Khẩu Vị Nặng

Chương 12: Chương 12: Hẹn hò cái gì




Sau khi trở lại trường học, tôi nhận được một gói quà, là một cái chân váy. Tôi chảy nước miếng lượn quanh cái váy này vài vòng, rốt cuộc vẫn phải xếp nó gọn gàng thả lại vô bao.

Sau đó tôi bấm số điện thoại của Hứa Chiêu, “Này, sư huynh, tôi nhận được một cái chân váy, có phải anh mua hay không?”

Hứa Chiêu cười nói: “Sư muội, không phải em cảm thấy hai chúng ta rất ăn ý sao?”

Tôi: “Sư huynh, vật này tôi không thể nhận.”

Hứa Chiêu: “Tại sao?”

Tôi: “Vô công không dám hưởng lộc.”

Hứa Chiêu: “Y phục của em dơ vì anh, cái này là anh đền cho em, không phải đã nói rồi sao.”

Tôi: “Tôi nói giỡn thôi. Huống chi quần áo tôi giá bao nhiêu, cái váy này giá bao nhiêu, anh thật sự tưởng tôi là đồ ngốc sao? Sư huynh, em là người trực tiếp, không thích quanh co lòng vòng, có một số việc tôi phải nói rõ với anh . Dùng y phục túi xách mỹ phẩm cưa gái chiêu này quả thật có tác dụng, nhưng không thích hợp dùng với tôi, tôi là hoa đã có chủ rồi. Cho nên anh đừng đưa mấy thứ này cho tôi, dĩ nhiên nếu anh thật sự không có ý gì với tôi, thì càng không nên đưa những thứ này. Anh đừng trách tôi nghĩ quá nhiều, có một số việc nói rõ sớm một chút thì tốt hơn.”

Hứa Chiêu không nói gì.

Tôi cho là anh ta chê tôi nói chuyện sến súa, tức giận, đang muốn nói thêm vài câu, đầu điện thoại di động bên kia đột nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ liên tục, Hứa Chiêu vừa cười vừa nói: “Sư muội quả nhiên rất sảng khoái, anh thích!”

Tôi cũng cười theo, “Nếu sư huynh thích, vậy sau này chúng ta sẽ là bạn bè.”

Hứa Chiêu: “Chúng ta vẫn là bạn bè.”

. . . . . .

Chu Văn Trừng thằng nhãi này cũng không biết chập mạch dây thần kinh số mấy, đột nhiên hẹn tôi đi dạo phố. Dù sao tôi cũng nhàn rỗi đến nhàm chán, đi thì đi.

Lúc tôi đi tới cửa khu mua sắm, nhìn thấy cậu ta đang không nhịn được nhìn đồng hồ đeo tay, bên cạnh còn đứng một người đẹp, vóc người cao gầy, ăn mặc kiểu trung tính, áo ngắn vải thô tóc nhuộm màu, mắt rất lớn, môi hồng răng trắng, da trong veo như nước, giống như quả đào tươi mùa hè vừa chín tới.

Hèn gì đột nhiên tìm tới tôi, hóa ra là muốn khoe bạn gái, tôi khinh. = =

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, đi tới.

Chu Văn Trừng nhìn thấy tôi, vừa định nói chuyện, tôi đột nhiên kéo tay người đẹp kia, bày ra vẻ mặt sắc lang tiêu chuẩn, vừa vuốt mu bàn tay bóng loáng mịn màng của cô ấy, vừa cười hì hì nói: “Em gái, em dùng mỹ phẩm dưỡng da gì?”

Em gái kia không nói lời nào, ngây ngốc nhìn tôi, hai má ửng hồng.

Chu Văn Trừng không vui, kéo chúng tôi ra, nói: “Hắc hắc he he cái gì, mắt mọc chỗ nào vậy hả, mau gọi anh.”

Tôi: “. . . . . .”

Tôi xoa xoa mắt, lại xoa xoa mắt, vòng quanh em gái kia hai vòng, xác định cậu ta có trái cổ hơn nữa, ách, ngực phẳng. . . . . . Sau đó, trong nháy mắt tôi gần như hỏng mất. Xin tha thứ cho tâm tình tôi bấy giờ, tuy nói nữ sinh cũng thích ngầm so sánh mình với người khác, nhưng hai nữ so nhau, tôi cũng không cảm thấy quá mất mặt, hiện tại thì tốt rồi, một thằng đàn ông, chân dài hơn chân bạn, mắt lớn hơn mắt bạn, da mịn hơn bạn, ngay cả đầu ngón tay cũng non mềm hơn bạn, ông trời ơi, cuộc sống này làm sao mà sống nổi được đây!

Em gái trong veo như nước kia bị tôi nhìn đến lúng túng một trận, chủ động tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Lam Địch, là bạn học của Chu Văn Trừng.”

Tôi nhiệt tình như lửa cầm lấy tay cậu ta không thả, “A a a, em gái họ Lam, xin chào xin chào, tôi là Cốc Vũ.”

Cậu ta bị cách xưng hô của tôi làm cho nghẹn họng, trừng to mắt mà nhìn tôi, ánh mắt mênh mang sương mù, có chút ngượng ngùng, giống như là uất ức, khiến trái tim nhỏ bé của tôi nhảy loạn, đột nhiên có một loại cảm giác tội lỗi.

Chu Văn Trừng không khách khí chút nào vỗ đầu tôi một cái, xoay khoác một cánh tay lên trên vai em gái họ Lam, nói với cậu ta : “Chớ chấp nhặt với con nhóc này, cô ấy ngồi cùng bàn với tôi hồi học cấp hai, từ nhỏ đã động kinh như vậy.”

Tôi học bộ dạng Chu Văn Trừng, cũng khoác vai của cậu ta, thần thần bí bí thấp giọng mà nói: “Này, thành thật khai báo đi, có phải ômh thấy cậu ấy rất xinh đẹp, mới theo đuổi, kết quả đuổi tới tay mới phát hiện cậu ta là con trai không?”

Chu Văn Trừng trợn mắt nhìn tôi một cái, “Chớ có nói hươu nói vượn, da mặt thằng nhãi này mỏng lắm, đừng cho là ai cũng giống cậu, mặt có thể khoan giếng, miệng có thể cho xe lửa chạy qua?”

Tôi đánh cậu ta một đám, tiếp theo ba người kề vai sát cánh đi vào trung tâm mua sắm.

. . . . . .

Chu Văn Trừng vẫn là chủ nhân không hỏi giá chỉ cà thẻ, tôi cũng lười khinh thường cậu ta. Nhưng tiêu điểm hôm nay là Lam Địch. Người có bộ dạng xinh xắn mặc cái gì cũng dễ nhìn, mặc dù Lam Địch không cao bằng Chu Văn Trừng, nhưng cũng không lùn, mang thêm giày cũng được một mét tám. Cộng thêm người vai rộng eo nhỏ, chân vừa dài vừa thẳng, quả thật chính là một người mẫu siêu cấp, nhìn một hồi tôi muốn phun máu mũi.

“Hắc hắc, ” Chu Văn Trừng dùng bả vai nhẹ nhàng đụng tôi, “ Ánh mắt bà có thể đừng trắng trợn như vậy không, hù dọa con nít kìa.”

Không để ý tới cậu ta. Tôi nhìn Lam Địch đứng ở trước gương to, lại nhìn giá áo treo quần áo bên kia một chút, ánh mắt qua lại từ trên xuống dưới, hỏi Chu Văn Trừng, “Ông nói, nếu Lam Địch mặc váy vào thì ra bộ dạng gì?”

Chu Văn Trừng chống cằm suy tư, đột nhiên khóe miệng cong lên nở nụ cười tà ác, thái độ còn hơi mơ mộng, “Tôi cũng muốn biết.”

Vậy mà em gái họ Lam nhu mì như nước dù bị tôi và Chu Văn Trừng liên thủ vây công, cũng kiên trì không muốn mặc thử váy, sau lại bị bức đến không biết làm sao, cậu ta ngại ngùng không dám nổi giận với tôi, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm Chu Văn Trừng, ánh mắt kia, sắc bén giống như dao.

Chu Văn Trừng rụt cổ lại, vừa chân chó tiến lên giúp em gái họ Lam mang đồ, vừa nói: “Đàn ông con trai mặc váy cái gì, Cốc Vũ bà càn rỡ quá đi!” .

Tôi giận, Chu đại thiếu gia, ngài bày ra bộ dạng nô lệ của vợ cho ai coi hả, hai người các cậu đều là nam nhi đấy!

Lúc ăn cơm là do Chu Văn Trừng mời khách, tôi tự nhiên sẽ không khách khí, dù sao tiền của thằng nhãi này xài hoài không hết, tôi đành phải giúp một tay, coi như mỗi ngày làm một việc thiện. Vậy mà món ăn còn chưa bưng lên, tôi liền thấy được một thân ảnh quen thuộc. . . . . . Tiền Đường, là Tiền Đường!

Tôi kiên định cho là tôi và Tiền Đường thường xuyên gặp nhau trong phòng ăn đây là do duyên phận sắp đặt, dĩ nhiên nếu như lần này cậu ta không một thân một mình ngồi chung với một cô gái, vậy thì càng hoàn mỹ hơn.

Lúc này Tiền Đường đưa lưng về phía chỗ chúng tôi ngồi, cậu ta không thấy được tôi, nhưng tôi nhìn một cái là có thể nhận ra cậu ta, không sai được. Cô gái ngồi đối diện cậu ta kia. . . . . . Thứ cho tôi nói thẳng, ít nhất nhìn bề ngoài, thật bình thường, hừ hừ.

“Tóc quá khô, da quá dầu, cánh tay quá thô, cả ngón tay cũng rất khó coi!” Tôi ngồi đối diện Chu Văn Trừng, tức giận đánh giá nguy cơ tiềm ẩn này.

Chu Văn Trừng rót cho tôi ly nước trái cây, nói: “Ai u, Cốc Vũ, rốt cuộc bà cũng mở mắt, biết mình thuộc cấp bậc gì rồi sao?”

Tôi nghiêng đầu, chân thành nhìn em gái họ Lam bên cạnh, “Em gái họ Lam, tui đẹp không?”

Em gái họ Lam hết sức phối hợp giơ tay lên vén một lọn tóc nơi thái dương của tôi ra sau tai, sau đó dịu dàng cười nói: “Cậu rất đẹp.”

Mẹ nó, tôi không được rồi, lực sát thương của thằng nhãi này quá lớn. May nhờ trong lòng tôi đã đã có đối tượng rồi, nhưng vẻ mặt mới vừa rồi, cái ánh mắt đó, cũng thực sự phóng điện giật tôi tê tê rồi. Vì vậy tôi bưng ngực trái, từ từ nói: “Không được, tui si mê cậu rồi, cậu phải phụ trách!”

Em gái họ Lam một tay chống cằm, nhìn tôi cười ha ha. Tiếng cười của cậu ta rất là êm tai, giống như sự yên lặng của ánh trăng, vừa giống như dòng suối lẳng lặng chảy xuôi.

Đang cười đùa, tôi xoay mắt, phát hiện lúc này Tiền Đường đang nhìn về hướng chúng tôi, ánh mắt âm u, biểu tình không thay đổi.

“Khụ khụ.” Tôi nghiêm trang bưng nước trái cây lên uống. Không ngừng tự trấn an, tôi chột dạ cái gì, cậu ta một thân một mình ăn cơm với con gái, còn không cho tôi cùng đi ăn tối với trai đẹp sao? Huống chi trong lòng cậu ta cũng không có tôi, cần gì phải quan tâm!

Nghĩ tới đây tôi lại đường đừơng chính chính, buồn bực ăn cơm, không thèm nhìn qua chỗ Tiền Đường nữa.

Một bữa cơm ăn vô cùng sung sướng, tôi phát hiện em gái họ Lam là người rất thần kỳ. Chớ nhìn bề ngoài cậu ta điềm đạm nho nhã, thật ra thì bản chất tương đối động kinh, còn thích cười đểu, tóm lại là một tên lưu manh giả danh trí thức. Thần kỳ hơn chính là, cũng không biết vị huynh đài này dùng chiêu số gì, chỉnh đốn thằng nhãi Chu Văn Trừng kia trở nên vô cùng dễ bảo, quả thật là nói gì nghe nấy!

Sau lại nghe Chu Văn Trừng ca ngợi em gái họ Lam đánh nhau lợi hại cỡ nào, tôi liền hiểu ra, thì ra là ngài khuất phục dưới võ lực của tiểu mỹ nam, đúng là một kẻ không có khí tiết!

. . . . . .

Buổi tối trở về trường, đội bóng rổ mở cuộc họp, toàn thể thành viên tổ trọng tài trình diện, dĩ nhiên cũng bao gồm Tiểu Đường Đường nhà tôi. Được rồi, thật ra thì tôi vẫn có chút lo lắng đề phòng, nữ sinh buổi tối kia rốt cuộc có quan hệ thế nào với cậu ta? Có phải là cái vị cậu ta ngưỡng mộ trong lòng kia hay không? Nữ sinh kia dáng dấp rất bình thường, xem ra khả năng không lớn, nhưng ngộ nhỡ thực lực nàng bộc phát che lấp cả bề ngoài, dụ dỗ Tiểu Đường Đường nhà tôi mê mẩn thì sao? Như vậy rất khó giải quyết à nha, dù sao cái thứ gọi là nội hàm này, không thể dựa vào hóa trang ăn mặc mà có.

Ai nha, thật là lo. . . . . .

Bởi vì tôi rất ưu sầu, cho nên nội dung của buổi họp tôi căn bản cũng không nghe lọt nửa chữ, hơn nữa lúc tan họp còn rề rề rà rà tìm cơ hội làm bộ lơ đãng tiến tới bên cạnh Tiền Đường.

Tiền Đường cúi đầu nhìn tôi, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta. Hai người cứ giằng co như vậy gần một phút, cuối cùng cậu ta quay đầu đi, không khách khí chút nào nói: “Bạn trai cậu trông chả ra gì.”

Tôi đáp lễ cậu ta : “Bạn gái của cậu cũng không có gì đặc biệt.”

Hai người trầm mặc một hồi, đột nhiên đồng thời mở miệng: “Cô ấy không phải là bạn gái của tôi.”

“Cậu ta không phải là bạn trai của tôi.”

Tôi sửng sốt, tâm tình thật tốt, cười híp mắt khoác vai cậu ta, bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ, đặc biệt thoải mái mà hỏi: “Thế nào, còn chưa tới tay sao?”

Tiền Đường cũng không tránh, đáp: “Một chị lớp trên, nhờ tôi ít chuyện, nên muốn mời ăn cơm, không từ chối được.” Cậu ta dừng một chút, lại hỏi, “Cậu thì sao? Nói thật, vị bên cạnh cậu là nam hay nữ tôi thật sự không nhìn ra nổi, chỉ có thể căn cứ giới tính của cậu mà phỏng đoán.”

Lúc Tiền Đường độc mồm độc miệng, sẽ khiến cho người ta có một loại xúc động muốn may miệng của cậu ta lại. Cũng may hiện tại tâm tình tôi rất tốt, không so đo với cậu ta, “Cậu cũng như cậu ta, đều là loại ” mặt trắng “, cam chịu số phận đi.” Nói xong, tôi còn giơ tay lên sờ sờ cằm cậu ấy. Một trong những nguyên tắc hành động của sắc lang đó là: phải bắt được tất cả cơ hội ăn đậu hủ, chiếm tiện nghi.

Tiền Đường đặc biệt rộng lượng mặc tôi đùa giỡn, cậu ta sờ sờ đầu tôi, “Mời tôi ăn khuya đi.”

Tôi biết ngay cậu ta không làm được chuyện tốt lành gì, “Không phải chứ, cơm tối ăn chưa no sao?”

Tiền Đường cười, “Chị lớp trên quá keo kiệt.”

“Tôi mời, cậu bỏ tiền.”

“Được.”

“Tiền Đường, tôi cảm thấy kiểu tóc của Chu Văn Trừng không tệ, hay là cậu cũng cắt kiểu đó đi?”

“Không được.”

“Cậu mà cắt như cậu ta, khẳng định đẹp trai hơn cậu ta nhiều.”

“Cũng được.”

. . . . . . Ai nói chỉ có con gái mới thích làm điệu? Con trai cũng vậy thôi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.