám ơn anh Quan!”

Lương Vấn Hân lạnh lùng lườm cậu ta một cái.”Tôi không phải anh trai của cô ấy.”

Hả? Bọn họ không phải ở cùng một chỗ sao? Nhìn thấy bọn họ cùng vào cùng ra nhiều lần, thì ra là. . . . . . không phải anh em?

Nhìn bộ dạng ngây ngô thất thần kia, Lương Vấn Hân thở dài. Chỉ với cậu ta? Muốn theo đuổi được Dung Dung, khó khăn!

Khó khăn, nhưng cũng không phải là không thể nào.

Tại sao giúp cậu ta? Có lẽ bởi vì, cậu ta có một tấm lòng hết sức chân thành, rất thuần khiết, không quanh co yêu Tử Dung, mặc dù trong mắt người ngoài xem ra rất ngây ngô, rất ngu ngốc, nhưng là một phần thật lòng đáng quý.

Sinh nhật Tử Dung qua một tháng, đồng ý làm bạn gái của cậu ta rồi. Quá trình từ bạn bè đến do dự, suy tính, rồi đến cảm động, cuối cùng gật đầu tiếp nhận theo đuổi, Lương Vấn Hân đều rõ ràng, từ miệng Tử Dung, biết nàng hoàn chỉnh lòng dạ, nhìn cô động lòng, bắt đầu một đoạn tình cảm hoàn toàn mới.

Hai tuần lễ cuối cùng sắp kết thúc đại học năm 3, Quan Tử Dung thi cuối kỳ xong, trước thời gian về nhà, lúc ra thang máy vừa dịp Lương Vấn Hân tiễn chủ cho thuê nhà tới cửa.

Chào hỏi, đóng cửa đi vào trong nhà, cô rót ly nước, uống hai miệng giải khát mới hỏi: “Chủ cho thuê nhà tới làm gì?”

Dù thế nào cũng sẽ không phải thu tiền thuê phòng chứ? Khi đó ký hợp đồng là ký một năm, thời điểm ký đã nộp xong trước tiền thuê một năm rồi. Vợ chồng chủ cho thuê nhà cũng rất thân thiết, nghe nói con của bọn họ đi học ở nước ngoài, cho nên tương đối thông cảm những học sinh ở vùng khác, đối đãi như con của mình, cơm thuốc gây đau khổ cho Lương Vấn Hân có một nữa đều là học được từ bà chủ nhà.

“Không có gì, tới quan tâm chất lượng nghỉ trọ của chúng ta.

“À.” Nhét cơm chiên bữa trưa mua được vào trong tay anh, lại chui vào trong phòng bếp, nhanh chóng chiên cá, xào thêm một đĩa mầm đậu nành ra ngoài, anh còn bưng hộp giấy đang thất thần.

“Lương, anh ngẩn người cái gì? Em mới vừa hỏi anh đó.”

“À? Em vừa nói gì?”

“Em hỏi anh, cháo gà nhân sâm nấm hương trong nồi, sao anh không uống? Em chuẩn bị cũng rất lâu đấy!” Lần này cũng không có gì cay đắng lộn xộn nữa, làm cho vị ngọt, anh vẫn còn không nể mặt.

“Thật xin lỗi, anh quên.”

Đang nhặt xương cá, bận bịu gạt thịt cá vào trong hộp đồ ăn của anh, Quan Tử Dung kinh ngạc nhíu mày nhìn anh.

Anh đang nói “Thật xin lỗi” ư! Cái miệng hư này trên căn bản là không xin lỗi, trừ một lần chia tay đó. Anh rốt cuộc có biết mình đang nói gì không?

“Lương, anh ổn chứ?” Cả người anh thoạt nhìn mất hồn, nói chuyện đều không thông qua đại não rồi.

“Ổn cả. Hôm nay sao về sớm vậy? Không ở cùng ngu công nhà em?”

Cái miệng hư này!

Trước đây lúc Dư Thư Hiền đang đuổi theo cô, anh giễu cợt người ta rất giống ngụ ngôn học, có dốc sức làm, sau lại ác liệt hơn, trực tiếp gọi trước mặt người ta: “Dư Công Thư Hiền, lại tới dời núi rồi sao? Thật là cảm động trời.” (đoạn này chắc liên quan tới chơi chữ, không thể hiểu nổi _ _ )

Cái gì mà Dư Công Thư Hiền, cũng không phải là đọc thư báo tang, cần người thân trả lễ nữa rồi đây! Dư Thư Hiền mỗi lần đầu bị anh cay độc đến không đáp lời được.

Không phải cô đang nói..., cái miệng kia sẽ không tích chút đức nào, sau khi chết nhất định sẽ xuống địa ngục.

Nhưng mà hôm nay cô không có tâm tình uốn nắn anh.

Thấy cô giống như đang suy tư đạo lý cuộc đời gì lớn, không tập trung ăn cơm chiên, anh để hộp thức ăn xuống, ngồi vào bên người cô .”Cãi nhau?”

“Không có, cái đồ quạ đen.” Suy nghĩ một chút, vẻ mặt cô thành thật hỏi anh: ”Haiz, Lương, em hỏi anh này, người yêu có nhất định phải làm ‘loại chuyện đó’ hay không? Không làm sẽ rất kỳ quái sao?”

Loại nào chuyện? Ánh mắt theo cô liếc cơm chiên một cái, anh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

“Không kỳ quái, nhưng làm cũng không ngoài ý muốn. Thế nào đột nhiên hỏi cái này?”

“Đột nhiên tán gẫu tới với đàn em xã đoàn , hỏi tiểu Tuệ, tiểu Tuệ một mực bảo em thử nhìn một chút, tất cả mọi người cảm thấy, lui tới hơn một năm, không có gắn bó trên giường rất kỳ quái.”

Chuyện như vậy là vấn đề cảm giác, không hề có một chút quan hệ với thời gian được không? Bọn họ lui tới nửa tháng lên giường, không có nghĩa là mỗi đoạn tình yêu đều phải làm theo đó.

“Thái độ Dư Thư Hiền như thế nào?”

“Thư Hiền không có nói gì..., cậu ấy chưa bao giờ miễn cưỡng em cái gì, nhưng. . . . . . cảm giác rất có lỗi với cậu ấy. Nhìn người khác bạn bè trai gái ngọt ngọt ngào ngào, không biết cậu ấy có không thăng bằng trong lòng không.”

Lương Vấn Hân chỉ nhích lông mày lên liếc nghiêng cô, mặt nhàm chán ngồi lại chỗ ăn cơm chiên của anh.

“Này, thái độ của anh là gì hả!”

“Muốn cùng em ân ái cũng không phải là anh, hỏi anh làm gì?” Làm sao anh biết cô và Dư Thư Hiền có bao nhiêu lửa dục khó nhịn? “Sau này ít lấy vấn đề nhàm chán như vậy tới lãng phí dung lượng não của anh.”

Cô có làm phiền anh? Rõ ràng chính là tự anh tới đây hỏi.

Ăn xong bữa trưa, cô tự giam mình ở trong phòng một buổi chiều, bên tai Lương Vấn Hân hiếm khi được yên tĩnh, xem một vài tạp chí giết thời gian.

Nụ cười người mẫu này vô cùng ngọt, thần vận có mấy phần giống như người nào đó, anh nghiêm túc nghiên cứu góc độ ánh sáng trên khuon mặt, tỷ lệ ngũ quan. . . . . .

Leng keng! Máy vi tính để đó không dùng truyền đến lời gọi nhiệt tình.

Mắt anh liết cửa sổ MSN nhảy ra. Tám phần lại muốn tán gẫu chút phế liệu năm bốn ba gì đó không bổ ích. Anh làm bộ như không thấy, tiếp tục nghiên cứu tỷ lệ xinh đẹp ngọt ngào trên tạp chí.

Leng keng, leng keng, leng keng. . . . . .

Cửa sổ chấn động mấy lần liên tục, đại lão gia anh cuối cùng nể mặt nhìn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.