Khẩu Vị Nặng

Chương 28: Chương 28




Là một cặp đôi tương đối nổi tiếng trong trường, tôi và Tiền Đường bị theo dõi, bị chụp ảnh rồi còn bị đồn đãi nữa. Hai chúng tôi vốn cũng không để trong lòng, nhưng mấy bạn học thích chụp ảnh à, lúc chụp ảnh có thể có chừng mực một chút hay không???

Tôi vừa về đến phòng ngủ, liền cảm thấy không khí có chút khác thường, ba tên biến thái kia đang nhao nhao nhìn về màn hình máy tính mà cười ha hả, nhìn thấy tôi trở về, lại càng cười dâm đãng hơn. o(╯□╰)o

Tôi không rõ chân tướng, đi qua bên cạnh Từ Thiên Tài, nhìn một cái vào màn hình máy tính của cô ấy, vừa thấy, khốn! Chuyện gì đây!

Dưới ánh đèn lờ mờ, Tiền Đường nhắm mắt lại, chuyên chú mà thâm tình, khuôn mặt ngày thường lạnh nhạt kiêu ngạo, lúc này ở dưới ánh đèn như hồ nước mùa xuân, dịu dàng động lòng người, làm cho người khác nhìn vào nhịn không được mà rung động.

Tôi chỉ vào màn hình, a một tiếng, kinh ngạc nói không ra lời.

Từ Thiên Tài ngồi trên ghế tựa ngửa đầu nhìn tôi, thương xót lắc đầu, “Đứa trẻ đáng thương, bà bị xem nhẹ rồi.”

Đúng như lời cô ấy nói, tôi quả thật là bị xem nhẹ, bởi vì trên ảnh chụp căn bản nhìn không ra người Tiền Đường hôn là ai. Người chụp hình ảnh đã chọn cái góc độ tuyệt hảo, đem đường nét hoàn mỹ trên mặt Tiền Đường cùng biểu cảm xúc động hoàn toàn biểu hiện ra bên ngoài. Về phần tôi, chỉ lộ ra lỗ tai cùng một phần rất nhỏ trên mặt, hơn nữa, bàn tay xinh đẹp của Tiền Đường đặt trên mặt tôi thật sự đã giành hết ống kính rồi!

“Diễn đàn có đính cái topic này, bên dưới chắc toàn bọn háo sắc, mau xem một chút đi.”

Tôi vội vàng mở máy tính, mở cái topic kia ra, mới phát hiện sự việc còn khoa trương vượt xa so hơn nhưng gì tôi nhìn thấy. Không nói tới bè lũ háo sắc bên dưới khoa trương đến đâu, dù sao tôi cũng quen rồi … vấn đề mấu chốt là chủ topic quả thực quá điên cuồng, không biết người đó đã theo dõi chúng tôi bao lâu rồi nữa, ảnh chụp ra thậm chí còn phân loại, từ vai kề vai đến nắm tay, từ nắm tay đến dựa vào nhau, tiếp đó chính là mấy tấm tôi và Tiền Đường hôn môi kia, đương nhiên, mặc cho người đó chọn góc độ nào, nhân vật chính vĩnh viễn đều là Tiền Đường.

Làm người ta khiếp sợ hơn là, hôn nhau không phải là loạt ảnh cuối, cuối cùng chính là thứ được chủ topic gọi là đồ trấn gia, là một tấm ảnh tôi cùng Tiền Đường tay cầm tay đi ngang qua cửa khách sạn nào đó, trong mắt của tôi thì là đi ngang qua, nhưng trong mắt quần chúng không rõ chân tướng …

Quần chúng trong diễn đàn phần lớn là tương đối vui vẻ, ngẫu nhiên cũng có một hai kẻ nói chuyện chẳng hiểu sao đầy mùi thuốc súng, nhưng bị mọi người phớt lờ hoặc là nhân tiện trêu chọc một trận, không khí tương đối hài hòa. Tôi kéo chuột tới lui, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tiền Đường, dù sao vẫn có một loại xúc động muốn che mặt cậu ấy lại, không cho người khác thấy.

Hình đại diện của Tiền Đường trên QQ nháy sáng, cậu ấy vừa online liền gửi cho tôi một cái link, chính là cái topic vừa rồi. Tôi trả lời cho cậu ấy bằng một chuỗi chấm câu.

Tôi: Ảnh chụp này chả chuyên nghiệp gì cả, đến cái mặt em cũng không thấy!

Tiền Đường: …

Tiền Đường: Xóa bỏ nó nhé?

Tôi: Xóa bỏ liệu có tỏ vẻ chúng tôi quá hẹp hòi không?

Tiền Đường: Chúng tôi có quyền lợi này mà.

Tôi: Cái kia … hơi quá mức, xóa bỏ đi.

Tiền Đường: Được, anh hiện tại liên lạc với admin.

Một lát sau, Tiền Đường gửi đến tin nhắn : Admin không online, anh xóa giúp luôn rồi.

Tôi: …

Tuy rằng việc Tiền Đường làm không được trong sáng cho lắm, tôi vẫn ủng hộ đến cùng. Để bày tỏ tôi có cái nhìn tích cực chứ không phải khinh bỉ đối với hành vi của cậu ấy, tôi dự tính khen ngợi cậu ấy. A, trước tiên khen cậu ấy có bản lĩnh, rồi khen cậu ấy gan lớn vậy.

Tôi: Tiền Đường anh thật lợi hại (biểu cảm tươi cười)

Tôi: Trứng cũng rất lớn. (biểu cảm tươi cười) (Bạn Tiểu Vũ của chúng ta định gõ là “Đảm” nghĩa là lá gan nhưng lại gõ thành “Đản” nghĩa là trứng =)))

F**k f**k f**k, đánh sai rồi! Bộ gõ* xấu xa!

(*Nguyên văn là: Sogou xấu xa – Sogou là bộ gõ tiếng Trung khá phổ biến)

Tiền Đường: Cám ơn. (biểu cảm ngượng ngùng )

T_T người ta thực ra rất rụt rè, rất e lệ, rất ngượng ngùng cũng rất là ngốc…



Ngày hôm sau, Tiền Đường nhìn thấy tôi, cơ trên mặt bắt đầu run rẩy, khóe miệng cong lên giữ nguyên không đổi, tôi nhìn mà muốn xé miệng cậu ấy ra.

Giữa trưa, lúc ăn cơm cậu ấy còn đặc biệt mua một quả trứng kho, bê đồ ăn tới ngồi trước mặt tôi, sau đó dùng đũa gẩy gẩy quả trứng, cười tủm tỉm hỏi tôi, “Lớn không?” (=))) yêu nghiệt, đích thị là yêu nghiệt)

Thường xuyên ở cạnh người như thế, da mặt tôi cũng càng lúc càng dày. Lúc này, tôi không thèm để ý cậu ấy cười bỉ ổi ra sao, trái lại tự đưa đũa xuyên qua quả trứng, đưa đến miệng hung hăng cắn, bởi vì ăn quá gấp, được mấy miếng tôi liền nghẹn tới trợn trắng mắt.

Tiền Đường vừa cười kiêu ngạo vừa đưa trà lạnh tới miệng tôi, “Chậm một chút, không có ai giành với em đâu , ha ha a… Ai da! Tiểu Vũ, anh sai rồi!” Tiền Đường đột nhiên cầm lấy tay tôi, hít sâu.

Tôi tiếp lấy ly trà, chậm chạp thu chân.

Ăn cơm trưa xong, Tiền Đường sốt ruột đi tìm sư huynh thảo luận vài vấn đề, tôi một mình tản bộ trong sân trường. Đi tới đi lui, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc, ặc, kia không phải là em gái Lam sao, cậu ta xuyên không hả trời?

Lúc này em gái Lam đang ngồi trên mặt cỏ dưới bóng cây, hai tay chống về phía sau, chân dài tùy ý co lại, mắt khép hờ, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn sao cũng thấy giống tên lưu manh chơi bời lêu lổng. Tôi đi qua, ngồi bên cạnh em gái Lam, đẩy đẩy cánh tay cậu ta, “Em gái Lam?”

Cậu ấy lười biếng đáp một tiếng.

“Ông làm sao vậy?”

Em gái Lam mở to mắt, ngồi thẳng dậy. Cậu ấy gẩy tàn thuốc, nói: “Tôi vừa mới gặp bạn gái cũ.”

“Bạn gái cũ nào?”

“Thì người đó đó.”

“Cái người bắt cá hai tay ba năm hả?”

“Ừ.”

“F**k, đừng nói cho tôi biết ông quay lại nhé.”

“Sao có thể chứ.” Em gái Lam hừ một tiếng, như là khinh thường, “Tôi chọc cô ta tức giận bỏ đi rồi.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, “Vậy cái người hiện tại … thế nào rồi?”

Em gái Lam ngậm thuốc cúi đầu cười, không nói chuyện.

“Còn chưa có giải quyết được?”

Cậu ấy vẫn không nói chuyện.

Được rồi, tôi hiểu mà, không phải là không giải quyết được, mà là còn ngượng ngùng chưa nói. Tôi suy nghĩ kiếm lời an ủi cậu ấy hết nửa ngày, lúc ra khỏi miệng lại biến thành “Vậy hiện tại cậu tính thế nào?”

Mắt em gái Lam lóe lên tia sáng, “Trước tiên cứ lôi lên giường rồi nói tiếp.”

Tôi toát mồ hôi, ngài đúng là đại thần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.