Khẽ Hôn Nhóc Câm Của Tôi

Chương 5: Chương 5: Giọng của em rất hay




Tưởng Khinh Đường nói xong câu “không sợ chị”, lo lắng đến đỏ mặt, cuộn đầu gối co lại trong góc giường, thật lâu vẫn không dám nhìn Quan Tự.

Nàng sợ Quan Tự cười chê mình.

Nàng đã rất lâu, rất lâu không nói chuyện với ai, lâu đến mất cả nàng cũng không còn nhớ lần cuối là khi nào, chỉ biết hoa sen trong hồ nước ở sân, hết nở lại tàn, đài sen đã rất nhiều lần bị nàng hái.

Nhưng vẫn không ai muốn nói chuyện với nàng.

Có khi Tưởng Khinh Đường ngồi cả ngày bên hồ, một mình lẩm bẩm nói chuyện với nước, nhiều lúc thì im lặng nhìn mặt hồ, từ mặt trời mọc nhìn đến mặt trời lặn.

Cho nên Tưởng Khinh Đường biết mình nói không được lưu loát, nếu không phải bị Quan Tự trêu chọc quá mức, lại sợ Quan Tự hiểu lầm nên nàng mới gấp gáp lên tiếng giải thích.

Tưởng Khinh Đường rúc cả người vào một góc chờ đợi tiếng cười nhạo của Quan Tự nhưng chờ mãi, trong phòng chỉ còn sự yên lặng, Quan Tự không nói lời nào, thậm chí nàng còn không nghe thấy tiếng hít thở của chị, Tưởng Khinh Đường cho rằng chị đã rời đi, trong lòng lộp bộp, vội quay đầu nhìn.

Đúng lúc Quan Tự cũng đang chăm chú nhìn nàng.

Ánh mắt ấm áp, dịu dàng tựa như một ngọn suối êm ả.

Tưởng Khinh Đương nhìn trong mắt chị có chút đau lòng, Tưởng Khinh Đường bỗng thấy cay mũi, quay mặt đi mới không rơi nước mắt.

Quan Tự nhẹ nhàng, cố gắng không dọa Tưởng Khinh Đường, khẽ đến gần em, nhỏ giọng cười nói: “Giọng của em rất êm tai.”

Tưởng Khinh Đường bỗng mở to hai mắt, quay đầu, ánh mắt không tin nhìn chị.

“Chị vốn tưởng rằng...... em không biết nói.” Quan Tự cười, ngồi lại gần một chút: “Không nghĩ đến giọng em rất dễ nghe, về sau nói nhiều hơn mới tốt.”

Hốc mắt của Tưởng Khinh Đường ngập nước, dùng sức lắc đầu.

Không dễ nghe, không dễ nghe chút nào.

Nàng nghĩ sao Quan tỷ tỷ có thể ôn nhu như vậy, rõ ràng đã không nhớ rõ nàng, lại còn cứu nàng, đưa nàng về, này đã xem như tận tình tận nghĩa lắm rồi, nhưng vì sao lại chị mỉm cười, nói ra những lời an ủi nàng.

“Em chắc chắn đang cho rằng chị lừa em, chọc em vui vẻ, có phải không?”

Tưởng Khinh Đường ngạc nhiên, Quan tỷ tỷ có thuật đọc tâm nên nhìn thấu tâm tư của mình sao?

Quan Tự bật cười. Tâm tư của đứa nhỏ này đều viết cả trên mặt, sao cô có thể không nhìn ra được?

“Chị không lừa em, cũng không phải chọc em vui vẻ, giọng của em thật sự rất êm tai.” Quan Tự nói rồi nghiêng người về trước mặt Tưởng Khinh Đường: “Nếu chị lừa em, vậy chị sẽ biến thành heo con, chịu không?” Cô vừa nói vừa lấy ngón cái đè mũi làm mặt heo con.

Khóe mắt Tưởng Khinh Đường còn vươn nước mắt nhìn mặt heo con của Quan Tự, nháy mắt nín khóc mỉm cười, nghĩ thầm nào có con heo xinh đẹp như vậy.

Quan Tự không có kinh nghiệm dỗ trẻ, vắt óc suy nghĩ mãi cuối cùng cũng khiến đứa nhỏ bật cười, cô âm thầm thở phào, đôi mắt nhìn bàn chân chảy máu của Tưởng Khinh Đường rồi nhìn khắp phòng, thấy phòng tắm, cô lập tức bước vào, lấy một chậu nước, lấy thêm khăn lông mà Tưởng Khinh Đường không thường dùng rồi giặt sạch, mới cho khăn lông vào chậu nước, bước đến cạnh giường.

Tưởng Khinh Đường khó hiểu nhìn Quan Tự.

“Trên chân em có vết thương, lại dính bùn, không xử lý kịp thời sẽ dễ bị nhiễm trùng.” Quan Từ ngồi xổm, vắt khăn, cười nói với Tưởng Khinh Đường: “Em có ngại nếu chị lau sạch giúp em không?”

Tưởng Khinh Đường mờ mịt lắc đầu.

Quan Tự cười: “Vậy còn không mau đến đây? Nếu không lát nữa nước sẽ lạnh.”

Lúc này Tưởng Khinh Đường mới hiểu ý của Quan Tự, thì ra chị muốn giúp mình lau chân.

Tưởng Khinh Đường cố gắng giấu gót chân dưới váy: “Không.....không cần.”

Chân nàng rất bẩn hơn nữa nàng cũng không phải con nít, sao có thể không biết xấu hổ để Quan tỷ tỷ giúp mình rửa chân, thật xấu hổ, Tưởng Khinh Đường nghĩ thôi cũng đỏ mặt.

Quan Tự không nhiều lời vô nghĩa, cầm khăn lông, ngồi xuống giường, nắm lấy mắt cá chân của Tưởng Khinh Đường đặt lên đùi mình, dùng khăn cẩn thận, nhẹ nhàng lau từng ngón chân của em.

Tưởng Khinh Đường đỏ mặt, muốn lui về nhưng sức của Quan Tự rất lớn, Tưởng Khinh Đường rụt vài cái vẫn không rút về được.

“Em...... tự em......”

Tưởng Khinh Đường muốn nói tự mình lau được, kết quả chưa nói xong, Quan Tự đã nói: “À đúng rồi, chị còn chưa biết tên em.”

“Sao..... sao ạ.....?”

“Tên của em.” Quan Tự cúi đầu nói, tỉ mỉ lau khe hở giữa các ngón chân.

“Tưởng....... Tưởng........” Tưởng Khinh Đường lên tiếng, muốn nói tên mình cho Quan Tự nghe nhưng vì quá hồi hộp khiến nàng líu lưỡi, nói mãi vẫn không thành một câu hoàn chỉnh.

“Em đừng gấp, từ từ nói.” Quan Tự cổ vũ.

Giọng nàng như có lực an ủi, Tưởng Khinh Đường nghe xong, bình tĩnh, hít sâu, chậm rãi nói từng chữ: “Tưởng....... Khinh....... Đường.”

Nàng sợ Quan Tự không biết là chữ nào, nghĩ rồi, chủ động kéo tay Quan Tự, chậm rãi viết trong lòng bàn tay chị.

Trong lòng nàng, việc giới thiệu về mình với Quan Tự và việc để Quan Tự nhớ rõ mình là chuyện vô cùng quan trọng, không thể qua loa chút nào cho nên nàng nghiêm túc viết từng nét, nghiêm túc đến quên cả thẹn thùng.

Quan Tự chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình hơi ngứa, cô chăm chú nhìn sườn mặt nghiêm túc của Tưởng Khinh Đường, phát hiện lông mi của em rất dài, rất dày tựa như cây quạt nhỏ khi chớp mắt sẽ nhấp nháy, không biết vì sao tim cô bỗng đập loạn.

Lòng bàn tay thật ngứa.

Quan Tự nhanh chóng quay mặt đi, âm thầm khinh bỉ mình vô sỉ, một đứa nhỏ ngây thơ, toàn tâm toàn ý tin tưởng mình như vậy, sao mình có thể có những suy nghĩ xấu xa được? Như vậy chẳng khác nào những tên rác rưởi vừa bắt nạt nàng?

Khi Quan Tự âm thầm khinh bỉ mình, Tưởng Khinh Đường vừa lúc viết xong tên mình, viết xong nàng mới phát hiện mình không hiểu quy củ, làm ra chuyện khác người, mặt nóng lên, vội buông tay Quan Tự ra.

Cảm xúc mềm nhẹ biến mất, lòng Quan Tự vô cùng thất vọng, cười nói: “Thì ra em tên Khinh Đường. Tên rất hay.” Cô nhìn Tưởng Khinh Đường, nói: “Chị tên Quan Tự, em biết là chữ nào không?”

Tưởng Khinh Đường gật đầu, tỏ vẻ mình biết.

Sao lại không biết được? Những năm này Tưởng Khinh Đường không biết đã viết tên Quan Tự bao nhiêu lần, cũng không biết đã thầm gọi tên này bao nhiêu lần, dù có nhắm mắt, cũng có thể viết được hai chữ Quan Tự.

Quan Tự kinh ngạc: “Sao em biết? Chẳng lẽ em biết chị?”

Tưởng Khinh Đường thầm giật mình, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cái khó ló cái khôn, nàng đột nhiên cau mày, khẽ rụt chân.

Quan Tự tưởng mình làm đau nàng, cúi đầu chuyên tâm giúp nàng lau vết thương, không dám phân tâm.

Tưởng Khinh Đường thở phào nhẹ nhõm.

Từ nhỏ đến lớn Quan Tự chưa từng hầu hạ ai, lần đầu tiên rửa chân cho người ta nhưng vẫn thuận buồm xuôi gió.

Tuy Tưởng Khinh Đường gầy yếu, gót chân nhỏ nhắn mượt mà nhưng lại đầy đặn, nắm trong tay rất thích, nếu không phải Tưởng Khinh Đường đỏ mặt, rụt chân về, nhỏ giọng cảm ơn, Quan Tự thật không nỡ buông ra.

Miệng vết thương của Tưởng Khinh Đường không sâu nhưng nhiều, đều do đá mà thành, Quan Tự rửa chân cho nàng xong, đến hòm thuốc lấy thuốc thoa cho nàng, thoa được một nửa, dì Trần và các nhân viên trang điểm nói cười trở về, các nàng nhìn thấy trong phòng Tưởng Khinh Đường có thêm một người thì khẽ sửng sốt.

“Mấy người là ai?” Quan Tự quay đầu nhìn, ánh mắt sắc bén hỏi.

Tưởng Khinh Đường kéo ống tay áo chị, lắc đầu, cho thấy các nàng không phải người xấu. Lúc này Quan Tự mới dời mắt.

“Tôi còn phải hỏi cô là ai!” Dì Trần bị khí thế của Quan Tự làm cho kinh sợ, lúc sau, kiêu căng ngạo mạn nhìn Quan Tự nói: “Cô mới tới sao? Sao không hiểu phép tắc như vậy, có biết sân này không có sự cho phép của lão gia, ai cũng không được vào không? Cô nhanh ra ngoài cho tôi, nếu không tôi cho người đuổi cô ra ngoài.”

Quan Tư lười so đo, đoán rằng đây có thể là bảo mẫu chăm sóc Tưởng Khinh Đường, cười nói: “Lát nữa tôi sẽ cùng cô Tưởng đến bữa tiệc.”

Theo lý lúc này, trong phòng Tưởng Khinh Đường sẽ rất bận rộn, ít nhất phải có hai người trang điểm, chải tóc cho nàng nhưng vì Tưởng Khinh Đường vừa bị đám ranh con khi dễ chạy trốn lại không ai quản nên khi Quan Tự đưa nàng về, trong phòng không một bóng người, cô cũng đoán được ít nhiều.

Nhìn thái độ Tưởng Nhược Bân đối xử với Tưởng Khinh Đường có lẽ hơn phân nửa người của Tưởng gia cũng không đặt vị đại tiểu thư này vào mắt, bằng không Tưởng Khinh Đường cũng sẽ không có tính cách cẩn thận, dè dặt như này.

Dì Trần nghe Quan Tự nói, đoán cô là khách của Tưởng gia, hoặc là người do lão gia phái đến, không dám đắc tội, lập tức im lặng, ra hiệu cho chuyên viên trang điểm, các nàng ngầm hiểu, vội vàng vào phòng, mời Tưởng Khinh Đường ngồi trước bàn trang điểm, tiếp tục trang điểm cho nàng nhưng thái độ tốt hơn trước không ít.

Quan Tự không rời đi mà ngồi ở cạnh giường nhìn Tưởng Khinh Đường trang điểm.

Ánh mắt Quan Tự cao, bắt bẻ từng màu mắt đến kiểu tóc của Tưởng Khinh Đường, nhân viên trang điểm tức giận, cảm thấy cô là người ngoài nghề lại chỉ đạo người trong nghề, nhưng ngại thân phận của cô nên giận không dám nói, chỉ có thể trút giận lên Tưởng Khinh Đường, mắng thầm không phải chỉ là một con câm thôi sao, cần gì phải nhiều chuyện như vậy? Tạo hình sư phân tâm, bất cẩn làm đau Tưởng Khinh Đường.

Tưởng Khinh Đường đau, không nhịn được khẽ hô.

Quan Tự lập tức đứng lên, lạnh lùng nhìn tạo hình sư: “Cô làm việc vậy sao?”

“Tôi..... tôi không cẩn thận.....” Tạo hình sư cãi lại.

Quan Tự cau mày cười lạnh: “Bình thường cô trang điểm cho bà Tưởng của các cô cũng bất cẩn như vậy?”

Tạo hình sư khó chịu, nghĩ thầm con nhỏ câm này sao có thể so với bà Tưởng? Nó xứng sao? Nhưng nhìn sắc mặt lạnh lùng của Quan tự, nàng không dám nói.

Quan Tự lười nói với đám người râu ria, chỉ xua tay, nói “cút”, đuổi tạo hình sư ra ngoài, tự mình chải đầu cho Tưởng Khinh Đường.

Tóc của Tưởng Khinh Đường rất dài, lại mượt mà, óng ánh, tuy vừa rồi vì chạy bên ngoài mà bị gió thổi loạn nhưng vẫn suôn mượt.

Lúc này chuyên viên trang điểm vừa làm xong cho Tưởng Khinh Đường lập tức trưng cầu ý kiến của Quan Tự, Quan Tự cẩn thận đánh giá. Phần trang điểm của Tưởng Khinh Đường đều dựa theo ý của cô, kiểu trang điểm nhẹ nhàng tạo cảm giác tươi mát, son môi cũng là dạng son dưỡng, hơi điểm xuyết cho màu môi tự nhiên của Tưởng Khinh Đường, xứng với váy hội màu trắng của nàng khiến Quan Tự nhìn thấy sửng sốt.

Tưởng Khinh Đường thông qua gương chạm phải ánh mắt của Quan Tự. Nàng ngượng ngùng, cúi đầu, Quan Tự hồi thần, vội quay mặt đi, nói được với nhân viên trang điểm rồi bảo nàng ra ngoài còn bản thân đi dạo vài bước để bình tĩnh lại, sau đó đến bàn trang điểm, đứng phía sau Tưởng Khinh Đường, tự mình chải tóc cho nàng.

Tưởng Khinh Đường trộm nhìn mình và Quan Tự trong gương, thân mật như vậy, dưới góc nhìn của nàng, nàng như rúc vào lòng chị.

Nhất sơ sơ đáo lão; nhị sơ bạch phát tề mi*...........

*Một chải chải đến đuôi tóc, hai chải tóc bạc vẫn còn cử án tề mi....

Nhìn Quan Tự cầm lược chải tóc cho mình, Tưởng Khinh Đường bỗng nhớ đến những lời này.

Cũng không biết đã đọc trong sách nào, lúc ấy chỉ cảm thấy câu này rất đẹp, nàng thầm nghĩ sẽ có một ngày mình và Quan tỷ tỷ có thể cử án tề mi thì thật tốt, vậy nên đã nhớ những lời này.

Năm ấy, Quan Tự chỉ khen tóc Tưởng Khinh Đường thật đẹp, Tưởng Khinh Đường lại khắc sâu trong lòng, từ đó đến nay không cắt tóc, khi tóc dài đến vai, lại dài đến eo, Tưởng Khinh Đường biết ngày mình và Quan tỷ tỷ “cử án tề mi” ngày càng xa.

Không ngờ sẽ có một ngày Quan tỷ tỷ thật sự chải tóc cho mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.