Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi

Chương 18: Chương 18: Đụng vào ông đây thử xem?




Quan Tự bị Tưởng Khinh Đường “đuổi” đi.

Tưởng Khinh Đường nhút nhát mười mấy năm, lần đầu tiên cứng rắn là đối với người nàng yêu nhất, đối với người duy nhất tốt với nàng.

Tưởng Khinh Đường khóc tránh khỏi cái ôm của Quan Tự, vừa lau nước mắt vừa bảo Quan Tự rời đi, về sau đừng đến nữa, nàng thở dốc, lời nói ra khó gấp trăm lần bình thường, lòng đau như cắt.

“Tiểu Đường à......” Quan Tự chỉ nghĩ Tưởng Khinh Đường chán ghét mình, muốn giải thích với em rằng mình không có ý nghĩ không an phận với em, chỉ muốn thông qua kết hôn cứu em thoát khỏi đây, đợi thêm hai năm nữa, cô sẽ đưa em đi du học, đến lúc đó em sẽ hoàn toàn tự do, thoát khỏi Tưởng gia, cũng thoát khỏi cô.

Nhưng Tưởng Khinh Đường không cho cô cơ hội giải thích, chỉ cần cô lên tiếng, Tưởng Khinh Đường sẽ phản kháng kịch liệt, rõ ràng đang khóc lại không cho Quan Tự đến gần, chỉ hung hăng muốn Quan Tự đi.

Đến cuối cùng Tưởng Khinh Đường thậm chí còn nói, chị đi đi, em mới không cần kết hôn với chị, em phải gả cho La Miểu làm bà La.

Tưởng Khinh Đường nói đến mức này, Quan Tự còn gì để nói? Khuyên nữa, thì cô chẳng khác nào không biết xấu hổ muốn ép cưới người đẹp trẻ tuổi.

“Tôi biết rồi.” Quan Tự gật đầu, thu lại những cảm xúc vừa rồi, lịch sự giữ khoảng cách với Tưởng Khinh Đường, cô gật đầu xin lỗi: “Lúc trước là tôi quấy rầy, về sau nếu đến chỉ sợ làm hỏng thanh danh của cô Tưởng, cô Tưởng yên tâm, hôm nay là lần cuối cùng.”

Lúc này màn đêm đã buông xuống, trong phòng không bật đèn, Tưởng Khinh Đương đưa lưng về phía Quan Tự, che mặt khóc, Quan Tự nhân lúc phòng tối lặng lẽ rời đi, không chút động tĩnh.

Tưởng Khinh Đường khóc đến đau đầu, nước mắt dần dần ngừng rơi, cơ thể vì khóc mà run run, nàng dựa tường quay đầu lại, chỉ có tiếng gió thổi màn động, trong phòng trống rỗng không có bóng Quan Tự.

Tưởng Khinh Đường khóc thật lâu, tai cũng bị ù, chỉ cảm thấy cả người như có ai dùng khoan điện đang khoan, tiếng ầm ầm vang lên, nàng ngây ngốc thật lâu trong đầu chỉ có một câu nói.

Hết thật rồi.

Quan tỷ tỷ bị nàng chọc giận bỏ đi rồi..

Sẽ không bao giờ đến nữa.

Cuối cùng...... sẽ không còn được gặp Quan tỷ tỷ.

Tưởng Khinh Đường nắm chặt dây chuyền trên cổ, tuyệt vọng dựa tường, chậm rãi ngồi xuống đất.

Nàng ôm đầu gối, cố gắng cuộn người lại nhưng bả vai vẫn run rẩy không ngừng.

Tưởng Khinh Đường lại bị bệnh.

Lần này nghiêm trọng hơn lần trước, nàng bị viêm phổi cấp tính.

Lần này Tưởng Khinh Đường cũng không may mắn đúng lúc Tưởng Nhược Bân tới thăm như lần trước, lần này nàng nhốt mình trong phòng, ho khan phát sốt suốt đêm đến sáng hôm sau dì Trần đưa bữa sáng cho nàng mới phát hiện báo cho Tưởng Nhược Bân.

Hiện tại Tưởng Khinh Đường là cây rụng tiền của Tưởng gia, Tưởng Nhược Bân vừa nghe lập tức sốt ruột, hoảng hốt dẫn theo bác sĩ gia đình đến, kết quả Tưởng Khinh Đường bệnh suốt đêm đã rơi vào hôn mê, nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có thể nhanh chóng đến bệnh viện.

Tưởng Khinh Đường qua cơn nguy hiểm nhưng vì thân thể vốn yếu lại thêm bệnh nặng, không thể trong chốc lát sẽ khỏe được, dự tính tháng sau đính hôn của hai nhà chỉ có thể kéo dài.

Tưởng Nhược Bân thậm chí sợ La gia biết Tưởng Khinh Đường trong một tháng bệnh hai lần sẽ từ hôn vì thế canh phòng nghiêm ngặt, quyết không cho ai tiết lộ chút thông tin nào.

Lần này Tưởng Nhược Bân càng chú trọng vào chế độ dinh dưỡng của Tưởng Khinh Đường, trong cơn tức giận hắn đã đuổi dì Trần chăm sóc Tưởng khinh Đường mười mấy năm khỏi Tưởng gia. Sau đó tìm vài người đáng tin cậy, cố ý dặn dò, đây là đại tiểu thư của Tưởng gia, cần phải chăm sóc cho tốt, nếu dám lười biếng, chậm trễ để đại tiểu thư chịu ủy khuất vậy thì sau này đừng mong mà kiếm cơm ở Tân Lĩnh.

Nhóm hộ công và bảo mẫu nghe vậy rùng mình, liên tục bảo dạ.

Nhưng sau khi Tưởng Khinh Đường tỉnh lại, dù không ai lười biếng, ngược đãi, bản thân nàng lại không ăn cơm được, lúc trước khi có Quan Tự dỗ, nàng còn có thể ăn một chén cháo hay ăn nửa chén cơm. Hiện tại miễng cưỡng lắm mới ăn một chén cháo loãng, cả người nàng gầy gò hơn trước, hiện rõ các mạch máu trên mu bàn tay, cánh tay nhỏ đến dọa người, trong mắt lúc nào cũng chứa sự ưu sầu.

Hộ công giúp nàng lau tay, nói: “Đại tiểu thư à, từ lúc tôi chăm sóc cô đến nay, thấy mày cô không giãn ra lúc nào. Ai.... Cô nói cô là tiểu thư nhà giàu sinh ra đã ngậm thìa vàng, không lo cơm áo, lại còn xinh đẹp, có chuyện gì có thể khiến cô ưu sầu như vậy? Cả ngày không cười.”

Tưởng Khinh Đường dựa vào giường bệnh, đôi mắt nhìn ngoài cửa sổ, nghe hộ công nói vậy, quay đầu, miễn cưỡng cong khóe môi xem như cười với nàng.

Hộ công không nói gì, thở dài, bưng nước ra ngoài.

Cũng may nhóm người mới Tưởng Nhược Bân tìm đã được dặn dò trước, không dám sơ sẩy, dụng tâm rất nhiều so với dì Trần, vì Tưởng Khinh Đường không ăn nhiều nên các nàng đã cho Tưởng Khinh Đường ăn nhiều bữa một ngày, ngoài bữa chính thì cách một hai giờ sẽ đưa trái cây, sữa nóng, hoặc một vài món điểm tâm cho Tưởng Khinh Đường ăn.

Tưởng Khinh Đường không biết từ chối người khác, đành phải ăn, cho nên tuy vẫn gầy ốm nhưng bệnh cũng dần khỏi.

Đợi đến khi nàng xuất viện đã là chuyện của nửa tháng sau, lúc này là vào tháng tư, thời tiết bắt đầu nóng lên.

Trong nửa tháng này, Tưởng Khinh Đường chưa từng gặp lại Quan Tự.

Ban đêm nàng hay nằm mơ thấy cảnh Quan Tự đến gặp nàng vào đêm cuối cùng, ánh mắt Quan Tự lạnh băng, khóe môi cười lạnh, nói: “Cô Tưởng yên tâm, sau này tôi sẽ không đến nữa.”

Một câu cô Tưởng khiến Tưởng Khinh Đường đau lòng một lần, câu sau này không đến khiến nàng đau lòng gấp bội.

Mỗi lần mơ thấy Quan Tự, Tưởng Khinh Đường luôn đau lòng đến tỉnh lại, khi ấy toàn thân nàng thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Cũng khó trách nhóm hộ công đổi phương pháp chăm sóc nàng thế nào mà nàng chẳng béo lên.

Sau khi Tưởng Khinh Đường xuất viện thì dọn ra khỏi tiểu viện hẻo lánh đến ở nhà chính, cùng ăn cùng ở với ông nội Tưởng và Tưởng Nhược Bân.

Nhưng ông nội Tưởng căm ghét nàng, nhìn nàng như đang nhìn kẻ thù, Tưởng Khinh Đường cảm thấy gọi là nhà chính nhưng vẫn không tự tại bằng tiểu viện của mình.

Sau khi khỏe lại, Tưởng Khinh Đường luôn lo lắng đề phòng Tưởng Nhược Bân sẽ đến phòng mình nói với mình khi nào sẽ đính hôn với La Miểu nhưng Tưởng Nhược Bân như quên mất chuyện này, không những không nói mà rất nhiều lần Tưởng Khinh Đường không nhịn được muốn hỏi nhưng rồi không dám, đành phải nghĩ chuyện đến đâu hay đến đó.

Tưởng Khinh Đường ở nhà chính, cơ hội gặp mặt Tưởng Nhược Bân và ông nội nhiều hơn, nàng âm thầm quan sát thấy khoảng thời gian này hai người rất bận rộn, nếu không trở về ban đêm thì cũng là ở thư phòng bàn chuyện gì đó, ngẫu nhiên sẽ ngồi ăn cơm cùng Tưởng Khinh Đường, ánh mắt nhìn Tưởng Khinh Đường cũng rất kỳ lạ, còn lạ chỗ nào Tưởng Khinh Đường lại không giải thích được.

Tưởng Khinh Đường đoán gần đây hai người bận rộn có liên quan đến nàng.

Bọn họ có thể bận rộn chuyện gì liên quan đến nàng? Tưởng Khinh Đường không nghĩ ra cũng không dám hỏi, dù sao được một ngày hay một ngày.

Đã đến cuối tháng tư, sinh nhật của Quan Tự là ngày 23 tháng 4. Lúc 0 giờ ngày 23, Tưởng Khinh Đường nằm trên giường, cầm điện thoại Quan Tự đưa mình, lăn qua lộn lại trên giường, đắn đo xem có nên gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật cho Quan Tự không.

Nàng do dự thật lâu, bốn chữ sinh nhật vui vẻ cứ viết lại xóa, xóa rồi lại viết, đến tận hừng đông tin nhắn ấy vẫn không gửi đi.

Không được, không thể gửi, Quan tỷ tỷ đã ghét mình, bây giờ mình gửi tin này, nói không chừng Quan tỷ tỷ nhìn thấy sẽ cảm thấy châm chọc, không chừng còn block mình, đến lúc đó cả cách liên lạc duy nhất với Quan tỷ tỷ cũng mất thì mình phải làm sao?

Tưởng Khinh Đường càng nghĩ càng thấy khả năng Quan Tự block là rất cao, vì thế càng thấp thỏm không thôi.

Sau đó Tưởng Khinh Đường trơ mắt nhìn thời gian trôi qua từng phút từng giây từ ngày 23 sang ngày 24, nàng lại bắt đầu hối hận.

Quan tâm Quan tỷ tỷ có block mình hay không làm gì, mình lẽ ra phải chúc mừng sinh nhật chị, Quan tỷ tỷ chăm sóc mình lâu như vậy, còn đối với mình rất tốt, hiện tại mình đang làm gì? Đây là vong ân bội nghĩa!

Nàng vò tóc mình, ngày 22 không ngủ ngon, ngày 23 lại không ngủ ngon đến ngày 24 thì hoàn toàn mất ngủ, nàng nhìn trần nhà đến sáng.

Dù Tưởng Khinh Đường hối hận thế nào, tháng tư cứ thế trôi qua. Vào tháng năm, Tân Lĩnh đã vào đầu hạ, thời tiết nóng bức, ban ngày có tiếng ve kêu, ban đêm có tiếng ếch kêu không ngừng, mùa hè này, Tưởng Khinh Được nhập học ở học viện mỹ thuật Tân Lĩnh mà nàng ngày đêm mơ ước.

Vì học kỳ này đã gần xong, Tưởng Khinh Đường đành đến dự thính hai tháng, chờ đến tháng chín mới chính thức nhập học.

Ngày đầu tiên Tưởng Khinh Đường nhập học, tiết thứ nhất là mỹ thuật nước ngoài, có cả trăm người cùng đến nghe giảng, trên bậc thang của hội trường, lần đầu tiên Tưởng Khinh Đường tiếp xúc với nhiều người xa lạ như vậy, trong lòng e ngại nhưng lại có chút hưng phấn, nàng ngồi xuống một hàng ghế phía sau cạnh cửa sổ, một mình yên lặng nghe giảng.

Vì buổi chiều còn một tiết nên giữa trưa Tưởng Khinh Đường được tự do, có thể không cần trở về Tưởng gia, có thể giống như những sinh viên tinh thần bồng bột, phấn chấn ôm sách vở đến nhà ăn ăn cơm.

Không khí của thế giới bên ngoài thật thơm ngọt, Tưởng Khinh Đường đi trong sân trường, hưng phấn bản thân là sinh viên của một trường danh tiếng, trong lòng nhảy nhót, bước chân cũng nhẹ nhàng, làn váy theo gió nhẹ nhàng phấp phới như chú bướm đang bay.

Vui sướng không được bao lâu.

Tưởng Khinh Đường đã bị một đám người chặn lại.

Tưởng Khinh Đường nhận ra tên cầm đầu chính là La Miểu đang ngồi xe lăn.

Tưởng Khinh Đường lui về sau vài bước, cảnh giác ôm chặt sách trong lòng, quan sát xung quanh.

Nàng cất sách chậm, lúc này hầu hết sinh viên đều đã đến nhà ăn, sân trường không một bóng người.

“Cô Tưởng, chúng ta lại gặp nhau.” La Miểu ngồi trên xe lăn, cười đê tiện làm người ta sợ hãi.

Tưởng Khinh Đường muốn chạy đã bị hai người vạm vỡ chặn đường.

“Muốn chạy sao?” La Miểu đưa mắt ra hiệu cho người phía sau để hắn đẩy mình đến trước mặt Tưởng Khinh Đường. “Chậc chậc chậc, nhìn vẻ mặt đáng thương, nhu nhược này ai có thể nghĩ đến thế nhưng là đồ đê tiện?” La Miểu cười lớn hỏi bảo vệ của mình: “Tụi mày có nhìn ra đây là đồ đê tiện không?” Đám bảo vệ cười lớn theo.

Sau đó La Miểu khinh miệt hừ. “Mẹ nó, đồ đàn bà thúi, cô cho rằng câu dẫn Quan Tự thì tôi không thể bắt cô sao? Một đứa câm không biết nói như cô, ông đây coi trọng cô là phúc khí của cô, ông già Tưởng gia còn không dám nói mà cô dám ghét bỏ ông? Ông coi trọng cô, hôm nay ông mang cô đi, cô đi hỏi Quan Tự xem có dám đụng đến ông không? Nó dám đụng đến ông không?”

Vừa dứt lời, La Miểu túm Tưởng Khinh Đường muốn kéo nàng vào lòng.

Tưởng Khinh Đường giãy giụa không muốn, lập tức bị hai tên vạm vỡ phía sau khống chế.

Đột nhiên!

La Miểu cùng xe lăn bị người ném lên mặt đất, bảo vệ của La gia đang khống chế Tưởng Khinh Đường cũng bị người đá vào gối, quỳ xuống đất.

Quan Tự ôm Tưởng Khinh Đường vào lòng, nhìn La Miểu cùng xe lăn nằm trên đất không đứng dậy nổi, không chút để tâm cong môi cười.

“Nếu cậu La đã bảo tôi thử xem vậy tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cô vươn mắt lên, một bảo vệ ngầm hiểu đạp một chân lên mặt La Miểu.

“Cậu La thử đoán xem, cha cậu ông La Thế Sâm có dám ở trước mặt tôi ăn nói như vậy không?”

Khi nói chuyện vẻ mặt của cô thong dong, nhìn La Miểu như đang nhìn con kiến.

- --------------------------

Tưởng Khinh Đường: Quan tỷ tỷ, anh ta khi dễ em!

La Miểu: Khi dễ cô đó ngon đụng vào ông thử xem.

Quan Tự: Này thì thử xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.