Tưởng Khinh Đường nằm ngủ, vì có cái ôm ấm áp mà vô cùng yên giấc.
Trong lúc mơ, nàng như nghe thấy có một giọng nói dịu dàng, hỏi nàng: “Chị cưới em, em đồng ý không?”
Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng tựa như dòng suối chảy vào tai nàng, từng đợt từng đợt chảy vào tim.
Tựa như một ly cam ủ lâu năm khiến Tưởng Khinh Đường hơi say, mặc kệ khó chịu vì đau đầu và nghẹt mũi, nàng giãn mày ra, khóe môi khẽ cong.
Chị cưới em, em đồng ý không?
Là Quan tỷ tỷ hỏi.
Tưởng Khinh Đường vừa nghe đã biết.
Đồng ý, em đồng ý.
Môi Tưởng Khinh Đường hơi cong, gấp gáp muốn lên tiếng đồng ý.
Đầu lưỡi đến hàm trên, lời vừa đến môi, gương mặt bỗng sửng sốt, những cảm xúc vui sướng trong lòng bỗng chốc tan biến.
Trong mơ, Quan tỷ tỷ cười đưa tay về phía nàng, không ngừng dùng giọng nói ấm áp, êm tai hỏi nàng: “Chị cưới em, em đồng ý không?”
“Chị cưới em, em đồng ý không?”
Vừa chậm vừa nhẹ, mê hoặc lòng người, Tưởng Khinh Đường muốn đồng ý nhưng rồi sợ hãi rụt tay về, lắc đầu, khẽ lùi về sau.
“Em không muốn sao?”
Trong mơ, ánh mắt của Quan tỷ tỷ đầy thất vọng.
Tưởng Khinh Đường chỉ không ngừng lắc đầu, im lặng.
Không phải không muốn mà là không thể.
Tưởng Khinh Đường biết, bản thân là điềm xấu, đã hại ba mẹ không thể hại thêm Quan tỷ tỷ.
.........................
Cánh tay Quan Tự nhẹ đặt trên lưng Tưởng Khinh Đường, ôm nàng nằm ngửa ngây người.
Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Khinh Đường chưa từng đổi giường, giường vẫn là giường trẻ em, Tưởng Khinh Đường thấp, hơn nữa nhiều năm ngủ quen nên không sao, Quan Tự thân cao chân dài, chỉ tùy tiện ngã lưng thôi đôi chân cũng không có chỗ đặt.
Cô không biết vì sao trong lòng lại có suy nghĩ muốn cưới Tưởng Khinh Đường để rồi bật thốt ba chữ “chị cưới em”, dù biết Tưởng Khinh Đường đã ngủ không nghe thấy nhưng cô vẫn sửng sốt.
Đến tận lúc Tưởng Khinh Đường gặp ác mộng, nàng liên tục lắc đầu, Quan Tự mới bừng tỉnh, giật mình, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Lúc này Tưởng Khinh Đường đang gặp ác mộng, Quan Tự không nghĩ ngợi nhiều, ôm nàng ngồi dậy, vỗ về lưng nàng đứa nhỏ, khẽ trấn an: “Không sao, Tiểu Đường đừng sợ, chỉ là ác mộng thôi, Tiểu Đường đừng sợ.....”
Quả nhiên Tưởng Khinh Đường không còn bị bóng đè, tiếp tục yên giấc.
Quan Tự ôm nàng trấn an trong chốc lát, xác định nàng thật sự ngủ rồi mới chậm rãi đặt nàng lên giường, thay nàng đắp chăn, sờ trán nàng thấy đã hạ nhiệt.
Quan Tự ngồi ở cạnh giường, lẳng lặng nhìn Tưởng Khinh Đường ngủ, nhớ lại lời vừa rồi của mình.
Đó là lời trong lúc cảm xúc mất khống chế nhưng nghĩ kỹ lại thì cứu Tưởng Khinh Đường ra khỏi Tưởng gia là cách tốt nhất.
Hơn nữa, luật hôn nhân đồng tính sẽ được thực thi vào tháng 5 năm nay, chỉ cần chờ hơn một tháng thôi, về tình về lý không có gì bất ổn.
Chỉ là..... Quan Tự không biết mình làm vậy có đúng không.
Tưởng Khinh Đường còn quá trẻ, hôm nay vừa tròn hai mươi tuổi, mà cô......
Năm nay Quan Tự đã 35 tuổi, đối mặt với gương mặt non nớt của nàng, nếu ấn theo tuổi thì Quan Tự cũng có thể làm mẹ nàng, ấn theo quan hệ giữa các nhà thì Tưởng Khinh Đường phải gọi cô một tiếng dì, Quan Tự muốn cưới Tưởng Khinh Đường chẳng khác nào trâu già gặm cỏ non sẽ bị toàn bộ Tân Lĩnh lén cười sau lưng.
Trước mắt, còn một khoảng thời gian mới đến tháng sau rồi cô sẽ tìm được cách thích hợp để giải quyết.
Quan Tự thở dài đứng lên, vào phòng tắm, khép cửa lại, gọi điện cho trợ lý bảo nàng mua một phần cháo trắng, vài món kèm, còn có điểm tâm dễ tiêu đưa đến đường nhỏ phía Tây Nam của Tưởng gia, cố ý dặn dò nàng phải chú ý cẩn thận, đừng để người Tưởng gia phát hiện.
“Quan tổng, bên ngoài Tưởng gia đều rừng núi hoang vắng, em đưa đến đó làm gì? Mà nghĩ lại....... hôm nay cũng không phải cá tháng tư, lẽ nào chị cố tình chỉnh em sao?” Trợ lý đã đi theo Quan Tự nhiều năm, là cấp dưới Quan Tự tin tưởng nhất, trong công việc là cấp trên cấp dưới, trong cuộc sống là bạn bè, việc trêu chọc lẫn nhau là chuyện ngày thường.
Quan Tự cười mắng: “Bảo em đưa đến thì đưa đến đi, sao nói nhiều vậy?”
“Được rồi, sếp đã lên tiếng, thân là người làm công ăn lương như em chỉ có thể ngoan ngoan nghe lời, ai bảo chị là sếp....” Trợ lý lẩm bẩm chuẩn bị gác máy.
Quan Tự lại dặn dò: “Em cứ mua ở tiệm Nhàn Kỷ thành Tây đi sẽ tiện đường hơn.”
“Cảm ơn Quan tổng thông cảm cho em.” Trợ lý cười hì hì: “Không phải chị luôn bảo cháo của Vương Kỷ thành Đông ăn ngon nhất sao? Em còn tính đến đó mua, dù sao em còn trẻ chạy xe nhiều chút cũng không sao.”
“Ai thông cảm cho em?” Quan Tự cười nhạt: “Chị chỉ sợ em đến trễ, làm người ta đói bụng.”
Trợ lý: “.............” Tôi khổ quá mà.jpg
......................
Đùa xong, trợ lý lập tức mua cháo đến, khi nàng bảo Quan Tự mình đến đưa cháo, Tưởng Khinh Đường vẫn còn ngủ, Quan Tự nhận được tin nhắn, rón rén từ cửa sổ leo xuống, men theo đường cũ trèo qua tường, chạy chậm thêm một km.
Bên ngoài vùng đất hoang, trợ lý lái xe đến địa điểm chỉ định, xung quanh không một bóng người nhưng lại thấy xe Quan Tự dừng ven đường, nàng bước đến gần, không thấy ai bên trong, nàng nhàm chán đợi vài phút thì thấy Quan Tự chạy chậm đến.
“Quan tổng, em vẫn không hiểu chị đang dự tính chuyện gì?”
“Bớt nói nhảm, bảo em mua đồ, em mua được không?”
“Đương nhiên được, em làm việc chị còn không yên tâm sao?” Trợ lý đưa đồ ăn cho Quan Tự, nói: “Nghe theo lời chị, mua một phần cháo trắng, một phần cháo thịt nạc, điểm tâm thì có hoành thánh, sủi cảo, bánh bao kim sa đều rất dễ tiêu, còn có mấy món.....”
“Được rồi, chị biết rồi, em trở về đi.” Quan Tự nghĩ đến Tưởng Khinh Đường còn đang ngủ, không chờ đợi nàng dài dòng xong, trực tiếp ngắt lời, rời đi, chỉ để lại bóng lưng cho trợ lý.
Trợ lý: “............” Mệt cho mình còn cố ý hỏi chủ tiệm, còn học thuộc tên các món, sếp ít nhất cũng phải đợi nàng nói xong chứ?
Thật là chị sếp lòng dạ hiểm độc, hành hạ nhân viên.
.....................
Quan Tự mang theo thức ăn, quen cửa quen nẻo về lại phòng Tưởng Khinh Đường.
Tưởng Khinh Đường ngủ thật lâu, khi Quan Tự về nàng vẫn chưa tỉnh.
Tối qua đến giờ Tưởng Khinh Đường vẫn chưa ăn gì, Quan Tự sợ nàng đói bụng, muốn đánh thức nàng ăn chút rồi ngủ tiếp.
Tưởng Khinh Đường đang ngủ ngon, nghe thấy có người gọi thì lưu luyến không muốn dậy, Quan Tự nhẹ gọi nàng vài lần, cuối cùng còn đẩy vai nàng, nàng mới dụi mắt, thân thể như con lươn xoay người trong ổ chăn.
“Mèo con lười ơi, mau rời giường thôi.” Quan Tự khom lưng nhìn nàng cười.
Tưởng Khinh Đường vừa mở mắt nhìn thấy gương mặt tươi cười của Quan Tự, nàng đang vặn người bỗng chốc cứng đờ, mờ mịt nhìn Quan Tự, nhớ đến gì đó, đột nhiên mặt bỗng hồng lên, nhanh chóng che đầu lại, cuộn người trong chăn, ý muốn trốn trong góc giường.
Sao Quan tỷ tỷ lại ở đây?
Tưởng Khinh Đường trốn trong chăn, giảm bớt sự xấu hổ khi đột nhiên đối mặt với Quan Tự bỗng nàng nhớ lại hình như buổi sáng Quan tỷ tỷ đã đến rồi? Hình như còn..... ôm nàng ngủ......
Tưởng Khinh Đường đỏ mặt, nàng không chắc chuyện ôm ngủ là thật hay là giấc mộng đẹp của mình, thậm chí đầu óc mông lung, không biết vừa rồi nhìn thấy Quan tỷ tỷ có phải là ảo giác của mình không, vì thể trộm mở chăn ra, từ khe hở cẩn thận nhìn ra ngoài.
Bên phải không ai.
Bên trái cũng không có.
Tưởng Khinh Đường thấy trong phòng trống rỗng, không một bóng người.
Nàng thắc mắc, xốc chăn ra xem, chẳng lẽ mình bị hoa mắt.
Đúng lúc này, một giọng nói trêu chọc truyền vào tai nàng: “Đang tìm gì đó?”
Rất gần, Tưởng Khinh Đường có thể cảm nhận được khí nóng của giọng nói đó, thậm chí khi người nọ nói chuyện, môi bất cẩn chạm vào tai nàng.
Tưởng Khinh Đường cứng người ngồi trên giường, sợ đến mức ngừng thở.
Nhưng hơi thở của người kia vẫn rất gần, vẫn vang bên tai Tưởng Khinh Đường thậm chí còn tươi cười như cố ý trêu nàng, hỏi: “Là đang tìm chị sao?”
Tiếng cười mang theo sự trêu chọc, rầu rĩ khiến lòng Tưởng Khinh Đường tê rần, nắm chặt chăn, ngón tay vì dùng nhiều sức mà trắng bệch.
Quan Tự thích thú với phản ứng của nàng, muốn trêu tiếp.
Vừa rồi khi cô vừa đánh thức Tưởng Khinh Đường, trong lòng chờ mong nhìn Tưởng Khinh Đường tỉnh lại, mở to mắt, đôi mắt mơ màng khi nhìn thấy mình thì sửng sốt sau đó cánh môi khẽ nhếch lên, cười ngọt ngào, giọng nhút nhát gọi “Quan tỷ tỷ“.
Đứa nhỏ này thật ngoan, Quan Tự hưởng thụ nàng gọi “Quan tỷ tỷ”, hận không thể lấy tim mình ra cho nàng để nàng gọi thêm vài tiếng tỷ tỷ.
Ai biết đứa nhỏ lập tức trùm chăn, cuộn người trong đó còn cố gắng vừa trốn vừa dịch đến góc giường.
Chăn phồng lên, nàng trốn như thỏ con, Quan Tự nhìn thấy cong môi cười, bỗng muốn đùa nàng, cố ý đi nhẹ đến sau chăn nàng.
“Đang tìm chị sao?” Vừa dứt lời, Quan Tự nhìn thấy tai Tưởng Khinh Đường đỏ lên.
Tựa như con mèo đang giận.
“Có phải đang tìm chị không?” Phản ứng này khiến Quan Tự thích thú tiếp tục trêu nàng.
Tưởng Khinh Đường nghe thấy giọng cô.
Nắm chặt chăn, tai ửng đỏ, dùng chăn che đầu mình lại.
- -------------------------------------
Quan Tự: Gọi tỷ tỷ đi.
Tưởng Khinh Đường: *đỏ mặt*
Quan Tự: Gọi đi có thưởng.
Tưởng Khinh Đường: tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ,.......
(Lúc này một vị không muốn lộ tên Giản Linh đi ngang qua: Tỷ tỷ cái gì, người ta phải gọi chị là dì, chậc, không biết xấu hổ).