Khẩu Vị Nặng

Chương 16: Chương 16: Trận bóng rổ




Tôi cùng Chu Văn Trừng và em gái Lam rong chơi suốt một ngày, buổi tối Chu Văn Trừng mời đi ăn đồ nướng, tôi ăn nhiều, ưỡn cái bụng đi tản bộ với hai người bọn họ, lắc lư một lúc mới về đến trường học.

Mở điện thoại di động ra nhìn lướt qua, rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Đổ mồ hôi, tôi quên, tối nay câu lạc bộ bóng rổ có cuộc họp. Tôi gọi điện thoại cho tiểu khủng bố, thành khẩn xin lỗi rối rít.

Ai ngờ tiểu khủng bố nói không sao, tôi gọi điện thoại đến túc xá tìm cậu, sau đó Trương Thiến đã tới thay cậu rồi.

. . . . . . Đây là tình huống gì?

Trương Thiến chính là Trương phú bà, người này lười tới trình độ nào, tôi rất là rõ ràng, đừng nói đi học bữa đực bữa cái, có lúc cô ấy dậy trễ, ngay cả cơm cũng lười ăn. Người này có thể vội vàng đi họp giúp tôi, chắc chắn là có mưu đồ.

Tôi đang buồn bực thì Trương Thiến trở lại, trong tay xách một đống nước trái cây, vẻ mặt hạnh phúc đến say mê. Tôi làm bộ không để ý nói với cô nàng một câu: “Trương Phú bà, cám ơn bà đã đi họp giúp tôi.”

Trương Thiến lắc đầu: “Đừng khách sáo.”

“Đi họp rất vui à?”

“Rất vui, tiểu khủng bố rất đẹp trai!” Mắt Trương Thiến lấp lánh.

Tôi rất thích mấy bé ngoan như vậy, bạn mới vừa mở mồm hỏi, người ta đã vội vàng khai sạch sành sanh.

“A ~~~” tôi chợt hiểu ra gật đầu, “Tiểu khủng bố đẹp trai như vậy sao?”

Phú bà gật đầu lia lịa: “Ừ!”

“Vậy hôm nay buổi tối đi họp nói nội dung gì vậy?”

“. . . . . .” Trương Thiến cau mày nghĩ một lát, nghĩ đến vò đầu bứt tai, cuối cùng lắc đầu một cái, “Không biết.”

Mẹ nó, hám trai đến mức như cậu, đúng là hết nước cứu rồi!

Sau đó tôi đành phải gọi điện thoại cho Tiền Đường. Tiền Đường cũng không dài dòng, vài ba lời đã nói rõ ràng mọi chuyện. Gần đây trường học muốn tổ chức một trận đấu bóng rổ, câu lạc bộ bóng rổ sẽ phụ trách tổ chức, cung cấp nhân viên phục vụ, nói trắng ra chính là chọn trọng tài, ghi chép tại trận đấu, cùng với mấy phu khuân vác phụ trách mang đồ linh tinh.

Tiền Đường nói xong việc chính, lại hỏi tôi: “Tối hôm nay đã đi đâu?”

Tôi trêu chọc cậu ta : “Con nít không được hỏi nhiều.”

Tiền Đường vô cùng dứt khoát cúp điện thoại.

. . . . . .

Mặc dù tôi vào câu lạc bộ bóng rổ là vì chạy theo trai đẹp, mặc dù trai đẹp này trước mắt còn chưa tới tay hơn nữa hi vọng có vẻ mong manh, nhưng tôi làm một thành viên của câu lạc bộ bóng rổ, theo tinh thần trách nhiệm, cũng nên tham gia hoạt động có thể tham gia, mặc dù trước đây ngay cả “Ghi chép tại trận đấu” là gì tôi cũng không biết.

Tiểu khủng bố rất quan tâm săn sóc, lúc phân tổ biết tôi và Tiền Đường là người quen, đặc biệt phân hai chúng tôi vào một tổ. Dĩ nhiên, cậu ta còn hết sức ân cần không cự tuyệt một người khác xung phong nhận việc.

Cô nàng xung phong nhận việc này chính là em gái cứ bám theo Tiền Đường ba bước không rời khi tham gia hoạt động nướng đồ ăn lần trước, Phạm phong tình đặt cho cô ấy biệt danh là”Em gái ngây thơ”. Biệt danh này gọi rất ngượng mồm, tôi nhớ không nổi, nhưng tôi cũng lấy cho em gái một cái ngoại hiệu rất phù hợp, gọi là”Cô nàng đậu cô-ve “, vừa gầy vừa dẹp, rất hình tượng nha.

Ba người một tổ ghi chép, Tiền Đường được an bài làm trưởng nhóm, chủ yếu là phụ trách ghi điểm nhớ phạt …, tôi và cô nàng đậu cô-ve ngồi hai bên cậu ta, một tính giờ một thổi còi. Có thể là đầu óc tôi có vấn đề, cứ cảm thấy cái tổ hợp này rất quái dị, khiến cho tôi có một loại cảm giác xấu hổ giống như Tiền Đường trái ôm phải ấp.

Nhất là, khi cô nàng đậu cô-ve cơ hồ áp vào trên người Tiền Đường, tay chỉ chỉ trỏ trỏ trên giấy ghi chép, ánh mắt dính cứng ngác lên mặt Tiền Đường, sự khó chịu trong lòng tôi càng phóng đại.

Có trò dụ dỗ sỗ dàng như vậy sao? Ngây thơ quá!

Tôi dũng cảm lay lay Tiền Đường bên cạnh, nói: “Tiền Đường, tôi muốn làm trưởng nhóm.”

Tiền Đường nói một chữ “Được”, kéo cái ghế ra, chờ tôi ngồi xuống, mới ngồi ở bên cạnh tôi. Vì vậy tôi liền có một cảm giác thành tựu như giơ gậy đánh uyên ương (-_-#), vui sướng quậy bậy vào giấy ghi chép.

Tiền Đường không chấp nhạn được, kéo tay của tôi ra, “Không phải như vậy, Tiểu Vũ.” Vừa bắt đầu nói đại khái quy tắc ghi chép cho tôi.

Tôi nghe không vào, chỉ tập trung tinh thần cố thưởng thức biểu tình hâm mộ ghen ghét của cô nàng đậu cô-ve kia. Được rồi, tôi thừa nhận tôi rất ấu trĩ. =.=

Cuộc tranh tài bắt đầu, Tiền Đường một người làm hai công việc, vừa ghi chép vừa tính giờ. Nhìn thì tưởng dễ, thật ra thì cũng rất nhiều quy tắc, ví dụ như lúc ghi chép, phải chia ra ghi từng phần, vận động viên được điểm phải ghi riêng, phạm quy hay tạm ngừng cũng phải ghi, mà lại còn phải căn cứ động tác tay của trọng tài, nhớ rõ ràng loại vi phạm xem có phạt bóng hay không, phạt bóng bao nhiêu lần.

Bảng kia tôi nhìn thôi cũng thấy nhức đầu, Tiền Đường lại làm rất nghiêm túc. Ừ, Tiền Đường lúc nghiêm túc đẹp trai nhất!

Sau lại tôi áy náy, nói với cậu ta : “Hay để tôi tính giờ cho.”

Tiền Đường nắm máy tính giờ không buông tay, cả mí mắt cũng không chớp lấy một cái, “Tôi sợ cậu nhớ lộn.”

Chảy mồ hôi, tôi có đần như vậy sao tôi .

Cô nàng đậu cô-ve không nhịn nổi nữa, giơ cái còi muốn Tiền Đường thổi giúp cô nàng, lý do là sức cô nàng quá yếu, thổi không đủ vang. Cái còi này là còi chuyên dụng cho đấu bóng rổ, làm bằng kim loại, to cỡ bàn tay, thổi lên tiếng rất sắc lạnh, chính là phải phí một chút sức lực, thổi một hồi quai hàm cũng phát đau.

Tiền Đường cũng không từ chối cô nàng đậu cô-ve. Cậu ta nhận lấy cái còi, dùng nước suối rửa cẩn thận, cơ hồ dùng hết nửa bình nước suối. Sau đó móc khăn giấy ra lau sạch sẽ, lau xong lại rửa tiếp, rửa đến bình nước suối thấy đáy, lại lau. Lúc này mới đem cái còi để ở một bên, đến lúc thổi mới cầm lên thổi, độ vang tuyệt đối phù hợp tiêu chuẩn.

Tôi nhìn bộ dạng cậu ta phồng má trợn mắt thổi còi liền muốn cười, quá hài đi!

Tuy vậy cô nàng đậu cô-ve lại cười không nổi, cô nàng nhìn thấy Tiền Đường liều mạng rửa cái còi, tủi thân đến nước mắt sắp trào ra. Thật ra thì lần này cô ấy thật sự hiểu lầm Tiền Đường rồi, thằng nhãi này làm như vậy không phải nhằm vào ai cả, cậu ta chỉ hơi sạch sẽ quá thôi, cái còi này dùng chung, ai cũng đụng vào, nếu Tiền Đường dùng, tất nhiên là muốn rửa nó đến sạch bóng mới bằng lòng đụng, cho dù như vậy, cậu ta cũng không được vui vẻ lắm, mỗi lần thổi lông mày cũng nhíu chặt lại.

Mặc dù tôi biết những chuyện này, nhưng tuyệt đối sẽ không nói cho cô nàng đậu cô-ve. Cô buồn bực là chuyện của cô chứ!

Vốn cho là cô nàng đậu cô-ve sẽ tức giận, ai biết lúc trận đấu này kết thúc, cô nàng lại làm như không có việc gì lôi kéo Tiền Đường cùng nhau nghiên cứu giấy ghi chép, thảo luận xem có cái gì thiếu sót không ..vân vân.

Mẹ nó, da mặt vừa dày, vừa có thể giả bộ, lòng dạ lại bao dung. . . . . . Em gái này, tiền đồ bao la nha!

Tôi thất bại, tiếp theo lại cảm thấy mình rất nhàm chán. Dù sao Tiền Đường không thích tôi cũng không thích cô ấy, tôi đi theo bọn họ chít chít meo meo cái gì chứ. Nghĩ tới đây, tôi tiêu sái quăng túi ra sau lưng, “Đi nhé, hẹn gặp lại!”

Tiền Đường để giấy ghi chép xuống: “Tiểu Vũ, chờ đã, cùng đi ăn cơm nhé.”

Tôi cười hì hì nhón chân lên quàng vai Tiền Đường, ” Cậu mời khách à? Có tiền sao?”

Tiền Đường cũng không giãy giụa, “Muốn ăn cái gì?”

Tôi đáp lung tung, quay đầu lại nhìn lướt qua cô nàng đậu cô-ve, đưa tới một ánh mắt khiêu khích. Mặc dù tôi cũng không tính là bạn gái của Tiền Đường, nhưng muốn phá bĩnh cậu, tôi dư sức.

Thật ra thì tôi rất khi dễ loại ý nghĩ và cách làm này của mình, nhưng đành chịu, tôi không khống chế được.

. . . . . .

Ngày thứ hai, tôi không thể tiếp tục chèn ép Tiền Đường, nguyên nhân là thằng nhãi này phải đi tranh tài.

Hệ vật lý đấu với hệ toán học. Tôi vừa nhìn thấy đội hình ra sân, liền vui vẻ, Tiền Đường VS tiểu khủng bố!

Tiền Đường, lúc cậu ra bóng nên kiềm chế chút, người kia tốt xấu gì cũng là đội trưởng của cậu mà. . . . . .

Tôi vốn cho rằng tiểu khủng bố lấy được cái ngoại hiệu này, bởi vì cậu ta bất hạnh là đội trưởng lại họ Khổng, hôm nay nhìn cậu ta chơi bóng, tôi mới phát hiện căn nguyên của danh hiệu này.

Quả thật rất khủng bố!

Tiểu khủng bố thân cao một mét bảy bảy, là người thấp nhất trong nhóm người này, cũng là người nhảy cao nhất, tốc độ nhanh nhất, lực bộc phát mạnh nhất. Cậu ta dám giành bảng rổ với người cao một mét chín, có thể tấn công bất ngờ đoạt banh của bất cứ kẻ nào, thường đứng giữa sân nhận banh sau đó trực tiếp chạy nước rút, ném vào giỏ.

Vậy mà tiểu khủng bố cũng là nhân vật bi kịch nhất trong bọn họ. Bởi vì. . . . . . Không sợ đối thủ quá mạnh, chỉ sợ đồng đội quá yếu. . . . . .

Đúng vậy, hệ toán học chỉ có mình cậu ta là xuất sắc, xen lẫn trong một đám người bình thường tài nghệ tương đối như vậy, lại có vẻ vô cùng lẻ loi. Không phải cậu ta không chịu hợp tác, chẳng qua là cậu ta thật sự không tìm được đối tượng có thể hợp tác. Cũng vì vậy, hiệp đấu sau hệ vật lý canh phòng tiểu khủng bố nghiêm ngặt, điểm số liền lập tức kéo giãn ra.

Tôi xem một hồi thấy trong lòng chua xót, hướng về phía sân đấu hô to: “ Tiểu khủng bố! Cố gắng lên!”

“Có người ghi chép trận đấu như vậy sao, nịnh hót cũng phải nhìn hoàn cảnh chứ.” Hứa Chiêu xuất hiện ở sau lưng tôi, cậu ta dùng dùi gõ chiêng nhẹ nhàng gõ bả vai của tôi, vẻ mặt nghiêm túc.

Tôi che miệng, đàng hoàng nhìn chằm chằm vào đồng hồ bấm giờ mà ngẩn người.

Hứa Chiêu lại đột nhiên kéo ghế trống ngồi bên cạnh tôi, dùng dùi chọt chọt đầu tôi, cười hì hì hỏi: “Tại sao cậu không kêu Tiền Đường cố gắng lên?”

Tôi liếc về đám sinh viên nữ thác loạn kêu”Tiền Đường cố gắng lên” “Tiền Đường Tiền Đường em yêu anh“ bên cạnh kia, mẹ nó, cậu ta còn bảo tôi kêu cái gì? Dù tôi có kêu, Tiền Đường cũng không nghe thấy!

Buồn bực không nói gì, tôi vừa định cảnh cáo Hứa Chiêu đừng làm trở ngại công tác của tôi thì nghiêng mắt nhìn thấy quả bóng rổ trong sân đang bay thật nhanh về hướng chúng tôi, mục tiêu: cái ót của Hứa Chiêu!

Tôi cười híp mắt nhìn Hứa Chiêu, nhưng không nhắc nhở cậu ta . Bởi vì nếu tôi nhắc nhở cậu ta, người bị đập trúng sẽ là tôi . ^_^ Hứa Chiêu nhanh chóng ôm đầu kêu thảm thiết. Cậu ta cũng không nói gì, tai nạn vì bóng thường xảy ra mà, tôi còn gặp nhiều tình huống thảm khốc hơn.

Khi Tiền Đường đang được đám fan hâm mộ lấy ưu thế áp đảo trợ uy, tôi lại nghe một giọng nói cao vút hô: “Khổng Khánh Duyên! Cố gắng lên! Khổng Khánh Duyên! Đẹp trai nhất!”

Không cần nhìn tôi cũng biết người này là ai.

Tôi thấy Trương phú bà đúng là điên rồi, cô ấy lấy sức một mình mình đối kháng với một đám mê trai đối diện, nhưng khí thế cũng không thua kém chút nào. Đây chính là sức hấp dẫn của trai đẹp sao?

Mặc dù có Trương phú bà trợ uy, cuối cùng tiểu khủng bố cũng không thể vãn hồi cục diện. Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn bộc phát tiềm lực,thu nhỏ chênh lệch điểm số lại đến hơn mười phần, dĩ nhiên, cũng chỉ có thể như vậy.

Tiếng còi kết thúc vang lên. Trương phú bà mắt hồng hồng, đưa cho tiểu khủng bố một bình nước. Tiểu khủng bố cười nhận lấy, nói với Tương phú bà cái gì đó, tựa hồ là đang an ủi cô nàng.

Tôi cảm thấy hình tượng này đặc biệt ấm áp, liền lấy ra một bình nước định đưa cho Tiền Đường, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, không cần nữa.

Mẹ nó, không phải thằng nhãi này chỉ đẹp trai một chút thôi ư, các cậu có cần vây quanh cậu ta giống như sói đói vậy không, nhiều nước như vậy cậu ta uống đến tết cũng chưa hết, hừ!

Tôi mở nắp, đổ một miệng nước. Người ta không cần, tôi tự uống.

Tiền Đường đột phá vòng vây, tiến tới trước bàn trọng tài xem sổ ghi chép. Quần áo chơi bóng của cậu ta bị mồ hôi thấm ướt, ngay cả sợi tóc cũng đọng một giọt mồ hôi. Mồ hôi không khiến cho cậu ta có vẻ chật vật, ngược lại còn có vẻ rất nam tính. Tôi nhìn đến mê muội.

Tiền Đường nắm giấy ghi chép, nghiêm túc xem, giống như là đang suy nghĩ cái gì. Cậu ta thuận tay cầm một chai nước suối không uống hết trên bàn lên, uống một hớp.

Tôi tôi tôi . . . . . . Tôi không dám nhìn cậu ta . . . . . .

Chai nước kia tôi mới vừa mở ra, mới uống một hớp.

Lúc này, tôi chú ý tới một số ánh mắt không tầm thường. Ngẩng đầu nhìn lại, mấy sinh viên nữ mới vây công Tiền Đường vừa rồi còn chưa đi, thường xuyên nhìn về hướng chúng tôi, còn châu đầu ghé tai thầm thì.

Tôi phát điên, đặc biệt ngu ngốc hướng về phía bọn họ nói một câu: “Nhìn cái gì vậy, thằng nhãi này tôi bao đấy!”

Tiền Đường phun một ngụm nước ra ngoài.

Những sinh viên nữ kia đại khái cảm thấy tôi rất ngu ngốc khẳng định không có sức cạnh tranh gì, cười đùa rời đi. Hiện tại tôi rất hận không thể co thành một cục, biến mất.

Tiền Đường xem ghi chép xong rồi, cầm cái nắp bình trên bàn lên, vặn chặt lại, sau đó cầm bình nước đi ra ngoài.

Tôi kêu cậu ta, “Ai, đó là nước của tôi.”

Tiền Đường quay đầu lại nhìn tôi, cậu ta lắc lắc bình nước trong tay, nhếch miệng, “Vốn là của tôi .”

Thôi đi! Đồ xấu xa!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.